Gia Tộc Quật Khởi: Từ Làm Gia Gia Bắt Đầu

Chương 331: Mật ong cùng rượu trái cây

Chương 331: Mật ong và rượu trái cây Dương Chính Sơn mượn ánh trăng quan s·á·t một vòng chung quanh, "Nơi này ngươi mua lại rồi?"
"Sao có thể?" La Thường cười ha ha nói: "Ta chỉ là mua lại bên kia núi rừng và điền trang."
"Vậy cái bến tàu này?"
"Mới vừa rồi cho người tu sửa!" La Thường nói.
Dương Chính Sơn khẽ gật đầu, "Không tệ, sau này nơi này có thể làm trạm tr·u·n chuyển của chúng ta!"
"Ta cũng nghĩ như vậy! Ta đã cho xây không ít nhà kho ở bên trong điền trang! Mặt khác cũng an bài không ít tiểu nhị ở đó trông coi!"
La Thường làm việc luôn cẩn t·h·ậ·n, hắn đã mời Dương Chính Sơn đến, tự nhiên là chuẩn bị xong mọi thứ.
Hơn nữa bây giờ La Thường cũng không phải là một tiểu thương nhân, cho dù ở Giang Nam dưới tay hắn cũng có không ít nhân thủ có thể dùng, trong đó không t·h·iếu giang hồ võ giả, đương nhiên cũng không t·h·iếu một chút lão binh.
"Đại nhân, chúng ta có thể đến điền trang nghỉ ngơi trước đã!" La Thường chỉ vào một con đường dưới bóng núi, nói.
Hắn nói điền trang ở phía bên kia núi, vòng qua ngọn đồi trước mắt là tới, cự ly khoảng ba bốn dặm.
Thuyền buồm lớn không thể cập bờ, Dương Chính Sơn chỉ có thể đi thuyền nhỏ, đợi khi Dương Chính Sơn lên bờ thì bến tàu đã bắt đầu dỡ hàng.
Bến tàu không lớn đỗ hai chiếc thương thuyền, hơn trăm bó đuốc chiếu sáng rực, tướng sĩ và người chèo thuyền trên thuyền chuyển hàng xuống, tiểu nhị do La Thường sắp xếp lại mang hàng lên xe ngựa, trực tiếp vận chuyển đến điền trang.
"Kỳ thật đợi trời sáng hẵng dỡ hàng cũng được!" Dương Chính Sơn nói.
La Thường nói: "Vừa rồi ta đã bàn với Tôn quản sự rồi, mọi người thay phiên nhau dỡ hàng, sẽ không quá mệt mỏi."
"Bến tàu của chúng ta còn nhỏ quá, một lần chỉ đỗ được hai chiếc thuyền, cũng không cần nhiều người, hơn nữa thuyền buồm lớn không cập bến được, còn cần dùng thuyền nhỏ đưa vào, chắc tốn không ít thời gian mới xong!"
Dương Chính Sơn khẽ gật đầu, những chuyện này đều do Tôn Trình và La Thường an bài, hắn chỉ thuận miệng nói thôi.
Sau đó, bọn họ đến điền trang mà La Thường đã nói.
Điền trang này có chừng hơn ba mươi hộ gia đình, bao gồm núi rừng xung quanh và hơn ngàn mẫu ruộng, trong đó phần lớn là núi rừng, ruộng đồng chỉ có hơn ba trăm mẫu.
Điền trang như vậy ở Giang Nam rất rẻ, vì ruộng đồng ở đây đều là đất cằn, La Thường chỉ tốn hơn ba ngàn lượng bạc là có được điền trang này.
Và dân chúng trong điền trang cũng trở thành tá điền của La Thường.
Ở phía sau chân núi của điền trang, có một tòa trạch viện mới xây, là nơi La Thường sắp xếp cho Dương Chính Sơn ở.
Tối đen như mực, Dương Chính Sơn cẩn t·h·ậ·n quan s·á·t môi trường xung quanh, th·e·o La Thường vào phòng đã chuẩn bị sẵn cho hắn rồi nghỉ ngơi.
Thật ra hắn không ngủ, dù bây giờ đã qua giờ Sửu, nhưng hắn không buồn ngủ.
Với trạng thái thân thể của hắn, dù mấy ngày mấy đêm không ngủ cũng không ảnh hưởng gì lớn.
Việc hắn nghe th·e·o La Thường sắp xếp nghỉ ngơi là vì cảm thấy nếu mình không nghỉ, những người khác chắc cũng không t·i·ệ·n nghỉ ngơi.
Dương Chính Sơn không định ngủ, dứt khoát tiến vào không gian linh tuyền.
Không gian linh tuyền bây giờ đã rất lớn, đường kính gần bảy mươi mét, khoảng năm sáu mẫu đất.
Thạch đầm ở giữa đã biến thành một Uông Tuyền nhãn, nước suối ùng ục trào lên.
Dương Chính Sơn đào mấy con mương, dẫn nước từ thạch đầm ra bốn phía, tưới dịu ruộng đồng xung quanh.
Ở trên ruộng đồng, vòng gần đầm nước là dược điền, rộng hơn một mẫu, một nửa trồng dược liệu quý Dương Chính Sơn sưu tầm, một nửa trồng dược thảo bình thường.
Bên cạnh dược điền, Dương Chính Sơn còn dành một mảnh đất xây một căn nhà tranh, đào hai cái hầm.
Bên ngoài dược điền là các loại cây ăn quả và cây trà, mọc rất tươi tốt.
Cây trà thì Dương Chính Sơn còn cẩn t·h·ậ·n chăm sóc, còn cây ăn quả thì chỉ đơn giản c·ắ·t tỉa, càng ra ngoài thì mức độ chăm sóc càng thấp.
Ở ngoài cùng, Dương Chính Sơn thậm chí trực tiếp rải một chút hạt giống lung tung lên và mặc cho chúng tự do sinh trưởng.
Không còn cách nào, không gian càng lúc càng lớn, Dương Chính Sơn chăm sóc không xuể, phần lớn thời gian trong không gian hắn đều dùng để cất rượu và sao trà, không còn thời gian chăm sóc nhiều ruộng đồng như vậy.
Nhưng dù không được hắn chăm sóc, thực vật trong không gian vẫn mọc phi thường tươi tốt.
Trong không gian không bị ảnh hưởng bởi mùa và thời tiết, dường như mỗi khoảnh khắc đều là mùa xuân ôn nhuận, mỗi khoảnh khắc đều là thời tiết t·h·í·c·h hợp nhất để thực vật sinh trưởng.
Hơn nữa không gian linh tuyền dường như có thể đáp ứng mọi yêu cầu về môi trường và địa chất của bất kỳ thực vật nào, thực vật sinh trưởng đều có yêu cầu về môi trường và địa chất, có loài sợ úng lụt không sợ hạn, có loài chịu rét, có loài thích bóng râm các loại. Nhưng những thực vật này khi đặt trong không gian đều có thể sinh trưởng tươi tốt, đồng thời tốc độ sinh trưởng vượt xa bên ngoài.
Sau khi vào không gian, Dương Chính Sơn đầu tiên đi xem những bảo dược kia, bảo dược sinh trưởng chậm chạp, ngoại trừ nhân sâm ra, những loại khác sinh trưởng mấy năm gần như không thay đổi nhiều.
Về phần nhân sâm, Dương Chính Sơn hiện tại thật sự không t·h·iếu, trong dược điền không còn nhiều nhân sâm lắm, nhưng ở bên ngoài vườn cây ăn trái, Dương Chính Sơn đã rải rất nhiều hạt giống nhân sâm.
Xem xong bảo dược, Dương Chính Sơn lại nhìn dược liệu phổ thông, rất nhiều loại có thể thu hoạch, nhưng Dương Chính Sơn không có thời gian nên đành mặc chúng tự do sinh trưởng.
Hái một giỏ thảo dược cần thiết để cất rượu, Dương Chính Sơn lại chạy đến vườn cây ăn trái bắt đầu đi loanh quanh, hái được một quả quýt chín, bóc vỏ bỏ vào t·r·o·n·g· ·m·i·ệ·n·g, lập tức vị chua ngọt tràn đầy khoang miệng.
Nhìn những trái cây trĩu trịt trên cành, Dương Chính Sơn cảm thấy có chút đau đầu.
Nhiều quả như vậy hắn không biết nên xử lý thế nào, trước đó rất nhiều quả rụng đầy trên mặt đất, trên mặt đất mọc đầy cây con.
Phiền toái nhất là ở chỗ này, Dương Chính Sơn chắc chắn không thể tùy ý để những cây con này sinh trưởng, chỉ có thể n·h·ổ chúng đi.
Khi Dương Chính Sơn đang n·h·ổ một ít cây con thừa thì những âm thanh ông ông vang lên xung quanh hắn.
Trong không gian chỉ có một loại động vật, đó là ong m·ậ·t.
Do Dương Chính Sơn chuyên môn thả vào không gian để thụ phấn cho thực vật.
Vì vậy, Dương Chính Sơn cố ý thả mười cái t·h·ùng nuôi ong vào không gian.
Ong m·ậ·t nhỏ dường như rất bất mãn với Dương Chính Sơn, thấy hắn vừa xuất hiện liền bay đến vây quanh, muốn đ·u·ổ·i hắn đi.
Đáng tiếc, ở đây Dương Chính Sơn là vô đ·ị·c·h.
Đây cũng là điều Dương Chính Sơn p·h·át hiện sau khi nuôi thả ong m·ậ·t.
Hắn p·h·át hiện ở trong không gian, thân thể của hắn khác với bên ngoài, thể chất và sức mạnh thậm chí tu vi đều giống nhau, nhưng cả hai dường như có sự khác biệt căn bản.
Giống như, trong không gian thân thể hắn là một dạng năng lượng, không phải là n·h·ụ·c thể.
Cụ thể là tình huống gì thì Dương Chính Sơn cũng không nói rõ được, dù sao là trong không gian, thân thể của hắn sẽ không nh·ậ·n bất kỳ t·ổn th·ư·ơng nào.
Nhìn thấy ong m·ậ·t, Dương Chính Sơn nhớ tới t·h·ùng nuôi ong.
Hắn xuyên qua khu vườn rậm rạp, tìm đến chỗ đặt t·h·ùng nuôi ong.
Tùy t·i·ệ·n rút ra một khung ong, nhìn m·ậ·t ong bên trong, hai mắt sáng lên.
Đây là lần đầu tiên hắn lấy m·ậ·t ong của những tiểu gia hỏa này!
Chấm một chút bỏ vào miệng nếm thử, tinh tế như tơ lụa, tan ngay trong miệng, lướt qua đầu lưỡi, ngọt lịm, đồng thời hương hoa lan tỏa khắp xoang mũi.
Và sau khi m·ậ·t ong vào bụng, còn có một luồng khí tức ấm áp lan tỏa trong bụng!
"Đây là?"
Hai mắt Dương Chính Sơn lập tức p·h·át sáng.
Cảm giác này có chút tương tự với lần đầu tiên hắn uống nước linh tuyền.
Lúc đó thân thể của hắn suy yếu nghiêm trọng, một bát nước linh tuyền vào bụng liền có cảm giác sảng k·ho·á·i toàn thân.
Chẳng qua bây giờ thể chất của hắn quá mạnh, uống nước linh tuyền không còn cảm giác gì.
Nhưng m·ậ·t ong này lại có thể mang đến cho hắn một luồng ấm áp, điều này chứng tỏ m·ậ·t ong cũng có c·ô·ng hiệu của nước linh tuyền, thậm chí còn lớn hơn.
Nhưng ngẫm lại cũng đúng, thực vật trong không gian đều được nước linh tuyền tẩm bổ sinh ra và lớn lên, mà ong m·ậ·t thu thập m·ậ·t hoa coi như tinh hoa của thực vật, có c·ô·ng hiệu của nước linh tuyền là chuyện đương nhiên.
Về phần nói c·ô·ng hiệu của m·ậ·t ong tốt hơn nước linh tuyền có lẽ là do ong m·ậ·t nhỏ cần cù làm ra.
Thưởng thức thêm vài ngụm, Dương Chính Sơn dứt khoát ôm hai cái bình, không để ý đến sự ngăn cản của đám ong m·ậ·t nhỏ, đổ đầy hai vò m·ậ·t ong t·ử sắ·c.
Trở lại nhà tranh, Dương Chính Sơn lại mang theo một vò rượu, đây không phải Bách Thảo Nhưỡng mà là rượu trái cây.
Trước đó hắn ủ không ít rượu trái cây, nhưng không mang ra ngoài.
Bách Thảo Nhưỡng có nhiều c·ô·ng hiệu, có thể quy c·ô·ng cho dược thảo, vậy rượu trái cây dựa vào gì mà có c·ô·ng hiệu như vậy, thật sự là khó giải t·h·í·c·h.
Vì vậy, Dương Chính Sơn ủ rượu trái cây chỉ để mình uống, ngay cả Úc Thanh Y cũng chưa được nếm.
Trộn m·ậ·t ong vào rượu trái cây, vị chua ngọt của rượu trái cây thêm vị ngọt lịm của m·ậ·t ong càng tuyệt vời.
Dương Chính Sơn nhìn hai vò m·ậ·t ong t·ử sắ·c trước mặt, nghĩ nghĩ, trực tiếp ôm một vò chạy đến hầm rượu, tìm vạc rượu trái cây, đổ hết vò m·ậ·t ong vào.
Sau khi khuấy đều, hắn chia ra đổ vào mười mấy chum rượu trái cây.
"Ừm, Ong vương m·ậ·t có c·ô·ng hiệu đặc biệt chắc có thể giải t·h·í·c·h được! "
"Vậy rượu trái cây pha Ong vương m·ậ·t có c·ô·ng hiệu đặc biệt chắc cũng có thể giải t·h·í·c·h được! "
Dương Chính Sơn nói như vậy.
Giải t·h·í·c·h chỉ là che đậy, che đậy trăm ngàn chỗ hở, chỉ cần không trắng trợn truyền bá, sẽ có rất ít người truy hỏi căn nguyên.
Dù sao thế giới này vốn tồn tại rất nhiều thứ thần kỳ, chỉ cần có một lời giải t·h·í·c·h nghe có vẻ đáng tin là đủ.
Về phần vò m·ậ·t ong còn lại, Dương Chính Sơn tính sau khi trở về sẽ cho Úc Thanh Y và Tiểu Minh Chiêu ăn.
Vợ mình và con mình, đương nhiên phải cho những thứ tốt nhất.
Dương Chính Sơn bận rộn cả đêm trong không gian, khi hắn ra khỏi không gian thì trời đã sáng.
Thay một bộ áo mỏng, Dương Chính Sơn từ phòng ngủ đi ra.
Tháng ba, nhiệt độ Giang Nam đã rất ấm áp, ở Liêu Đông phải mặc áo lông, ở Giang Nam chỉ cần mặc một bộ áo mỏng là đủ.
Bên cạnh Dương Chính Sơn có người hầu cận, nhưng những hán t·ử thô kệch này chăm sóc người có hơi vụng về, may mà La Thường đã an bài mấy tỳ nữ.
La Thường hiểu rõ thói quen của hắn, nên bữa sáng cũng không tính là phong phú, chỉ là một bát cháo loãng, mấy đ·ĩa đồ nhắm.
Dương Chính Sơn vừa ăn xong bữa sáng, La Thường lại đến.
"Đại nhân!"
"Ừm! Ăn chưa?" Dương Chính Sơn tùy ý hỏi.
"Ăn rồi!" La Thường cười cười, nói.
"Có việc?" Dương Chính Sơn ăn xong cơm, nhận khăn mặt tỳ nữ đưa tới, lau khóe miệng.
"Hôm nay ta phải đi liên hệ người mua hàng, không có thời gian tiếp đãi đại nhân, mong đại nhân thứ lỗi!" La Thường cười nói.
Dương Chính Sơn cười ha ha một tiếng, "Ngươi còn kh·á·c·h sáo với ta làm gì! Có chuyện gì ngươi cứ đi làm, không cần để ý ta, ta sẽ ra ngoài dạo chơi sau!"
Khó khăn lắm mới đến Giang Nam một lần, Dương Chính Sơn đương nhiên muốn đi dạo chơi.
Đội thuyền chắc sẽ đỗ ở đây hai ba ngày, chuyện mua bán hàng hóa đều do Tôn Trình và La Thường phụ trách, không cần hắn quan tâm, nên hắn có thời gian đi du ngoạn một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận