Gia Tộc Quật Khởi: Từ Làm Gia Gia Bắt Đầu

Chương 649: Má ơi, hắn sao lại tới đây?

"Đi thôi!" Lý Xương khẽ vuốt cằm, chậm rãi đi về phía cửa thành.
Ở cửa thành có không ít lính canh phòng thủ, người ra vào đều phải qua kiểm tra nghiêm ngặt, bất quá việc kiểm tra nghiêm ngặt này cũng rất khó ngăn được m·ậ·t thám trà trộn vào trong thành, chỉ có thể phòng ngừa số lượng lớn quân đ·ị·c·h trà trộn vào mà thôi.
Đoàn người Lý Xương tuy đến từ nơi khác, nhưng họ có thân ph·ậ·n tông môn Ngưỡng t·h·i·ê·n, có lẽ ở Bảo Ninh phủ thì Ngưỡng t·h·i·ê·n tông không có nhiều mặt mũi, nhưng quân Thái Bình không có lý do gì ngăn cản họ vào thành.
Điều này cũng cho thấy mối quan hệ giữa thế lực giang hồ và quân phản loạn. Bề ngoài, các thế lực giang hồ này có mối liên hệ chằng chịt với triều đình, thậm chí rất nhiều tông môn còn được triều đình sắc phong, rất nhiều môn chủ còn nhận bổng lộc của triều đình, nhưng quân phản loạn không thể xem những tông môn này là đ·ị·c·h nhân, ngược lại còn muốn lôi kéo họ.
Nguyên nhân rất đơn giản, không ai cho rằng các thế lực tông môn là lực lượng của triều đình. Trong mắt mọi người, họ là lực lượng đ·ộ·c lập bên ngoài triều đình, dù triều đình có sắc phong nhất đẳng, nhị đẳng, tam đẳng tông môn theo Thượng Vũ lệnh, thì cũng không ai xem những tông môn đó thuộc về triều đình.
Ngưỡng t·h·i·ê·n tông là tông môn nhất đẳng được triều đình sắc phong, Đỗ t·h·i·ê·n đ·a·o còn có quan hàm tam phẩm, thậm chí không ít đệ t·ử Ngưỡng t·h·i·ê·n tông còn đang nhậm chức tại Thượng Vũ ti, nhưng cả triều đình lẫn bản thân Ngưỡng t·h·i·ê·n tông đều không xem Ngưỡng t·h·i·ê·n tông là một bộ phận của triều đình.
Nói đơn giản, mối quan hệ giữa quân phản loạn và các tông môn giang hồ là "nước giếng không phạm nước sông", miễn là không có xung đột.
Bởi vậy, khi Lý Xương và mọi người vào thành, chỉ t·r·ải qua một phen kiểm tra rồi rất thuận lợi tiến vào bên trong.
Nhưng ngay lúc họ vừa vào cửa thành thì có người vừa vặn đụng phải hắn.
"Má ơi, hắn sao lại tới đây?"
Hai mắt Lý Đại Quý trừng lớn, vẻ mặt kinh hãi.
Hắn vừa đi từ phủ nha về sau khi thương lượng với Dương Minh Chiêu về việc huấn luyện các tướng sĩ, hiện tại chuẩn bị ra khỏi thành đi tuần tra doanh trại thì không ngờ vừa đến cửa thành đã thấy một thân ảnh quen thuộc.
Lúc đầu hắn còn tưởng mình nhìn lầm, dụi dụi mắt mới x·á·c định mình không nhìn lầm.
Lý Xương là ai? Đó là người hầu cận bên cạnh Dương Chính Sơn, Lý Xương và Vương Lỗi luôn là người đứng đầu hầu cận, bên người Dương Chính Sơn tổng cộng chỉ có hai mươi người hầu cận, hơn nữa còn đi th·e·o Dương Chính Sơn ba mươi năm, phàm là người quen biết Dương Chính Sơn đều biết Lý Xương và Vương Lỗi.
Lý Đại Quý là ai? Hiện tại hắn là hộ vệ của Dương gia, cũng là người một đường từ Trọng Sơn trấn theo Dương gia dời đến kinh đô, sau lại dời đến Tinh Nguyệt đ·ả·o. Nhưng trước kia họ là thân binh của Dương Chính Sơn.
Lý Đại Quý làm sao không biết Lý Xương được?
Nào chỉ là biết chứ? Họ đã không ít lần bị Lý Xương huấn luyện đến khổ sở.
Thân binh của Dương Chính Sơn trước đây là do chính Lý Xương và Vương Lỗi huấn luyện ra.
Đột nhiên thấy Lý Xương, trái tim bé nhỏ của Lý Đại Quý liền thình thịch loạn nhịp, như chuột thấy mèo, không nói hai lời, xoay người bỏ chạy.
"Đi mau!"
Lúc này hắn đang cưỡi ngựa, bên cạnh còn có mười thân binh đi theo.
Ừm, Lý Đại Quý bây giờ cũng là tướng quân có thân binh rồi!
Chỉ là biểu hiện này của hắn khiến các thân binh đều ngơ ngác, nửa ngày mới phản ứng lại, quay ngựa đuổi th·e·o Lý Đại Quý.
Mà Lý Xương vừa mới vào thành liếc mắt đã thấy Lý Đại Quý hoảng hốt bỏ chạy.
Lý Đại Quý thấy được Lý Xương thì Lý Xương đương nhiên cũng thấy được Lý Đại Quý.
Thậm chí Lý Đại Quý còn dễ thấy hơn so với đoàn người Lý Xương, họ đang cưỡi ngựa, còn mặc áo giáp, liếc qua là biết ngay bọn họ là tướng sĩ của quân Thái Bình.
"Là Lý Đại Quý!" Đồng bạn bên cạnh Lý Xương cũng nhận ra Lý Đại Quý.
Lý Xương gật đầu, "Xem ra không sai, tứ gia đang ở trong thành!"
Nói xong, bọn họ men theo đường lớn đi sâu vào trong thành.
Lý Đại Quý vội vàng chạy về phủ nha, vừa chạy về phía thư phòng của Dương Minh Chiêu, vừa lẩm bẩm, "Xong, xong rồi! !""
"C·ô·ng t·ử, cứu m·ạ·n·g a!"
Trong thư phòng, Dương Minh Chiêu đang cùng Lý Văn Xuân thương lượng công việc, Lý Đại Quý xông vào la lên.
Hắn la một tiếng làm Dương Minh Chiêu giật nảy mình.
"Ngươi làm cái gì đó, dọa ta hết hồn!" Dương Minh Chiêu tức giận nói.
Lý Đại Quý sắp k·h·ó·c, "c·ô·ng t·ử, Lý Xương tới rồi!"
"Ai!" Dương Minh Chiêu có chút không nghe rõ.
"Lý Xương, Lý lão đại tới rồi!" Lý Đại Quý nhắc lại.
Thần sắc Dương Minh Chiêu ngẩn ra, sau đó cả người bỗng run lên, "Chạy mau!"
Ý nghĩ đầu tiên của hắn là chạy!
Mẹ ơi, Lý Xương tới thì khác gì Dương Chính Sơn tới.
Vừa nghĩ đến việc Dương Chính Sơn biết những việc mình làm thì hắn đã cảm thấy trời sập rồi.
Hơn nửa năm nay hắn không phải là không nghĩ đến chuyện quay về Tinh Nguyệt đ·ả·o, mà là hắn không dám về!
Hắn đoán chừng Dương Chính Sơn và Úc Thanh Y sắp phải quay về rồi, cho nên hắn cũng không dám quay lại.
Hắn có thể lừa bịp được những người khác, nhưng hắn không chắc lừa bịp được Dương Chính Sơn và Úc Thanh Y, mà hắn cũng không dám lừa hai người này.
Dương Minh Chiêu cũng hoảng loạn!
Suýt chút nữa là đã nhảy cửa sổ tẩu thoát.
"c·ô·ng t·ử!" Lý Văn Xuân thấy vậy thì không khỏi lên tiếng.
"Cái này, cái này, tiền bối!" Dương Minh Chiêu nhìn Lý Văn Xuân, trong mắt thậm chí mang theo vẻ cầu cứu.
Lý Văn Xuân tuy không biết Lý Xương là ai, nhưng cũng đoán được chuyện gì đã xảy ra.
Có thể làm Dương Minh Chiêu sợ hãi đến mức này, hiển nhiên không phải là đ·ị·c·h nhân.
Cho dù là Kiến Hưng đế đích thân tới đây thì Dương Minh Chiêu cũng không đến nỗi hoảng loạn như vậy.
Vậy thì đáp án chỉ có một.
Người nhà của Dương gia tới, Lão Hầu gia có lẽ đã biết Dương Minh Chiêu ở đây.
"c·ô·ng t·ử, chuyện sớm muộn gì cũng phải đối mặt thôi!" Lý Văn Xuân nói nhẹ.
Hắn biết thân ph·ậ·n của Dương Minh Chiêu, tự nhiên cũng hiểu vấn đề mà Dương Minh Chiêu cần đối mặt, thậm chí trước đây hắn đã đoán trước được thái độ của Dương Chính Sơn.
Thái độ của Dương Chính Sơn đơn giản có hai loại, ủng hộ và không ủng hộ.
Hắn tự nhiên là hi vọng Dương Chính Sơn sẽ ch·ố·n·g đỡ Dương Minh Chiêu, như vậy Dương Minh Chiêu sẽ có khả năng rất lớn lật đổ triều đình Đại Vinh.
Nhưng nếu Dương Chính Sơn không ủng hộ thì hắn cảm thấy Dương Chính Sơn cũng sẽ không đến mức làm t·h·ị·t Dương Minh Chiêu đâu!
Dương Minh Chiêu ngẩn người, sau đó chán nản thở dài một tiếng, "Ai, vốn còn muốn k·é·o dài thêm một chút, bây giờ xem ra là không gạt được nữa!"
Trong lòng hắn có chút rối loạn, bất ổn cả lên.
Hồi hộp, bối rối, không biết nên làm gì!
Nhưng dù sao hắn cũng đã từng chuẩn bị tâm lý rồi, Lý Văn Xuân nói không sai, chuyện sớm muộn gì cũng phải đối mặt.
"c·ô·ng t·ử nên nghĩ xem làm sao để nhận được sự ủng hộ của Lão Hầu gia thì hơn!" Lý Văn Xuân nhắc nhở.
Thần sắc Dương Minh Chiêu hơi động, hít sâu một hơi, ổn định lại những cảm xúc hỗn loạn.
"Đi mời Lý Xương theo vào đi!"
"Ta đi?" Lý Đại Quý có chút kinh ngạc.
Dương Minh Chiêu nhìn hắn, cười khổ nói: "Chúng ta tự cầu phúc đi, chuyện sớm muộn thôi, đi đi!"
Lý Đại Quý lập tức như quả bóng xì hơi, cả người đều suy sụp.
Vừa nãy hắn vẫn còn là vị tướng quân uy phong, giờ lại giống một đứa trẻ phạm lỗi không dám đối mặt với cha mẹ.
"Ta đi đây!" Lý Đại Quý bước chân nặng nề đi ra ngoài cửa.
Hắn bước từng bước một, nhìn dáng vẻ làm gì có giống một Tiên t·h·i·ê·n võ giả nào.
Một bên khác, đoàn người Lý Xương đã đi đến trước cửa phủ nha.
"Khụ khụ "
Bọn họ vừa đứng vững ở trước phủ nha thì đã nghe thấy một tiếng ho khẽ.
Theo tiếng nhìn, họ thấy một thân ảnh cao lớn đang đứng ở đằng xa.
"Vũ gia!" Lý Xương chắp tay, chào.
Vũ Tranh cũng có chút khó chịu nhìn họ, "Sao các ngươi lại tìm tới đây?"
So với Lý Đại Quý thì Vũ Tranh có vẻ khí thế hơn.
Vũ Tranh không chỉ là đầu lĩnh hộ vệ của Dương gia, mà còn là sư đệ của Úc Thanh Y, em rể của Dương Chính Sơn.
Đó mới là thân t·h·í·c·h thật sự!
Đừng nói đối mặt với Lý Xương, cho dù là đối mặt với Dương Chính Sơn thì Vũ Tranh cũng có quyền nói chuyện.
Lý Xương bất đắc dĩ nói: "Chúng ta cũng đâu muốn tìm tới!"
". . ."
Vũ Tranh liếc hắn một cái.
Nếu không muốn tìm tới thì các ngươi tới đây làm gì?
"Lão Hầu gia đã biết chưa?"
"Đã ph·ái người về báo tin rồi!" Lý Xương t·r·ả lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận