Gia Tộc Quật Khởi: Từ Làm Gia Gia Bắt Đầu

Chương 542: Về kinh

"Lần này Hộ bộ chúng ta chắc chắn không lỗ vốn!"
"Ha ha ha, Trịnh đại nhân, việc này mới đến đâu chứ! Của đáng tiền còn ở phía sau đó!" Tiết Bình đi tới cười nói.
Trịnh Dương nhìn thấy Tiết Bình, hai mắt sáng lên, "Tiết đại nhân, đằng sau còn có hàng hóa gì đáng tiền sao?"
"Hắc hắc, tiền bạc thì không nói, chắc Hầu gia sẽ trực tiếp cho người chở về kinh đô, nhưng các đồ vật khác hẳn là sẽ chuyển đến bên này trước, hắc hắc, ta nghe nói Lôi Châu vệ thu được một thuyền lớn hương liệu trân quý! Còn có Cửu Giang trung vệ thu được rất nhiều vật liệu gỗ." Tiết Bình cười nói.
"Vật liệu gỗ!" Trịnh Dương kinh ngạc.
Hương liệu ở Đại Vinh rất đáng tiền, nhất là hương liệu của các nước chư vương phương nam, ở Đại Vinh có tiền cũng khó mua được.
Nhưng vật liệu gỗ lại khác, vật liệu gỗ đáng giá không nhiều.
"Đều là gỗ tử đàn, ước chừng phải mười mấy thuyền lớn mới chở hết!" Tiết Bình nói.
Trịnh Dương cùng Trương Thụy Phúc đều trợn tròn mắt, "Mười mấy thuyền lớn!"
Tiết Bình khẳng định nói.
Vùng biển Đông Nam ẩn chứa rất nhiều của cải là do đặc thù địa lý.
Vùng biển Đông Nam là nơi phải đi qua để Đại Vinh và các nước chư vương phương Nam buôn bán, hàng năm có vô số thương thuyền đi qua, hàng hóa những thương thuyền này vận chuyển đa phần có giá trị lớn.
Những tên cướp biển chỉ cần cướp một lần có thể được hàng hóa trị giá mấy chục vạn lượng bạc.
Nào là vật liệu gỗ, hương liệu, tơ lụa, đồ sứ, lá trà... bọn cướp biển chẳng thiếu gì.
"Đúng rồi, Hầu gia có dặn dò, những đồ vật này đều phải nhập kho, chờ hắn sau khi trở về sẽ cho người kiểm kê, nếu đối không khớp, hắc hắc..." Tiết Bình cười khẩy, vế sau không nói nhưng Trịnh Dương cùng Trương Thụy Phúc đều hiểu.
Nếu không khớp sổ sách, hai người bọn họ chắc chắn gặp xui xẻo.
"Xin Hầu gia yên tâm, chúng ta nhất định bảo quản hàng hóa cẩn thận, nếu thiếu một chút, hạ quan xin mang đầu đến gặp Hầu gia!" Trịnh Dương vội vàng tỏ thái độ.
Hắn thật không dám giở trò dưới tay Dương Chính Sơn, vì Dương Chính Sơn thật sự có thể chém đầu hắn.
...
Ngày 28 tháng Chạp, trong hoàng thành Kinh đô.
Còn hai ngày nữa là đến Tết, lúc này trong hoàng thành giăng đèn kết hoa, trông cực kỳ vui mắt.
Năm nay Dương Chính Sơn chắc chắn không thể về kinh đô ăn tết, mặc dù chiến sự đã gần kết thúc, nhưng công việc dọn dẹp còn kéo dài rất lâu.
Dương Chính Sơn còn dự định dọn sạch bọn cướp biển vùng Đông Nam, ít nhất phải tiêu diệt toàn bộ đám cướp biển dưới trướng Tinh Nguyệt môn.
Sau đó thu xếp thỏa đáng mọi chuyện trên Tinh Nguyệt đảo, rồi mới chở chiến lợi phẩm về.
Chắc phải mất một hai tháng nữa mới có thể kết thúc mọi việc.
"Bệ hạ, bệ hạ, mừng quá, mừng quá!"
Trong điện Thái Cực, Trương Minh Trung vẻ mặt hớn hở chạy vào Ngự Thư phòng, hô to.
Diên Bình Đế ngạc nhiên nhìn hắn, "Có chuyện gì vui?"
"Tĩnh An Hầu cho người đưa tin thắng trận về!" Trương Minh Trung lập tức dâng ba bản tấu chương đến trước mặt Diên Bình Đế.
Diên Bình Đế mừng rỡ, vội vàng nhận lấy tấu chương xem.
Ba bản tấu chương, một bản là báo tin thắng trận, một bản là thỉnh công, một bản còn lại là đề nghị sắp xếp đối với Vương gia, Lý gia và Lữ gia.
Sau khi xem xong, Diên Bình Đế cười lớn vui vẻ: "Tĩnh An Hầu quả nhiên không làm trẫm thất vọng!"
Mặc dù tin tưởng Dương Chính Sơn, cũng cảm thấy trận chiến với Tinh Nguyệt môn phần thắng rất lớn, nhưng hải chiến không giống với lục chiến, trong lòng ông vẫn luôn bất an.
Giờ thấy tin thắng trận của Dương Chính Sơn, nỗi lo lắng trong lòng cuối cùng đã được giải tỏa.
"Trận này đại thắng, ít nhất giúp triều ta bình yên ba mươi năm ở vùng biển Đông Nam, đó là phúc của bách tính, là phúc của bệ hạ!" Trương Minh Trung tán dương.
Diên Bình Đế khẽ vuốt cằm, nói: "Đưa bản tấu thỉnh công này đến nội các, bảo mệnh các cùng Binh bộ mau chóng đưa ra một phương án ban thưởng!"
"Vâng!" Trương Minh Trung đáp lời, nhận tấu chương rồi chậm rãi rời khỏi thư phòng.
Diên Bình Đế nghĩ nghĩ, lại quay sang ngự tiền thái giám Lý Thượng Hỷ bên cạnh phân phó: "Ngươi đi báo với Hoàng hậu, Tết Nguyên tiêu này trẫm muốn mở tiệc chiêu đãi quần thần, nhờ Hoàng hậu hao tâm tốn sức chuẩn bị!"
Thực ra hằng năm tết nguyên tiêu Diên Bình Đế đều mở tiệc chiêu đãi quần thần, nhưng mấy năm trước yến tiệc thường tổ chức khá đơn giản, chỉ mời các trọng thần và hoàng thân quốc thích.
Năm nay Diên Bình Đế cố ý nói, hiển nhiên muốn tổ chức một buổi tiệc lớn.
Việc Dương Chính Sơn lãnh binh đánh Tinh Nguyệt môn, là lần đầu tiên sau khi Diên Bình Đế lên ngôi giành được chiến thắng về quân sự, vì vậy Diên Bình Đế muốn ăn mừng một phen, thể hiện mình là bậc vua giỏi cả văn lẫn võ.
...
Diên Bình Đế ăn mừng như thế nào, Dương Chính Sơn không hề hay biết, hắn đang bận vận chuyển chiến lợi phẩm thu được từ Tinh Nguyệt môn.
Từng toán cướp biển bị tiêu diệt, chiến lợi phẩm lớn được chuyển đến Tinh Nguyệt đảo, rồi từ đó lại chuyển về Chiêu Vũ vệ, hàng nghìn chiếc thuyền cứ như kiến dọn nhà, không ngừng tới lui.
Năm Diên Bình thứ năm trôi qua trong bận rộn, thời gian chuyển đến năm Diên Bình thứ sáu.
Dương Chính Sơn ở lại Tinh Nguyệt đảo đến tháng hai, sau khi tiêu diệt hoàn toàn đám cướp biển cuối cùng, lúc này mới lên thuyền về Đại Vinh.
Khi rời đi, hắn để Dư Thông Hải ở lại một nghìn quân Đằng Long tiền vệ, đồng thời La Kình Tùng cũng mang theo hơn trăm hộ vệ ở lại Tinh Nguyệt đảo.
La Kình Tùng ở lại Tinh Nguyệt đảo không chỉ để trấn giữ Tinh Nguyệt đảo, mà còn là để gây dựng quan hệ với các thế lực vùng biển Đông Nam.
Thực tế trong thời gian này, các thế lực ở vùng biển Đông Nam đều có phái người đến xin gặp Dương Chính Sơn, các thế lực như Hỏa đảo, Thần Mộc đảo, Thiên Minh đảo đều phái sứ giả đến, mục đích chỉ để hỏi thăm xem Đại Vinh dự định xử lý Tinh Nguyệt đảo như thế nào.
Họ sợ Đại Vinh chiếm Tinh Nguyệt đảo rồi không rời đi.
Còn Dương Chính Sơn trả lời họ rằng Đại Vinh sẽ không bành trướng ở vùng biển Đông Nam, mà sẽ lấy Tinh Nguyệt đảo làm nơi giao lưu giữa Đại Vinh và các thế lực ở vùng biển Đông Nam.
Thực chất, hắn muốn chiếm Tinh Nguyệt đảo, chỉ mượn danh nghĩa Đại Vinh mà thôi.
Trước đây hắn cũng đã tấu hỏi ý Diên Bình Đế, có nên chiếm giữ Tinh Nguyệt đảo hay không, hoặc là đặt một vệ sở trên Tinh Nguyệt đảo, nhưng Diên Bình Đế hiển nhiên không để ý đến Tinh Nguyệt đảo, trực tiếp bác bỏ đề nghị của hắn, nên giờ hắn có thể hoàn toàn đường hoàng chiếm Tinh Nguyệt đảo làm của riêng.
Dương Chính Sơn định biến Tinh Nguyệt đảo thành căn cứ hải ngoại của Dương gia, làm đường lui sau này cho Dương gia, có điều hiện tại lực lượng Dương gia còn quá mỏng manh, dù là vũ lực cấp cao hay chiến thuyền sĩ tốt, đều kém xa nhiều so với các thế lực ở vùng biển Đông Nam, vì vậy hắn mới mượn danh nghĩa Đại Vinh.
Rời Tinh Nguyệt đảo, trở về Chiêu Vũ vệ, Dương Chính Sơn lại bận rộn hơn mười ngày ở Chiêu Vũ vệ, chủ yếu là kiểm kê số vật tư tịch thu được lần này.
Cuối tháng 2, Dương Chính Sơn mới mang theo vàng bạc tịch thu được cùng sổ sách vật liệu còn lại trở về kinh đô.
Ngày 3 tháng 3, Dương Chính Sơn từ bến tàu Tân Hải vệ lên bờ.
Cùng hắn về kinh còn có Đặng Nguyệt Hòa, Vương Danh Kiếm và Lý Thành Chương.
Bọn họ sẽ là hàng tướng, cùng Dương Chính Sơn vào cung diện kiến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận