Gia Tộc Quật Khởi: Từ Làm Gia Gia Bắt Đầu

Chương 7: Tộc trưởng Dương Chính Tường

Chương 7: Tộc trưởng Dương Chính Tường
Về đến trong nhà, Dương Chính Sơn đem tất cả mọi thứ đều ném cho Vương thị, không còn cách nào, lão bà nguyên thân c·hết b·ệ·n·h, việc nhà này đều do Vương thị cùng Lý thị làm. Nấu cơm, may vá đều cần các nàng. Nấu cơm thì Dương Chính Sơn còn miễn cưỡng làm được, còn may vá, Dương Chính Sơn hoàn toàn bó tay.
"Gia gia, bánh bao!" Dương Chính Sơn vừa về đến, nhị tôn t·ử Dương Thừa Mậu đã nghe thấy mùi, chân ngắn nện bước lảo đảo chạy tới. Nàng dâu thứ hai là Lý thị theo phía sau trông chừng, sợ hắn bị ngã.
Dương Chính Sơn cúi đầu nhìn đứa cháu ôm chân mình, ánh mắt chớp động. Tiểu gia hỏa ngẩng đầu lên, mắt không dám chớp nhìn chằm chằm bánh bao trong tay hắn, đáng yêu quá!
Trước kia Dương Chính Sơn không cảm thấy mình th·í·c·h trẻ con, thậm chí hắn còn thấy trẻ con rất ồn ào, rất phiền phức, nhưng bây giờ nhìn ba đứa bé trong nhà, hắn càng ngày càng không chố·n·g cự được.
"Gia gia cho Mậu nhi ăn bánh bao!" Dương Chính Sơn bế xốc tiểu gia hỏa lên, vào phòng bếp lấy hai cái chén, đặt lên bàn ăn ở nhà chính. Một cái bánh bao t·h·ị·t đặt trước mặt tiểu gia hỏa, tiểu gia hỏa lập tức tươi rói mặt mày.
"Nương, bánh bao!" Tiểu gia hỏa nói chuyện còn chưa sõi, chỉ biết bập bẹ một hai chữ.
"Cám ơn gia gia trước đi con!" Lý thị tiến lên nói.
"Tạ, gia gia!" Tiểu gia hỏa rất lễ phép.
"Ăn đi!" Khóe miệng Dương Chính Sơn hơi nhếch lên, đem chén đặt trước mặt Lý thị. Lý thị đẩy bánh bao ra, cẩn t·h·ậ·n đút cho tiểu gia hỏa ăn.
Dương Chính Sơn cũng không thiên vị, nhị tôn t·ử có ăn, đại tôn t·ử cũng phải có phần, Vương thị đang bận trong bếp, hắn liền bế đại tôn t·ử đến cũng cho một cái bánh bao.
"Tạ ơn gia gia!" Dương Thừa Nghiệp đã ba tuổi, không cần ai đút, tự ôm bánh bao g·ặ·m.
"Vân Tuyết ~~" Hai đại tôn t·ử đều có bánh bao ăn, tiểu nữ nhi dĩ nhiên cũng muốn.
"Cha!" Dương Vân Tuyết mặt mày cong cong, rất hồn nhiên.
Còn những người khác, không có đãi ngộ này, bánh bao thì có, nhưng phải đợi đến lúc ăn cơm mới được ăn.
Có ba mươi lượng bạc làm vốn, trong lòng Dương Chính Sơn đã có thêm sức mạnh, tuy còn chưa thể sống cuộc sống phú quý, nhưng có thể bảo đảm những ngày sắp tới gia đình không lo ăn uống.
Buổi chiều.
Dương Chính Sơn nhàn rỗi không có việc gì bèn ra sân chẻ củi.
Mùa đông ở huyện An Ninh rất lạnh, hơn nữa lại kéo dài, ước chừng kéo dài đến năm tháng, phải chuẩn bị nhiều củi một chút mới được.
Dương Chính Sơn sau khi hòa nhập vào gia đình này đã bắt đầu dự tính cho gia đình, mùa đông này sống thế nào, cần chuẩn bị những gì, trong nhà còn đủ lương thực không, người nhà có được ăn n·h·ụ·c hay không, Dương Chính Sơn đều muốn tính toán.
Không chỉ có hắn, những người khác cũng không nhàn rỗi, lão đại lão nhị phải chăm sóc lúa trên đồng, Vương thị phải lo việc nhà, Lý thị thì dẫn Vân Tuyết lên núi hái rau dại, hái mộc nhĩ.
Nhân khẩu tuy đông, nhưng cái nhà này phân c·ô·ng lại hết sức rõ ràng.
"Chính Sơn, Chính Sơn!" Lúc Dương Chính Sơn đang chẻ củi thì ngoài cửa một lão giả râu tóc bạc phơ bước vào.
"Tộc trưởng, sao ngươi lại tới đây?" Dương Chính Sơn buông lưỡi b·úa xuống, kinh ngạc nhìn lão giả.
Dương Chính Tường, tộc trưởng Dương thị nhất tộc ở Dương Gia thôn, năm nay năm mươi sáu tuổi, là một vị võ giả.
"Ta nghe nói thương thế của ngươi đã khỏi, tới thăm một chút!" Dương Chính Tường x·á·ch một gói trà, mỉm cười hiền hòa đ·á·n·h giá Dương Chính Sơn.
Vừa nãy Dương Chính Sơn chẻ củi hắn thấy rõ ràng, nếu không phải ám thương đã khỏi, Dương Chính Sơn không thể nào vung búa lưu loát như vậy được.
"Mời vào nhà ngồi!" Dương Chính Sơn mời Dương Chính Tường vào nhà chính.
Hắn và Dương Chính Tường là cùng thế hệ, nhưng hai nhà đã quá năm đời, trước kia Dương Chính Tường rất ít tới tìm hắn, dù sao Dương Chính Sơn có thương tích trong người, coi như Dương Chính Tường có việc cũng sẽ không làm phiền đến Dương Chính Sơn.
Dương Chính Tường đặt gói trà lên bàn, Dương Chính Sơn rót cho hắn một bát nước.
"Trong nhà không có lá trà, ngài tạm dùng tạm vậy!"
"Ha ha, đều là anh em trong nhà, không cần kh·á·c·h sáo vậy đâu." Dương Chính Tường cười ha hả nói.
Nói là anh em trong nhà, thật ra trước kia quan hệ hai người rất xa lạ, chuyện này có liên quan đến một vài chuyện xưa.
Nguyên thân mười lăm tuổi đã trở thành võ giả, có thể nói là t·h·i·ê·n phú xuất chúng, năm đó ở Dương Gia thôn cũng rất nổi danh, khiến không ít người hâm mộ, ganh ghét.
Dương Chính Tường tuy lớn tuổi hơn Dương Chính Sơn, nhưng hắn trở thành võ giả sau Dương Chính Sơn.
Đối mặt với một thân tộc huynh đệ t·h·i·ê·n phú xuất chúng như vậy, Dương Chính Tường từng hâm mộ, ganh ghét.
Sau này nguyên thân bị trọng thương trở về Dương Gia thôn, hắn còn cười tr·ê·n nỗi đau của người khác.
Nhưng từ khi hắn lên làm tộc trưởng, hắn đã không còn tâm tư cười tr·ê·n nỗi đau của người khác, n·g·ư·ợ·c lại còn nghĩ xem có thể giúp nguyên thân chữa khỏi thương thế hay không.
Là tộc trưởng, tự nhiên phải gánh vác sự p·h·át triển và an nguy của Dương thị nhất tộc.
Có thêm một võ giả, Dương thị nhất tộc có thêm một phần bảo hộ.
Đáng tiếc nguyên thân tính tình có chút ngang bướng, vẫn nhớ chuyện Dương Chính Tường cười tr·ê·n nỗi đau của người khác năm xưa, căn bản không chịu nh·ậ·n ý tốt của Dương Chính Tường.
Dương Chính Tường cũng cảm thấy nguyên thân không biết điều, quan hệ hai người ngày càng xa cách, thậm chí còn có chút kết thù.
Thời gian trôi qua, hai nhà tuy ở cùng thôn nhưng không qua lại gì.
Thật ra, có một số chuyện nguyên thân không hiểu, Dương Chính Sơn lại thấy rất rõ.
Những năm qua, dù Dương Chính Tường xa lánh nguyên thân, nhưng nguyên thân có thể an ổn sinh sống ở Dương Gia thôn, không thể t·h·i·ế·u sự che chở của Dương Chính Tường.
Nếu Dương Chính Tường thật sự oán h·ậ·n nguyên thân, hoàn toàn có thể đ·u·ổ·i nguyên thân khỏi Dương Gia thôn.
Chỉ là nguyên thể x·á·c có oán khí trong lòng, vẫn luôn không thấy rõ mà thôi.
Đương nhiên, nguyên thân oán cũng không phải nhằm vào Dương Chính Tường, t·h·i·ế·u niên thành tài, trong lòng khó tránh khỏi kiêu ngạo, thêm vào việc bị trọng thương, bao nhiêu khát vọng tan thành bọt nước, oán khí trong lòng có thể hiểu được.
Biến cố ập đến, tâm tính m·ấ·t cân bằng, đây là lý do nguyên thân luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng, không muốn nói chuyện.
"Thương thế của ngươi khỏi hẳn rồi sao?" Dương Chính Tường vừa quan s·á·t sắc mặt Dương Chính Sơn vừa hỏi.
"Khỏi rồi!" Dương Chính Sơn gật đầu.
"Thực lực còn lại mấy thành?" Dương Chính Tường tiếp tục hỏi.
Dương Chính Sơn nghĩ nghĩ rồi nói: "Chắc còn được tám thành!"
Dù sao hắn không phải nguyên thân, dù cơ thể khôi phục trạng thái đỉnh phong, hắn vẫn kém nguyên thân.
"Vậy là tốt rồi, tốt rồi!" Nụ cười tr·ê·n mặt Dương Chính Tường rạng rỡ hơn.
Điều khiến ông cao hứng không chỉ là Dương Chính Sơn khôi phục thực lực, mà còn vì Dương Chính Sơn không còn oán hận ông.
Ông thật sự sợ Dương Chính Sơn còn oán hận trong lòng, nếu còn oán hận, thà rằng thực lực không khôi phục còn hơn.
"Những năm này đa tạ tộc trưởng chiếu cố!" Dương Chính Sơn cười nhạt nói.
"Chiếu cố!" Dương Chính Tường ngẩn ra.
Dương Chính Sơn nói: "Trước kia trong lòng ta có khúc mắc, bây giờ thương thế đã khỏi, khúc mắc cũng được giải tỏa, mọi chuyện cũng thấy rõ ràng hơn."
"Ha ha ~~" Dương Chính Tường cười ha hả, vuốt chòm râu dài nói: "Ngươi nghĩ thông suốt là tốt rồi!"
Ông thật sự cao hứng, lời nói của Dương Chính Sơn khiến ông cảm thấy an lòng tuổi già, không uổng c·ô·ng ông giúp Dương Chính Sơn ngăn cản những phiền toái không đáng có những năm qua.
"Đã ngươi lành bệnh, sau này trong tộc có chuyện gì ngươi nên quan tâm hơn mới phải." Dương Chính Tường nói.
"Có việc gì, tộc trưởng cứ phân phó ta là được!" Dương Chính Sơn nói.
Thật ra, hôm nay nếu Dương Chính Tường không tìm đến Dương Chính Sơn, thì một hai ngày tới Dương Chính Sơn cũng sẽ đi tìm Dương Chính Tường.
Sau khi hiểu rõ tình hình ở huyện An Ninh, Dương Chính Sơn đã nh·ậ·n ra tầm quan trọng của tông tộc.
Đông người thì lực lớn, tông tộc chính là thế lực đoàn thể quan trọng nhất giữa l·àng xóm n·ô·ng thôn.
Có tông tộc và không có tông tộc khác nhau rất lớn.
Ví dụ như Dương Gia thôn, trong vòng mười dặm tám thôn xung quanh không ai dám trêu chọc.
Có tông tộc che chở, dù nghèo khổ cũng tránh được nhiều ức h·i·ế·p, tất nhiên trong tông tộc có thể tồn tại một vài vấn đề, nhưng đó là chuyện khác.
Nhìn chung, nội bộ Dương thị nhất tộc vẫn rất đoàn kết, đây là c·ô·ng lao của vị tộc trưởng Dương Chính Tường này.
Dương Chính Sơn tuy mới tới thế giới này, nhưng hắn biết rõ mình cần phải hòa nhập vào một đoàn thể, dù Dương thị nhất tộc chỉ là một đoàn thể rất yếu, đó cũng là một nền tảng không tệ.
Có sự ủng hộ của Dương Chính Tường, Dương Chính Sơn rất dễ dàng hòa nhập vào tầng lớp cao của Dương thị nhất tộc.
Là hai võ giả duy nhất của Dương thị nhất tộc, việc Dương Chính Sơn ngóc đầu lên không gặp phải lực cản nào trong tộc.
Chớp mắt đã hơn mười ngày, dưới sự dẫn dắt của Dương Chính Tường, Dương Chính Sơn đã trở thành một trong những tộc lão của Dương thị nhất tộc.
Không sai, chính là tộc lão.
Xét về bối ph·ậ·n của Dương Chính Sơn trong Dương thị nhất tộc thì không hề thấp, ngoại trừ mấy ông già đi lại khó khăn, thì thế hệ của bọn họ là cao nhất.
Đa số người ở Dương Gia thôn đều phải gọi hắn là Chính Sơn thúc, Chính Sơn gia gia, thậm chí có người còn phải gọi hắn là thái gia gia.
Điều này khiến Dương Chính Sơn có cảm giác mình được thăng bối một cách siêu cấp.
Cảm giác này thật mẹ nó quái đản.
Dương Chính Sơn đã thấy làm gia gia là quá lắm rồi, bây giờ lại có người gọi hắn là thái gia gia, hắn cảm thấy lưng mình còng cả xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận