Gia Tộc Quật Khởi: Từ Làm Gia Gia Bắt Đầu

Chương 640: Vậy thế giới này sẽ một mực tồn tại sao?

"Chương 640: Vậy thế giới này sẽ mãi tồn tại sao?"
"Ra là còn có chuyện này, ta trước đó còn thấy lạ cha lấy đâu ra nhiều linh quả như vậy, ha ha, hóa ra là từ nơi này mà ra!" Dương Minh Hạo cười nói.
Dương Minh Chí cũng cười theo, "Biết ngay cha có thủ đoạn thần tiên mà!"
Sau khi hết kinh ngạc, bọn họ rất nhanh liền vui vẻ chấp nhận sự thật về sự tồn tại của không gian linh tuyền.
Dù sao trước đó Dương Chính Sơn đã lấy ra rất nhiều linh quả, người ở Tinh Nguyệt đảo đều biết Dương Chính Sơn có bí mật, cũng có rất nhiều người đoán già đoán non về bí mật của Dương Chính Sơn.
Ba anh em Dương Minh Thành tự nhiên cũng từng suy đoán.
Về phần vì sao không ai tìm tòi nghiên cứu bí mật của Dương Chính Sơn, nguyên nhân rất đơn giản, một là Dương Chính Sơn có uy vọng cao, khiến mọi người ở Tinh Nguyệt đảo đều vui vẻ phục tùng, nguyện ý đi theo hắn, trung thành với hắn.
Hai là bởi vì Dương Chính Sơn cho bọn họ quá nhiều thứ. Bổng lộc tu vi khiến tất cả võ giả trên Tinh Nguyệt đảo đều gắn liền với Dương Chính Sơn.
Về bổng lộc tu vi ở Tinh Nguyệt đảo, có lẽ trên đời này không có thế lực nào có thể đưa ra được.
Ít nhất là các thế lực hiện tại đã biết chắc chắn không thể cho họ nhiều linh quả và linh đan hơn.
Dương Chính Sơn cũng không thấy phản ứng của bọn họ là bất ngờ, vốn dĩ đây là kết quả hắn cố ý tạo ra.
Từ khi ban hành bổng lộc tu vi, bí mật về không gian linh tuyền đã đặt ngay trước mắt mọi người, chỉ là bí mật này còn nằm trong hộp, mọi người vẫn chưa rõ bí mật trong hộp là gì mà thôi.
Bây giờ Dương Chính Sơn đã mở chiếc hộp này, hiện ra trước mặt ba anh em Dương Minh Thành, bọn họ có lẽ sẽ kinh ngạc về sự thần kỳ của không gian linh tuyền, nhưng sẽ không cảm thấy bất ngờ về việc Dương Chính Sơn sở hữu không gian linh tuyền.
"Đây mới là căn cơ của Dương gia chúng ta, chỉ cần có được không gian này, Dương gia chúng ta sẽ liên tục bồi dưỡng được Tiên Thiên võ giả, con cái Dương gia chỉ cần chịu tu luyện, chắc chắn sẽ trở thành Tiên Thiên võ giả."
"Mà theo thời gian trôi qua, linh quả và bảo dược nơi đây sẽ càng ngày càng nhiều, tài nguyên tu luyện của Dương gia chúng ta cũng sẽ càng ngày càng dồi dào!"
Rất nhanh, bọn họ đến phía trên vách núi cheo leo, Dương Chính Sơn chỉ vào thác nước và dòng sông phía dưới, "Đây đều là nước linh tuyền, có thể tưới dưỡng linh quả và bảo dược!"
Ba anh em Dương Minh Thành hào hứng quan sát núi rừng và bình nguyên phía nam.
Đúng lúc này, một tiếng hí vang lên, Hồng Vân như một bóng ma chạy tới, phía sau còn có cả con cá ngốc đi theo.
"Đây là Hồng Vân!" Dương Minh Thành là người nhận ra Hồng Vân đầu tiên.
Từ khi Dương Chính Sơn mang Hồng Đậu ra khỏi không gian linh tuyền, Hồng Vân chưa từng xuất hiện ở Tinh Nguyệt đảo nữa.
Hồng Vân nhìn ba người quen cũ, thân thiện tiến đến chào hỏi, còn con cá ngốc nhìn bốn người một hồi, có chút thất vọng đứng ở đằng xa.
Nữ chủ nhân không có ở đây, nó rất không vui vẻ!
"Hồng Vân không phải ở nhà sao? Ơ, ta nói không phải Hồng Vân sư muội, là ngựa!" Dương Minh Chí nói.
"Đây không phải Hồng Vân!" Dương Minh Thành nói.
Hồng Vân vào Dương gia cũng được ba mươi mấy năm, ngoài Dương Chính Sơn ra thì Dương Minh Thành là người quen thuộc Hồng Vân nhất, khi Dương Chính Sơn không rảnh chăm sóc Hồng Vân, phần lớn thời gian đều do Dương Minh Thành giúp chăm sóc.
Cho nên dù Hồng Đậu và Hồng Vân rất giống nhau, nhưng Dương Minh Thành đã sớm phát hiện Hồng Đậu không phải Hồng Vân.
"Không sai, đó là Hồng Đậu, là con của Hồng Vân!" Dương Chính Sơn cười nói.
"Thì ra là như vậy!" Dương Minh Chí bừng tỉnh.
Sau khi thân cận với Hồng Vân một lúc, Dương Chính Sơn lại dẫn ba người đi về phía bình nguyên phía nam.
Bọn họ ở dưới chân núi, nơi này hẳn là nơi thích hợp nhất để sinh sống, có núi dựa có nước, có thể khai khẩn vô số ruộng tốt.
"Ta định xây một cái thôn ở chỗ này, dời ba bốn mươi gia đình đến đây!"
"Bên kia sườn núi có thể trồng linh quả và bảo dược, bờ sông có thể xây ao nuôi cá, bãi cỏ phía nam có thể khai khẩn trồng lương thực!"
"Đây là một cuộc thử nghiệm, nếu họ có thể thích nghi với cuộc sống ở đây, sau này có thể dời nhiều người đến hơn nữa!"
"Đến lúc đó bọn họ có thể ủ rượu, nuôi ong, trồng vườn trà, còn có thể giúp trồng linh quả và các loại dược thảo."
"Các ngươi thấy thế nào?"
Dương Chính Sơn nói sơ qua về kế hoạch của mình.
Dương Minh Chí trầm tư một chút, nói: "Cha định xây nơi này thành tộc địa của Dương gia sao?"
"Ừm, có ý nghĩ đó!" Dương Chính Sơn nói.
Tộc địa, cũng có thể gọi là căn cứ.
Tinh Nguyệt đảo coi như là tộc địa của Dương gia, tương lai Thần Mộc đảo cũng là tộc địa của Dương gia, nhưng trong không gian linh tuyền mới là hạt nhân chân chính của Dương gia.
Dương Minh Chí do dự một chút, cẩn thận nghiêm túc nói: "Vậy thế giới này sẽ mãi tồn tại sao?"
Dương Minh Hạo nghe vậy, lập tức rụt cổ lại.
Nhị ca, ngươi quá mạnh rồi!
Còn Dương Minh Thành thì bận rộn không để ý ngó xung quanh, như không để tâm đến những lời Dương Minh Chí nói.
Lời của Dương Minh Chí có ý gì?
Ý rất đơn giản, thế giới này có thể bị biến mất khi Dương Chính Sơn qua đời không.
Nếu có, vậy nơi đây không thích hợp làm căn cứ cốt lõi của Dương gia.
Dù hiện giờ Dương Chính Sơn vẫn chưa đến tuổi xế chiều, nhưng tuổi thọ của hắn cũng có hạn, tuổi thọ của Tiên Thiên võ giả cũng chỉ khoảng 150 tuổi, Dương Chính Sơn tu luyện Ất Mộc Trường Xuân Công có thể kéo dài tuổi thọ, nhưng nhiều nhất cũng không thể sống quá ba trăm tuổi.
Trong truyền thuyết của Đại Vinh, Thanh Mộc lão nhân cũng chỉ sống được có hai trăm tám mươi tuổi mà thôi.
Nếu Dương Chính Sơn đã chết, vậy thế giới này có biến mất theo không?
Thực ra Dương Chính Sơn cũng từng cân nhắc đến vấn đề này, hắn đoán câu trả lời là không.
Bởi vì thế giới này trước mắt không phải do hắn mà sinh ra, mà là một thế giới đã luôn tồn tại.
Có lẽ trước đây thế giới này là một thế giới ngủ say, là hắn đã đánh thức nó.
Điều này có thể thấy rõ từ địa hình không gian, núi non, linh tuyền, núi tuyết,... tất cả những thứ này đã tồn tại từ trước, không phải do Dương Chính Sơn tạo ra.
Vậy nếu Dương Chính Sơn chết rồi, thế giới này sẽ ra sao?
Là sẽ lại rơi vào trạng thái ngủ say, hay là sẽ mãi mãi tồn tại?
Dương Chính Sơn không có câu trả lời chính xác, nhưng hắn ẩn ẩn cảm thấy thế giới này không muốn lần nữa rơi vào trạng thái ngủ say.
Linh tuyền là minh chứng, Đạo Ý Thánh Liên cũng là minh chứng.
Chúng tồn tại là để tăng tu vi cho Dương Chính Sơn, mà thế giới này cũng đang dần thức tỉnh theo tu vi của Dương Chính Sơn.
Dương Chính Sơn ngẩng đầu nhìn trời, nhìn vầng mặt trời sáng rỡ, thần sắc trang trọng nói: "Chắc chắn sẽ tồn tại, nó cuối cùng sẽ trở thành một thế giới rộng lớn, một thế giới được tái sinh, một thế giới tồn tại vĩnh hằng!"
Lời hắn vừa dứt, hắn chợt nảy sinh một loại cảm giác kỳ lạ, như có vật gì đó đang kêu gọi hắn, lại phảng phất có vật gì đó đang vuốt ve hắn, thân cận hắn, tiến về phía hắn, lại như muốn hòa vào cơ thể hắn.
Cảm giác này rất kỳ lạ, khiến hắn cảm thấy rất dễ chịu, lại có chút vui mừng không hiểu lý do.
Đáng tiếc cuối cùng đây chỉ là cảm giác của riêng hắn, thậm chí có thể chỉ là cảm giác hắn tự suy diễn ra.
Dương Minh Chí nghe Dương Chính Sơn nói, có điều suy nghĩ.
Tuy hắn không hiểu ý của Dương Chính Sơn là gì, nhưng hắn hiểu ý của Dương Chính Sơn, Dương Chính Sơn định xây dựng tiểu thế giới này thành tộc địa của Dương gia.
Còn điều hắn nghĩ chính là tương lai của Dương gia, có được một phương thế giới như vậy, tương lai của Dương gia chắc chắn vô lượng.
Nhưng tương lai đó không thể tách rời Dương Chính Sơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận