Gia Tộc Quật Khởi: Từ Làm Gia Gia Bắt Đầu

Chương 116 điều lệnh, lên chức

Chương 116 điều lệnh, lên chức
Rời khỏi Tham Tướng Mạc Phủ, Dương Chính Sơn mới phát hiện sau lưng mình thế mà bị mồ hôi lạnh làm ướt đẫm. Bí Vũ vệ, Huyết Nhận, Đại Vinh Thái Tổ! Những thứ này không phải thứ hắn có thể đụng vào, đừng nói là đụng, ngay cả nói bừa cũng không được. Nếu quyển sách hắn viết kia truyền đến tay Hoàng Đế lão nhi, thì lão nhi không chém hắn mới là lạ. Còn may Chu Lan không có ác ý với hắn, bảo hắn đốt đi, chứ không thì thứ này chính là bùa đòi m·ạ·n·g của Dương Chính Sơn.
Dương Chính Sơn thở hắt ra, âm thầm suy nghĩ: Về sau không thể dùng đồ linh tinh kiếp trước, không chỉ đồ kiếp trước, ngôn ngữ của ta cũng phải chú ý.
Sắp xếp lại tâm thần, Dương Chính Sơn mới rời khỏi Tham Tướng Mạc Phủ, nhưng hắn không lập tức về Nghênh Hà bảo, mà đến tiểu viện Dương Minh Chí xem sao.
Tiểu viện không lớn, cũng xêm xêm chỗ ở Dương gia ở Dương gia thôn, gia đình Dương Minh Chí ở vẫn dư sức.
"Các ngươi đi làm cơm đi, giữa trưa chúng ta ăn ở đây rồi buổi chiều về!"
Dương Chính Sơn phân phó Tống Đại Sơn mấy người phía sau.
Hắn đến Nghênh Hà bảo không phải một mình, làm một cái t·h·i·ê·n hộ phòng thủ quan, hắn xuất hành không cần chiêng t·r·ố·ng mở đường gì, nhưng cũng nên mang mấy người hầu cận. Tống Đại Sơn luôn ở cạnh hắn làm thị vệ th·ố·n·g lĩnh, chỉ là chưa từng gặp tập kích hay phiền phức gì, nên Tống Đại Sơn mấy người vẫn không có cơ hội đại triển quyền cước.
Ăn vội bữa cơm trưa, buổi chiều Dương Chính Sơn đến Ninh Châu thành xem cửa hàng Lương tam gia rồi mới về Nghênh Hà bảo.
Và cũng ngay lúc Dương Chính Sơn về Nghênh Hà bảo, Lữ Hoa một thân cẩm tú hoa phục tiến vào Tham Tướng Mạc Phủ.
Trong thư phòng, Chu Lan nhìn Lữ Hoa, cả người như bao phủ một tầng sương lạnh.
"Ngươi đến làm gì?"
Nàng băng lãnh hỏi.
Lữ Hoa tự nhiên ngồi xuống bàn trà, pha trà uống trà, động tác thong dong, thần thái tự nhiên, không để ý thái độ Chu Lan.
Chu Lan thấy hắn như vậy, sắc mặt càng băng hàn.
"Ta muốn xin ngươi một người!" Lữ Hoa lên tiếng.
"Ai?" Chu Lan hỏi.
"Dương Chính Sơn!" Lữ Hoa bưng trà uống một ngụm.
"Ngươi muốn làm gì?" Mắt Chu Lan lóe lên một tia khác lạ.
"Ngươi không cần biết, ta cần hắn đến An Nguyên châu thành nhậm chức phòng giữ!" Lữ Hoa nói.
Chu Lan nhìn chằm chằm, lòng nghĩ trăm ngả.
Cho Dương Chính Sơn thăng quan? Vì sao? Dương Chính Sơn sao lại dính líu đến gã này? Không đúng! Dương Chính Sơn lẽ ra không liên quan gì đến cái tên hỗn đản này mới phải! Thế nhưng sao hắn lại muốn làm vậy? Nhất thời, vô số ý nghĩ hiện lên trong đầu nàng.
"Lương Trữ biết chuyện này?"
"Đương nhiên, ta không có quyền nhúng tay vào việc điều động quan viên Trọng Sơn trấn!" Lữ Hoa tựa lưng vào ghế, một tay xoa bát trà, cảm nhận độ ấm của trà.
Đôi mắt hắn sâu thẳm mà sáng ngời, cho người ta cảm giác thần bí đặc biệt. Hắn nói không có quyền nhúng tay vào việc điều động quan viên Trọng Sơn trấn, không biết thật giả.
Trấn thủ thái giám quả thật không có quyền lực đó, nhưng là người của Hoàng Đế, nếu muốn làm gì đó, chỉ cần không quá phận, nha môn Tuần phủ hay Tổng binh phủ đều làm ngơ.
"Ra là vậy!" Chu Lan lạnh lùng nhìn hắn, ngồi xuống đối diện hắn.
Từ sau trận chiến Lâm Quan bảo, Chu Lan muốn Dương Chính Sơn giữ thành Thụy Châu, lúc ấy nàng vừa vặn xử lý việc quan Sơn Hà giữ thành Thụy Châu. Nhưng Lương Trữ bác bỏ đề nghị của nàng, khi ấy Lương Trữ cho lý do đầy đủ là Dương Chính Sơn năm ngoái mới thăng t·h·i·ê·n hộ, năm nay không tiện thăng nữa.
Giờ xem ra, là Lữ Hoa giở trò sau lưng.
"Tay Bí Vũ vệ càng dài ra, còn vươn tới chỗ ta! Lữ Hoa, ngươi có phải thấy ta không dám vạch mặt ngươi?" Vẻ băng lãnh tr·ê·n mặt Chu Lan rút đi, nhưng ý tứ trong lời nàng và nộ khí trong lòng không tan.
Lữ Hoa nhìn nàng, trong mắt lộ vẻ bất đắc dĩ. Nàng ngại vạch mặt sao? Nếu là quan viên khác thì hắn chẳng để ý. Chu Lan vạch mặt thì hắn cũng không quan tâm.
Ninh Quốc c·ô·ng phủ tuy lớn mạnh, nhưng không hơn được Thừa Bình đế. Bí Vũ vệ là đ·a·o của Thừa Bình đế. Chỉ cần Thừa Bình đế không muốn, ai cũng không thể làm gì được Bí Vũ vệ.
"Đại tiểu thư dĩ nhiên dám tố cáo ta, nhưng đại tiểu thư hẳn cũng biết ta không tư lợi!" Lữ Hoa nhẹ nhàng nói.
Chu Lan nhíu mày, nàng hiểu ý Lữ Hoa, việc điều Dương Chính Sơn có thể liên quan đến nhiệm vụ của Bí Vũ vệ.
Nhưng nàng không biết nhiệm vụ của Bí Vũ vệ ở Trọng Sơn trấn là gì. Nhiệm vụ của Bí Vũ vệ không phải thứ nàng nên hỏi.
"Dương Chính Sơn có gì không ổn?"
"Không có!" Lữ Hoa nói.
"Vậy sao ngươi muốn điều hắn đi An Nguyên châu thành?" Chu Lan hỏi tiếp.
"Hắn có ích với ta!" Lữ Hoa nói.
Lúc này Chu Lan mới hiểu, Dương Chính Sơn không liên quan đến người của Bí Vũ vệ, nhưng Lữ Hoa muốn lợi dụng Dương Chính Sơn để hoàn thành nhiệm vụ của Bí Vũ vệ. Nhưng nàng cũng không thấy nhẹ nhõm hơn.
Bị Lữ Hoa lợi dụng không phải chuyện tốt.
Nàng rất hiểu Lữ Hoa, đừng nhìn Lữ Hoa vẻ ngoài khiêm tốn, thực tế hỗn đản này tâm ngoan thủ lạt, vô tình vô nghĩa, vì hoàn thành nhiệm vụ có thể không từ t·h·ủ· ·đ·o·ạ·n.
"Ta có thể cho ngươi Dương Chính Sơn, nhưng ngươi phải đáp ứng ta một điều kiện!"
"Điều kiện gì?"
"Không được bỏ rơi hắn!" Chu Lan chém đinh chặt sắt.
Lữ Hoa nhìn Chu Lan, ánh mắt hai người tr·ê·n không tr·u·ng v·a c·hạm, hắn thấy được sự kiên định trong mắt Chu Lan.
"Xem ra đại tiểu thư coi trọng Dương đại nhân này!"
Chu Lan gật đầu: "Không sai, hắn là người ta tìm đến, ta đương nhiên coi trọng!"
"Được, ta sẽ không để hắn thành con rơi, nhưng phải nói trước, nếu hắn gặp nguy hiểm, ta e cũng không giúp được gì!"
Lời này nghĩa là ta sẽ không bỏ rơi hắn, nhưng nhiệm vụ này rất nguy hiểm, ta không thể đảm bảo an toàn cho hắn trăm phần trăm.
Chu Lan im lặng rồi ngẩng đầu lên, hờ hững nói: "Ngươi có thể cút!" Lữ Hoa không để ý lời nàng, đứng dậy: "Hai ngày nữa ta sẽ xin Thường Bình Hầu ký p·h·át điều lệnh, mong đại tiểu thư hiểu ta có hoàng m·ệ·n·h trong người."
"Cút!" Chu Lan sắp không nhịn được tức giận trong lòng.
Lữ Hoa đi rồi, Chu Lan nhịn không được mắng: "Đáng c·h·ết t·h·iên h·o·ạ·n, bà đây sớm muộn gì có ngày phải đ·á·n·h c·ầ·u· ·x·i·n t·h·a· ·t·h·ứ!"
Rất lâu sau, tâm tư Chu Lan mới bình tĩnh lại, nghĩ đến việc phải điều Dương Chính Sơn đến An Nguyên châu thành, trong lòng nàng khó chịu. Nàng rất coi trọng Dương Chính Sơn.
Từ khi Dương Chính Sơn đến Trọng Sơn trấn, chẳng những liên chiến thắng lợi, còn khiến Lâm Quan bảo, Nghênh Hà bảo ra dáng.
Trong mắt nàng, Dương Chính Sơn ngoài lớn tuổi ra thì gần như không có khuyết điểm nào. Hơn nữa Dương Chính Sơn còn cứu m·ạ·n·g nàng, nàng không muốn Dương Chính Sơn gặp tai bay vạ gió.
Nhưng nàng không thể ngăn Lữ Hoa.
Lữ Hoa có hoàng m·ệ·n·h trong người, nàng dám trái lệnh sao?
Suy ngẫm hồi lâu, Chu Lan bất lực thở dài.
Mấy ngày sau, Chu Lan đến Nghênh Hà bảo.
Thấy Chu Lan, Dương Chính Sơn rất bực bội.
Hắn vừa gặp Chu Lan ở Kiến Ninh vệ, mới mấy ngày mà Chu Lan lại đến?
"Gặp qua tướng quân!"
Trước cổng Nghênh Hà bảo, Dương Chính Sơn chào Chu Lan.
Chu Lan khoát tay: "Đưa ta đi dạo quanh bảo!"
Dương Chính Sơn liền đưa Chu Lan đi quanh Nghênh Hà bảo.
Nhìn những căn nhà chỉnh tề, con đường sạch sẽ, phố xá tấp nập, Chu Lan liên tục lộ vẻ kinh ngạc.
Trước kia nàng đã thấy Dương Chính Sơn có năng lực, bây giờ nàng thấy mình đ·á·n·h giá quá thấp năng lực của Dương Chính Sơn. Có thể khiến một đồn bảo phát triển phồn vinh như vậy thì ở Trọng Sơn trấn là có một không hai.
Đáng tiếc người như vậy không thể phục vụ nàng nữa.
Nghĩ vậy, Chu Lan trở nên không vui.
"Đi thôi, về nha môn nói chuyện!" Chu Lan cụt hứng nói.
Dương Chính Sơn thấy nàng vậy thì càng bực bội.
Vào thư phòng, Dương Chính Sơn không nhịn được hỏi: "Tướng quân có tâm sự gì?"
Chu Lan ngẩng đôi mắt sáng ngời tràn ngập cảm xúc phức tạp.
Nàng bỗng thấy Dương Chính Sơn dường như trẻ ra.
Một năm rưỡi trước, nàng gặp Dương Chính Sơn lần đầu, lúc đó Dương Chính Sơn hơi già, hai bên tóc mai điểm sương. Còn bây giờ, Dương Chính Sơn mặt mày hồng hào, tóc đen nhánh, không thấy sợi bạc nào, chòm râu dài mềm mại chỉnh tề, trông không giống ông lão bốn mươi mà như người đàn ông thành thục hơn ba mươi.
Dương Chính Sơn lúc này không còn chút dấu vết già nua nào, toàn thân tràn đầy mị lực của người trưởng thành.
Chu Lan không nghi Dương Chính Sơn ăn linh đan diệu dược gì, chỉ cho là do được sống ở nơi dễ chịu nên vậy.
"Tướng quân, tướng quân!"
Dương Chính Sơn bị Chu Lan nhìn đến mức hơi mất tự nhiên, lên tiếng gọi.
Ánh mắt này, thần sắc này, cảm giác kỳ lạ. Không khí này cũng có chút sai sai!
Tướng quân, ngươi phải t·h·ậ·n trọng! Ngươi nhìn ta vậy ta sẽ hiểu lầm!
Chu Lan giật mình, cúi đầu vén tóc che trán, giấu đi cảm xúc khó hiểu.
"Đây là điều lệnh của ngươi!"
Nàng lấy ra một phong c·ô·ng văn đặt trước mặt Dương Chính Sơn.
"Điều lệnh?"
Dương Chính Sơn kinh ngạc mở c·ô·ng văn.
Chỉ thấy viết: Binh bộ Vũ Tuyển ti xét Nghênh Hà bảo t·h·i·ê·n hộ phòng thủ quan Dương Chính Sơn, tận tr·u·ng tận tụy, cùng quốc hữu c·ô·ng, lấy thăng thực thụ hai cấp, thụ Tùng Châu Vệ chỉ huy đồng tri chi ngậm, điều nhiệm An Nguyên châu thành phòng giữ, nhìn nên viên tận tâm tận lực, không phụ hoàng ân.
"Chuyện gì thế này?" Dương Chính Sơn nhíu mày hỏi.
Nói về chiến c·ô·ng thì hắn có. Trận chiến Lâm Quan bảo hắn đại thắng, nhưng chỉ thưởng ngân chứ không luận c·ô·ng thăng chức.
Mấy tháng trước Chu Lan cũng nói hắn vừa mới lên chức năm ngoái, không thích hợp thăng nữa. Sao bây giờ đột nhiên lại thăng chức cho hắn?
Còn là đến Tùng Châu vệ! Dù thăng chức cũng phải nhập Kiến Ninh vệ hoặc tiếp tục dưới trướng Tham Tướng Mạc Phủ chứ. Dương Chính Sơn không hiểu điều này.
"Đây là ý của Thường Bình Hầu!" Chu Lan nói.
Nàng không nói là ý Lữ Hoa, vì Lữ Hoa dính đến Bí Vũ vệ, trừ khi Lữ Hoa chủ động tiết lộ cho Dương Chính Sơn, nếu không nàng không được phép nói.
Nhưng nàng vẫn nhắc nhở Dương Chính Sơn: "Đến An Nguyên châu thành rồi, ngươi phải cẩn t·h·ậ·n làm việc!"
Dương Chính Sơn càng nghi ngờ: "Chu tướng quân, rốt cuộc chuyện này là thế nào?"
Chu Lan lộ vẻ khó xử, nàng thực sự muốn nói rõ với Dương Chính Sơn, nhưng câu hoàng m·ệ·n·h của Lữ Hoa đặt tr·ê·n đầu nàng, khiến nàng phải phối hợp.
"Tóm lại, vạn sự xem chừng!"
Thấy nàng vậy, lòng Dương Chính Sơn trầm xuống. Hắn chưa từng thấy Chu Lan khó xử như vậy. Điều gì có thể khiến Chu Lan khó xử như thế, việc này không đơn giản.
"Ngươi chuẩn bị đi, trong vòng một tháng đến Tùng Châu vệ nhậm chức."
"Tham tướng Tùng Châu vệ, Vương Bân, có chút giao tình với ta, đến lúc đó ngươi đưa thư này cho hắn!"
Chu Lan lấy ra một phong thư đưa cho Dương Chính Sơn.
Dương Chính Sơn không hỏi nhiều, Chu Lan đã khó xử thì hắn không nên miễn cưỡng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận