Gia Tộc Quật Khởi: Từ Làm Gia Gia Bắt Đầu

Chương 53: Xây nhà sinh kế

Chương 53: Xây nhà sinh kế
“Đại nhân đây là muốn cho tất cả mọi người xây phòng ở mới?” Trong thư phòng, Lão Lý nhìn Dương Chính Sơn vẽ bản quy hoạch, tròng mắt thiếu chút nữa không trợn ra ngoài. “Không sai, toàn bộ xây lại!” Dương Chính Sơn tùy ý gật đầu, sau đó nhìn về phía Dương Thừa Triệt bọn người, nói: “Lấy tiểu kỳ làm đơn vị kiến tạo, nói với thủ hạ của các ngươi, người nào hoàn thành đầu tiên, mỗi hộ thưởng ba đấu lương thực, thứ hai thưởng hai đấu, thứ ba thưởng một đấu. Đếm ngược từ dưới lên, phạt một tháng lương bổng!” Có cạnh tranh mới có động lực, có thưởng mới tích cực hơn. Nhân dịp xây nhà, vừa vặn điều động tính tích cực của mọi người, đỡ phải những người này cả ngày âm u đầy t·ử khí. “Đến các ngươi, thứ nhất thưởng ba lượng bạc, thứ hai thưởng hai lượng, thứ ba thưởng một lượng, còn thứ nhất đếm ngược…” Dương Chính Sơn hướng về phía Dương Thừa Triệt, Dương Thừa Húc bọn người cười nhếch mép: “Thứ nhất đếm ngược giúp ta giặt quần áo một tháng!” Dương Thừa Triệt bọn người còn chưa kịp phản ứng, Dương Minh Hạo đứng sau đã kinh ngạc kêu lên. “Cái này tốt, cái này tốt, giặt quần áo một tháng, ha ha ha ~~” Dương Minh Hạo ở đây không có bất kỳ chức vị nào, cũng không phải lính bảo vệ, hắn chỉ là nhi t·ử của Dương Chính Sơn, phụ trách chăm sóc Dương Chính Sơn. Ngày thường tắm rửa kỳ cọ gì đó đều là Dương Minh Hạo giúp Dương Chính Sơn làm. Bây giờ nghe có người muốn giúp Dương Chính Sơn giặt quần áo một tháng, tự nhiên là vui mừng khôn xiết. “So thì so, ai sợ ai chứ, ta nhất định là thứ nhất!” “Nói sớm quá đấy, chúng ta cứ chờ xem.” “Hừ hừ, giặt quần áo chắc chắn là các ngươi thôi!” “Ta nói cho các ngươi biết, tất của cha ta thúi lắm đấy! Ha ha ~~”
Một đám tiểu tử nhao nhao xoa tay chuẩn bị làm một vố lớn. Dương Chính Sơn trừng Dương Minh Hạo một cái, thằng nhãi này dám bảo tất ta thối, lát nữa xem ta xử lý ngươi thế nào.
“Lão Lý, ngươi đi chọn mười bà cô biết nấu cơm, trong thời gian xây nhà này, cơm nước đều do quan nha lo!” Dương Chính Sơn dặn dò. Một chút lương thực, Dương Chính Sơn không để ý. Nhưng quân hộ sẽ để ý lắm đấy, lương thực trong tay bọn họ vốn không nhiều, ngày thường chắc chắn không dám ăn no. Xây nhà tốn nhiều sức, không ăn no thì không được, cho nên Dương Chính Sơn trực tiếp thống nhất cung cấp cơm nước cho tất cả mọi người. Hơn nữa, việc nấu nướng tập tr·u·ng thuận t·i·ệ·n hắn pha nước linh tuyền vào. Thân thể đám nạn dân này quá kém, Dương Chính Sơn cũng muốn nhân cơ hội này tăng cường thể chất của bọn họ, tránh cho có người bị b·ệ·n·h. Chờ phòng ở xây xong, đám binh sĩ bắt đầu huấn luyện, Dương Chính Sơn cũng sẽ không cung cấp nước linh tuyền cho tất cả mọi người nữa, chỉ cung cấp cho binh sĩ tham gia huấn luyện.
“Chúng ta còn đủ lương thực chứ?” Lão Lý hơi lo lắng. Lúc này hắn cảm thấy vị Bách hộ đại nhân Dương Chính Sơn này có chút không đáng tin, chẳng biết tiết kiệm gì cả, lợp nhà thì thôi đi, còn muốn cung cấp cơm nước cho tất cả mọi người.
“Yên tâm đi, chuyện lương thực ta lo.” Dương Chính Sơn nói. Đừng nói mười xe lương thực hắn mang đến, cứ coi như không đủ lương thực, hắn vẫn có thể hỏi Chu Lan. Chu Lan đã đồng ý sẽ cho hắn đầy đủ lương thực rồi mà.
Thế là, dưới sự điều động của Dương Chính Sơn, Lâm Quan bảo vốn âm u đầy t·ử khí trở nên sôi động hẳn lên. Nghe Dương Chính Sơn nói muốn cho họ xây phòng ở mới, ai nấy đều thêm mấy phần hảo cảm với Dương Chính Sơn. Nghe tiếp chuyện trong thời gian xây nhà, quan nha nuôi cơm, tất cả đều phấn chấn hẳn lên. Với những nạn dân này, không gì quan trọng hơn chuyện nhét đầy bao t·ử. Cuối cùng, nghe thấy chế độ thưởng phạt, nhiệt tình của mọi người càng tăng cao mấy lần. Dương Thừa Trạch, Dương Thừa Triệt bọn người vừa hô hào một tiếng, tất cả mọi người trong truân bảo bắt đầu hành động, bất kể nam nữ già trẻ, toàn bộ đều xuất động. Ngay cả đám trẻ con bảy tám tuổi cũng ra ngoài khiêng đá, đào đất. Ban đầu, Dương Chính Sơn còn hơi lo lắng, sợ những người này không phục quản giáo, gây ra chuyện gì, ai dè quan s·á·t cả ngày, hắn p·h·át hiện đám người này rất ngoan ngoãn nghe lời. Có lẽ vì bọn họ cần một nơi trú thân như Lâm Quan bảo, hoặc có lẽ vì quyết định của Dương Chính Sơn khiến họ thấy hi vọng mới. Ngược lại, ai nấy đều tích cực làm việc, mà mấy người Dương Thừa Triệt cũng vô cùng có trách nhiệm. Rất nhanh, từng ngôi nhà mọc lên.
Dương Chính Sơn dồn tinh lực vào những việc khác. Người ta bảo lên núi k·i·ế·m ăn xuống sông uống nước. Lâm Quan bảo nằm trong ngàn Trọng Sơn, chung quanh toàn gò núi thấp bé, dưới chân núi còn có một dòng sông nhỏ vô danh chảy qua, xem ra cũng là có núi có nước. Nhưng tr·ê·n thực tế, quanh Lâm Quan bảo, tr·ê·n gò núi rất ít cây cao, phần lớn chỉ là bụi cây và cỏ dại, dưới sông cũng không có tôm cá để đ·á·n·h bắt. Đất đai cằn cỗi, không có tài nguyên thiên nhiên nào khác để khai thác, đó là hiện trạng của Lâm Quan bảo. Muốn thay đổi hiện trạng Lâm Quan bảo, không thể chỉ nhìn vào trong Lâm Quan bảo.
Sau vài ngày suy nghĩ, Dương Chính Sơn mang th·e·o Dương Minh Hạo trở lại Trọng Sơn quan thành. Muốn hỏi người nào đông nhất trong quan thành, chắc chắn là quân hán. Chưa kể tướng sĩ Trấn Tiêu năm doanh, chỉ tính quân hộ trong truân bảo quanh quan thành, những quân hộ này muốn mua gì đều phải đến quan thành. Quân hộ tuy nghèo, nhưng không phải không có một đồng nào. Việc Dương Chính Sơn cần làm là k·i·ế·m tiền của họ. Không phải Dương Chính Sơn không muốn làm ăn lớn, mà thật ra bây giờ hắn không dám, cũng không thể làm. Tỷ như muối, sắt, dược liệu, da lông... những ngành này không phải Dương Chính Sơn có thể nhúng tay. Quan thành nước sâu như vậy, bây giờ hắn đến cái tư cách đục nước béo cò cũng không có, chứ đừng nói là làm mưa làm gió. Cho nên Dương Chính Sơn nhắm vào những món buôn bán lợi nhuận thấp mà không ai để ý. Hắn không phải vì bản thân, mà muốn tìm cho quân hộ Lâm Quan bảo một c·ô·ng việc có thu nhập, để họ khỏi phải t·ử thủ trên mảnh đất cằn cỗi kia.
Hai người đi dọc đường đến trước cửa một cửa hàng lương thực tên là Bách Phúc. Trong cửa hàng có một chưởng quỹ hơn bốn mươi tuổi và ba hỏa kế khoảng hai mươi tuổi. “Hai vị kh·á·c·h quan muốn gì ạ?” Thấy Dương Chính Sơn và Dương Minh Hạo bước vào, một hỏa kế lập tức tiến lên đón mời.
“Ta không mua gì cả, ta đến tìm Lô chưởng quỹ!” Dương Chính Sơn nói.
Hỏa kế quan s·á·t Dương Chính Sơn một lượt rồi hỏi: “Xin hỏi quý danh, tìm chưởng quỹ nhà ta có việc gì?” “Ta là Dương Chính Sơn ở An Bình, quen biết Lô nhị gia!” Dương Chính Sơn t·r·ả lời.
Cửa hàng này là sản nghiệp của Lô gia. Trước khi chia tay Tống An, Tống An đã nói nếu có chuyện gì cần giúp đỡ thì đến tiệm lương thực Bách Phúc tìm Lô chưởng quỹ. Lô chưởng quỹ sau quầy nghe Dương Chính Sơn nói, vội vàng ra đón. “Ra là Dương đại nhân, thất kính thất kính!” Sau đó một phen kh·á·c·h sáo, Lô chưởng quỹ mời Dương Chính Sơn vào hậu đường.
“Ta có một việc muốn nhờ Lô chưởng quỹ giúp đỡ, không biết Lô chưởng quỹ có quen biết chưởng quỹ làm bên hàng vải hoặc khuê phòng không ạ?” Dương Chính Sơn đi thẳng vào vấn đề.
Lô chưởng quỹ nghĩ rồi nói: “Tại hạ có quen một vài chưởng quỹ buôn bán vải vóc, nhưng đều là những cửa hàng nhỏ thôi!”
Ông kinh doanh tiệm lương thực ở quan thành hơn mười năm, tự nhiên có một vài chưởng quỹ quen biết. Nhưng ông không chắc những cửa hàng nhỏ này có đáp ứng được yêu cầu của Dương Chính Sơn không. “Không cần cửa hàng quá lớn, với ta, cửa hàng nhỏ thì càng tốt!” Dương Chính Sơn cười nói. “Cửa hàng La thị đối diện quen biết ta đấy, hay là chúng ta qua xem sao!” Lô chưởng quỹ chỉ vào một cửa hàng chếch đối diện nói. Dương Chính Sơn nhìn theo, quả nhiên thấy một cửa hàng treo biển La thị. Trông không khác mấy cửa hàng Lương thị của Lương tam gia, tiếc là Lương tam gia ở An Ninh huyện, nếu không hắn đã có thể tìm Lương tam gia làm vụ làm ăn này rồi. Thế là hai người đi đến cửa hàng La thị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận