Gia Tộc Quật Khởi: Từ Làm Gia Gia Bắt Đầu

Chương 639: Sớm tối phải có mới bắt đầu đi!

"Chương 639: Sớm muộn gì cũng phải bắt đầu thôi!"
"Hay là để Minh Chiêu đi?" Dương Chính Sơn liếc qua Dương Thừa An bên cạnh, tiểu tử này vừa nghe xong câu đó liền vểnh tai lên ngay. Đừng thấy tiểu tử này tuổi còn nhỏ, nhưng tâm tư cũng không ít.
Chu thị nghe vậy thì muốn nói rồi lại thôi. Hắn thực ra muốn hỏi một chút nếu làm Quốc Vương thì có phải cũng không cần tuân thủ gia quy của Dương gia hay không. Phụ nữ mà, chắc chắn không muốn chồng mình vợ lớn vợ bé đầy đàn. Nhưng mà chưa kịp nàng hỏi thì Úc Thanh Y đã lập tức cự tuyệt: "Không được, ta cũng không muốn để nó đi làm cái gì Quốc Vương hết!"
Chu thị thở phào nhẹ nhõm, còn Dương Thừa An thì lại cúi mặt vào bát, bà nội không cho thì chắc là hết hy vọng rồi, muốn khóc quá!
Dương Chính Sơn gật gù: "Vậy cũng được, ngày mai hỏi Thừa Hữu với Thừa Chương xem ai chịu!"
Ăn xong bữa tối, Chu thị liền dẫn các cháu về viện của mình, còn Dương Chính Sơn và Úc Thanh Y thì về phòng ngủ, hai vợ chồng nhỏ to tâm sự.
"Có nên cho bọn nhỏ vào không gian linh tuyền xem sao?" Úc Thanh Y có chút băn khoăn hỏi.
Bây giờ không gian linh tuyền đã đủ lớn, là một khu vực hình tròn có bán kính hơn trăm dặm, còn lớn hơn cả đảo Tinh Nguyệt gấp mười lần. Một không gian lớn như vậy thì đủ sức chứa rất nhiều người sinh sống bên trong. Dĩ nhiên vật tư trong không gian chưa đầy đủ, nếu có nhiều người vào thì cần phải đưa từ bên ngoài vào rất nhiều mới được.
Mà nguyên nhân Úc Thanh Y không muốn để Dương Minh Chiêu làm Quốc Vương cũng là vì chuyện không gian linh tuyền này. Cái gì vương tướng, giàu sang phú quý, trong lòng nàng cũng không quan trọng bằng việc tu luyện. Trở thành Đế Vương thì sẽ phải chuyên tâm vào triều chính, chắc chắn sẽ chậm trễ tu luyện, nếu một Đế Vương cứ mãi mê tu luyện thì cũng đâu cần phải làm Đế Vương làm gì. Hai điều đó không thể song toàn, cho dù Dương Chính Sơn có nhiều linh quả thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể giúp một Đế Vương cả ngày bận việc quốc sự trở thành Tiên Thiên võ giả được. Mà không thể trở thành Tiên Thiên võ giả thì có nghĩa tuổi thọ ít nhất sẽ rút ngắn đi một nửa, Úc Thanh Y không muốn sau này xuất hiện cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
Dương Chính Sơn nghĩ ngợi một hồi, liền kéo Úc Thanh Y vào không gian linh tuyền. Việc ở lại không gian linh tuyền lâu dài là hoàn toàn không có vấn đề gì, Dương Chính Sơn đã mang các loại cây lương thực, các loại cây c·ô·ng nghiệp như trà, mía, bông, dâu tằm... vào cả rồi, đương nhiên là có cả tằm bảo bảo nữa. Mặt khác, trong núi ở không gian này không chỉ có đá, mà còn có khoáng vật, Dương Chính Sơn đã tìm thấy quặng Hoàng t·h·iết trong không gian này. Còn có loại khoáng vật nào khác nữa không thì Dương Chính Sơn cũng không rõ, hắn cũng chưa tìm k·i·ế·m kỹ. Với lại, bây giờ không gian linh tuyền còn đang tiếp tục mở rộng, tốc độ mở rộng còn nhanh hơn trước đây. Lúc mới đầu, mỗi năm bán kính không gian linh tuyền mới mở rộng được một trượng. Sau này khi Dương Chính Sơn đột phá tu vi đến Tiên Thiên, bán kính không gian linh tuyền một lần tăng lên trăm trượng, rồi tiếp đó cứ mỗi năm lại mở rộng thêm mười trượng. Còn bây giờ, mỗi năm bán kính không gian linh tuyền có thể mở rộng được trăm trượng.
Nếu bán kính là năm mươi cây số thì diện tích không gian linh tuyền là gần 7.900 km². Một năm rưỡi kính mở rộng trăm trượng, tức là 333 mét, như vậy xấp xỉ với việc tăng thêm một trăm km². Một trăm km² đấy, mà diện tích đảo Tinh Nguyệt còn chưa đến hai trăm km² nữa. Có nghĩa là không gian linh tuyền chỉ cần hai năm thôi là sẽ mở rộng bằng một đảo Tinh Nguyệt rồi.
Dương Chính Sơn và Úc Thanh Y đi một vòng trong không gian linh tuyền, lại có thêm vài p·h·át hiện mới. Đỉnh núi ở phía bắc không gian linh tuyền lại xuất hiện thêm một tuyền nhãn nữa. Ngọn núi này vẫn nằm ở biên giới không gian, mới chỉ có một nửa dốc núi lộ ra, còn một nửa thì nằm ngoài biên giới, với lại cái nửa lộ ra này cũng chưa tới đỉnh núi, có lẽ mới được gần một nửa.
"Cái tuyền nhãn này nhỏ hơn cái trước nhiều!" Úc Thanh Y hứng chút nước suối tinh khiết uống thử: "Đều là linh tuyền cả."
Dương Chính Sơn nhìn xuống phía chân núi, nói: "Nước suối này sẽ chảy về phía nam, nhưng nếu muốn nối với con sông phía nam kia thì chắc phải vòng một quãng lớn mới được, không biết nó sẽ chảy đến đâu đây!"
Có thêm tuyền nhãn mới là chuyện tốt, nhưng tuyền nhãn mới này sẽ mang đến sự biến đổi khó lường cho toàn bộ hình dạng mặt đất và thủy hệ trong không gian. Nước suối tuôn ra càng lúc càng nhiều, chắc chắn sẽ hình thành sông hồ, mà theo địa thế hiện tại thì tuyền nhãn này chắc chắn sẽ chảy về phía nam, nhưng cần phải xem xét kỹ càng nó sẽ chảy qua khu vực nào. Mà vấn đề Dương Chính Sơn cân nhắc không chỉ là vấn đề một cái tuyền nhãn, mà là việc tuyền nhãn mới xuất hiện có nghĩa là thủy hệ và địa hình trong không gian linh tuyền vẫn chưa hoàn toàn cố định. Không chừng về sau còn xuất hiện nhiều tuyền nhãn, nhiều núi tuyết hơn, đến lúc đó sẽ hình thành càng nhiều sông và hồ. Rồi thì biển cả hóa nương dâu, đồng bằng phía nam có thể sẽ biến thành một vùng nước mênh mông? Như vậy có nghĩa là trước mắt không gian linh tuyền không thích hợp xây khu dân cư lớn. Nếu chẳng may xây một thành trì mà không gian linh tuyền mở rộng thêm, rồi có thêm nhiều sông, thì chỗ thành trì đó lại biến thành biển sâu, vậy chẳng phải công dã tràng sao. Chẳng qua nếu chỉ xây thôn ở trên núi thì cũng không cần phải lo nhiều như vậy.
"Ngươi thấy có nên để người vào sinh sống trong này không?" Dương Chính Sơn hỏi.
Úc Thanh Y ngẩng đầu nhìn những cánh rừng xanh um tươi tốt, nói: "Sớm muộn gì cũng phải có khởi đầu thôi!"
Dương Chính Sơn thấy câu này cũng có lý, không gian lớn như vậy, sớm muộn gì hắn cũng phải đưa con người vào, nếu không có bóng người thì cứ cảm thấy nó không phải là một thế giới hoàn chỉnh. Mà có con người rồi, hắn lại có thể khai thác không gian này tốt hơn. Chỉ có hắn và Úc Thanh Y thì chỉ có thể chăm lo mỗi mảnh đất Linh Tuyền Sơn kia. Linh Quả thụ ngày càng nhiều, bọn họ đã bắt đầu trồng Linh Quả thụ một cách thô kệch, hồi trước Dương Chính Sơn còn cẩn thận chăm chút từng cây Linh Quả thụ một, giờ thì nó đã bắt đầu mọc hoang rồi. À, mà ngốc đại cá t·ử vẫn trồng Băng Tâm quả trên núi tuyết đó thôi. Cái gã này thích ở trên núi tuyết, mà cũng thích ăn Băng Tâm quả, nên gã đã cất mấy quả Băng Tâm trên núi tuyết, sau đó Băng Tâm quả liền nảy mầm trên đó luôn. Trên núi tuyết có nước tuyết và linh tuyền tưới tắm, Băng Tâm quả chắc chắn sẽ mọc tốt, dù gì thì Băng Tâm quả vốn là thích lạnh mà. Có lẽ không cần mấy năm nữa, ngọn núi tuyết kia sẽ mọc đầy cây ăn quả Băng Tâm.
"Vậy trước tiên chuyển một ít người vào đã!" Dương Chính Sơn nói.
Ở đây không có bóng người, sống ở đây chắc chắn sẽ rất nhàm chán. Nhưng nơi này cũng có ưu điểm, đó là có nước linh tuyền và linh quả vô tận, việc tu luyện chắc chắn sẽ được một nửa công. Nhưng mà một khi đã vào đây thì Dương Chính Sơn chắc chắn sẽ không dễ dàng thả người ra ngoài.
"Ừm, nhà chúng ta vẫn có nhiều người đáng tin!" Úc Thanh Y nói.
Dương gia tự nhiên không thiếu người đáng tin, mà những người đáng tin nhất không phải là La gia hay Chân gia gì mà chính là những nô hộ của Dương gia trước kia. Như Đinh Thu, Ngô Hải, Lục Thọ, con cháu của họ mới là những thành viên trung thành nhất của Dương gia.
Dương Chính Sơn gật gù: "Ừm, chọn khoảng một trăm người tới đây lập gia đình trước, còn những người khác thì nói cho Minh Thành bọn hắn đi!"
Dương Minh Thành ba anh em, lại thêm Minh Chiêu nữa, nói cho họ cũng không sao, tin là họ sẽ giữ kín chuyện này. Còn về chuyện cháu chắt thì trước mắt cứ chưa nói cho thì hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận