Gia Tộc Quật Khởi: Từ Làm Gia Gia Bắt Đầu

Chương 570: Điên cuồng kế hoạch tác chiến

Chương 570: Kế hoạch tác chiến điên cuồng.
Khu vực đóng quân của bộ tộc Xích Thứ nằm ở vị trí cửa tây của Khe núi Mông Hách, nơi cửa ra của khe núi Mông Hách giống như một cái loa khổng lồ, càng đi ra ngoài càng rộng, cho đến khi hai bên sườn núi kết thúc mới xuất hiện một vùng thảo nguyên bằng phẳng.
Ở bên trong cửa khe núi còn có một dòng sông chảy từ trên núi xuống, dòng sông này tụ hợp nước suối và nước tuyết từ mấy chục ngọn núi xung quanh, mỗi khi đến mùa hè lượng nước sẽ tăng mạnh, hình thành một hồ nước rộng năm, sáu dặm. Hồ nước chắn ngay cửa núi, khu vực đóng quân của bộ tộc Xích Thứ ở ngay bên ngoài hồ nước.
Bộ tộc Xích Thứ khác với bộ tộc Ô Lạp, Ô Lạp là bộ tộc du mục điển hình, bọn họ chỉ chăn nuôi gia súc mà không trồng trọt, còn Xích Thứ thì thực sự là bộ tộc nửa trồng trọt, nửa chăn nuôi, bọn họ khai khẩn rất nhiều ruộng ở ven sông và xung quanh hồ, đã canh tác ở đây hơn trăm năm.
Nông trường của bọn họ cũng chia thành mười mấy khu lớn nhỏ, thậm chí bọn họ còn rất giỏi đi săn, rất nhiều bộ tộc nhỏ cũng vào trong núi Mông Hách săn bắn.
Ngoài trồng trọt ra, bộ tộc Xích Thứ còn có một tòa thành, gọi là thành Hách, cũng chính là khu vực đóng quân của họ. Trong thành có không ít cửa hàng và thương nhân, ngoại trừ phong tục trang phục thì cũng không khác biệt nhiều so với thành trì của Đại Vinh.
Thương nhân ở thành Hách chủ yếu đến từ trấn Bắc Nguyên và vùng Tuyết Nguyên, cũng có một ít là thương nhân từ nội bộ vương đình Ngột Lương. Đại Vinh không mở chợ biên giới ở biên trấn và cũng không cho phép thương nhân bán hàng cho các tộc bên ngoài, đặc biệt là vương đình Ngột Lương, tình huống này bị nghiêm cấm.
Nhưng thương nhân từ xưa đến nay đều đặt lợi ích lên hàng đầu, năm đó Kế Phi Ngữ đã buôn lậu ở Tây Lộ của trấn Trọng Sơn, bộ tộc Ô Lạp và Xích Thứ đều là đối tượng giao thương của hắn.
Hiện tại rất nhiều quân biên phòng ở trấn Bắc Nguyên cũng đang làm ăn với bộ tộc Ô Lạp và Xích Thứ, thậm chí quy mô còn lớn hơn cả việc buôn lậu của Kế Phi Ngữ năm xưa.
Thành Hách của bộ tộc Xích Thứ thực chất là trung tâm thương mại phía đông của vương đình Ngột Lương, nơi này không những có thể tìm thấy tơ lụa, đồ sứ, lá trà các loại từ Đại Vinh mà còn có thể tìm thấy thảo dược, da lông, đá quý từ vùng Tuyết Nguyên.
Nhưng gần đây thành Hách khá là vắng vẻ, vì vương đình Ngột Lương và trấn Bắc Nguyên khai chiến, thương nhân trấn Bắc Nguyên không thể đến thành Hách, khiến thương mại ở thành Hách bị đả kích nặng nề.
Về việc này, trên dưới thành Hách đều cảm thấy có chút bất mãn, người bộ tộc Xích Thứ cũng chẳng quan tâm Ô Thác hùng tài đại lược, thứ họ muốn chỉ là hàng hóa từ Đại Vinh và kiếm tiền nhờ hàng hóa đó.
Việc vương đình Ngột Lương và trấn Bắc Nguyên khai chiến đã ảnh hưởng đến việc kiếm tiền của tầng lớp cao của Xích Thứ.
Đương nhiên, oán trách của bọn họ cũng chỉ tồn tại trong lòng, họ vẫn không dám chống lại lệnh của Ô Thác. Lúc này, bộ tộc Xích Thứ đang tích cực chuẩn bị chiến đấu, bọn họ điều động một lượng lớn trai tráng vào các quan ải và doanh trại phòng thủ bên trong khe núi Mông Hách, đồng thời còn huấn luyện bộ đội tinh nhuệ.
Ngay cả phiên vương Đường Ngột Tích của Xích Thứ cũng đã thiết lập phủ tướng quân ở quan ải phía tây nhất của khe núi Mông Hách. Lúc này, Đường Ngột Tích đang đứng trên tường thành quan ải, nhìn về phía sâu trong khe núi Mông Hách.
Toàn bộ khe núi Mông Hách dài khoảng hơn trăm dặm, mà ở giữa trăm dặm này có ba quan ải, theo thứ tự là Đông Khuyết Quan, Trung Khuyết Quan, Tây Khuyết Quan. Nơi không có quan ải lại có nhiều doanh trại được xây dựng ở trên các dãy núi hai bên.
Giữa các quan ải còn có các bộ lạc nhỏ của Xích Thứ sinh sống, những bộ lạc này hoặc trồng trọt hoặc đi săn, cuộc sống tuy nghèo khó nhưng lại cung cấp không ít vật tư cho binh lính trong quan ải.
"Vương gia, chúng ta vừa nhận được tin tức, trấn Trọng Sơn đang ráo riết điều động binh mã, dự kiến trong một tháng bọn họ sẽ phát động tấn công chúng ta!"
Một tên thuộc hạ đến bên cạnh Đường Ngột Tích bẩm báo.
Đường Ngột Tích vẻ mặt bình tĩnh hỏi: "Có thể biết rõ trấn Trọng Sơn điều động bao nhiêu binh mã không?"
Thuộc hạ trả lời: "Không rõ lắm, chỉ biết trước mắt trấn Trọng Sơn có rất nhiều bộ đội đang tập kết ở phía đông của chúng ta!"
Đường Ngột Tích trầm mặc xuống, so với bộ tộc Ô Lạp, bộ tộc Xích Thứ không có cảm xúc e ngại đối với trấn Trọng Sơn, dù năm xưa Dương Chính Sơn đã đốt mười vạn đại quân trong hẻm núi Quan Sơn, mà trong mười vạn đại quân này có hơn vạn kỵ binh Hồ là trai tráng của bộ tộc Xích Thứ.
Trận đại bại đó khiến bộ tộc Xích Thứ tổn thất không ít lực lượng nhưng cũng không khiến họ cảm thấy e ngại, vì trong mắt hắn, đó là do Dương Chính Sơn dùng âm mưu quỷ kế mới có được chiến thắng.
Trầm mặc hồi lâu, Đường Ngột Tích đột nhiên nói: "Truyền lệnh, lệnh Mệ Nỗ Đô dẫn giáp vệ đến Đông Khuyết Quan chuẩn bị chiến đấu, hai ngày nữa ta cũng sẽ đến Đông Khuyết Quan!"
"Rõ!" Tên thuộc hạ đáp, nhanh chân lui ra.
Đường Ngột Tích vẫn rất tự tin về việc ngăn chặn đại quân của trấn Trọng Sơn bên ngoài khe núi Mông Hách.
Với địa hình hiểm yếu của các quan ải bên trong khe núi Mông Hách, dù tướng sĩ trấn Trọng Sơn đều là võ giả, hắn cũng có lòng tin ngăn cản được. Đây không phải là sự tự tin mù quáng mà là sự kiêu ngạo nảy sinh từ việc hắn hiểu rõ các quan ải bên trong khe núi Mông Hách.
...
Định Hồ Vệ, trong Tham tướng Mạc phủ.
Dương Chính Sơn ngồi ở vị trí chủ vị trên đại sảnh, một đám tướng lĩnh trấn Trọng Sơn đứng ở trong hành lang. Nhìn từng gương mặt quen thuộc, Dương Chính Sơn mỉm cười nhẹ nhàng: "Xa cách mấy năm, không ngờ chúng ta nhanh vậy đã có thể cùng nhau kề vai chiến đấu!"
"Mấy năm không gặp, Hầu gia phong thái vẫn như cũ!" Tạ Uyên cười nói.
Ngưu Trang cũng cười theo nói: "So với Hầu gia, ngược lại chúng ta có vẻ già đi không ít, ha ha!"
Mọi người cười ha hả.
Trong tám vị tham tướng, lớn tuổi nhất là Tạ Uyên và Đường Phi Hổ, tuổi của bọn họ còn lớn hơn Dương Chính Sơn một chút, bây giờ đều đã quá sáu mươi tuổi.
Trương Thừa Chí, Ngưu Trang, Tần Hạc trẻ hơn một chút, vừa mới năm mươi tuổi.
Còn Trương Minh Võ và Lạc Phi Vũ thì trẻ tuổi hơn, Trương Minh Võ bây giờ cũng chỉ mới hơn bốn mươi tuổi còn Lạc Phi Vũ thì chưa đến bốn mươi.
Chỉ nhìn bề ngoài, Tạ Uyên và Đường Phi Hổ đã tóc hoa râm, lộ rõ vẻ già nua. Trương Thừa Chí, Ngưu Trang và Tần Hạc thì tóc mai cũng đã điểm sương.
Dương Chính Sơn nhìn có vẻ trẻ hơn bọn họ.
Mọi người nói đùa một hồi, Dương Chính Sơn nghiêm mặt, nói: "Vậy tiếp theo chúng ta sẽ bàn về kế hoạch xuất chinh."
Không khí trong đại sảnh lập tức trở nên nghiêm trang, mọi người đều nghiêm túc nhìn về phía Dương Chính Sơn.
Dương Chính Sơn đứng dậy, mang tấm bản đồ đã chuẩn bị sẵn tới, treo lên trên bình phong, Dương Chính Sơn cầm cây côn nhỏ trong tay chỉ lên bản đồ nói: "Trận chiến đầu tiên, diệt bộ tộc Ô Lạp!"
"Sáng sớm ngày mai, Trấn Tiêu tả hữu nhị doanh sẽ làm tiên phong, một đường tiến về phía bắc, vòng qua phía bắc hồ Tát Nhật, đánh thẳng vào bộ tộc Ô Lạp!"
"Yêu cầu của ta chỉ có một, đó chính là phải nhanh! Trước khi bộ tộc Ô Lạp kịp phản ứng, trực tiếp tập kích bất ngờ khu vực đóng quân của Ô Lạp!"
"Mỗi người hai con ngựa, đi cả ngày lẫn đêm, hai ngày sau đó, sẽ phải phát động tấn công khu vực đóng quân của bộ tộc Ô Lạp!"
Dương Chính Sơn nhìn về phía Dương Thừa Trạch và Dương Thừa Húc.
Trấn Tiêu tả hữu nhị doanh đều là kỵ binh, rất thích hợp phát động tập kích bất ngờ, mà khu vực đóng quân của bộ tộc Ô Lạp lại không có thành kiên cố, kỵ binh đánh thẳng hoàn toàn không có vấn đề.
Về việc liệu bộ tộc Ô Lạp có phòng bị hay không, chắc chắn là sẽ có, nhưng Dương Chính Sơn đoán chừng họ sẽ dồn lực phòng ngự ở phía nam của khu vực đóng quân, vì từ Định Hồ Vệ đến khu vực đóng quân của Ô Lạp, đi từ phía nam hồ Tát Nhật là gần nhất và cũng dễ đi nhất.
Dù cho bộ tộc Ô Lạp có phòng ngự ở phía bắc của khu vực đóng quân thì cũng không sợ, chỉ cần không phải là thành trì kiên cố thì sẽ không ngăn được Trấn Tiêu tả hữu nhị doanh. Nếu Trấn Tiêu tả hữu nhị doanh mà không chiếm được khu vực đóng quân của bộ tộc Ô Lạp thì Dương Chính Sơn cảm thấy một trận đánh cũng không cần thiết, thành thật ở lại canh giữ trấn Trọng Sơn, tránh tổn hao binh tướng.
"Mạt tướng tuân lệnh!" Dương Minh Trấn và Dương Thừa Trạch lập tức ra khỏi hàng nhận lệnh.
Dương Chính Sơn khẽ gật đầu, tiếp tục nói: "Viên Binh doanh của Định Hồ Vệ sẽ đóng quân tại Định Hồ Vệ, phòng bị kỵ binh Hồ tộc Ngột Lương tập kích lương đạo của chúng ta."
Bạn cần đăng nhập để bình luận