Gia Tộc Quật Khởi: Từ Làm Gia Gia Bắt Đầu

Chương 460: Nhà có một già như có một bảo

Chương 460: Nhà có người già như có bảo vật
Lữ Hoa nhìn cuộc chiến trên bờ, sắc mặt vô cùng khó coi.
"Đi!"
Hắn không tiếp tục dây dưa, tiếp tục do dự nữa thì có thể ai cũng không đi được. Ngược lại nếu bọn hắn đi, các huynh đệ còn có thể nhảy xuống sông đào tẩu.
Thuyền mái chèo khua động, thuyền chậm rãi rời bờ, chỉ trong chớp mắt đã biến mất trong bóng đêm đen kịt.
Mà cuộc chiến trên bờ cũng rất nhanh kết thúc, ngay khi thuyền biến mất, Đinh Tam Đinh Tứ cùng người liền nhảy xuống sông.
Trong lúc nhất thời, trên bờ sông chỉ còn lại một mảnh thi thể cùng mười bóng người mặc đồ đen.
Lúc này, một người mặc áo bào xanh hai tay áo lan rộng cổ tròn, khoác thêm áo choàng lụa màu đỏ sẫm, tay cầm một cây cung dài xuất hiện ở trên đê.
Hắn dùng đôi mắt hẹp dài nhìn mặt sông đen như mực, sắc mặt có chút khó coi quát lớn: "Một lũ phế vật vô dụng!"
Một đám võ giả trang phục đen xung quanh nghe vậy không dám phản bác nửa lời.
Người mặc áo choàng nhìn lướt qua mặt sông, lại đá vào thi thể bên cạnh.
"Đều ném xuống sông cho cá ăn đi, sáng mai chúng ta qua sông!"
...
Trong Ngự Thư phòng hoàng thành.
Diên Bình Đế đang xem xét tấu chương, Nam Thịnh rón rén đi vào.
"Bệ hạ!"
"Chuyện gì?" Diên Bình Đế không ngẩng đầu hỏi.
"Đêm qua Đô đốc Trấn Bắc ti Bí Vũ vệ Lữ Hoa xông vào Trấn Phủ ti Chiếu Ngục, cứu Uông Tr-u-ng Trực đi!" Nam Thịnh vừa cẩn thận quan sát sắc mặt Diên Bình Đế, vừa nói.
Diên Bình Đế đột ngột ngẩng đầu, "Ngươi nói cái gì?"
"Lữ Hoa đã cứu Uông Tr-u-ng Trực đi!" Nam Thịnh vội vàng cúi đầu nói.
Mã Vinh bị làm dê tế thần, Uông Tr-u-ng Trực được cứu đi, lại còn do Đô đốc Trấn Bắc ti Lữ Hoa cứu đi!
Sắc mặt Diên Bình Đế ngày càng khó coi, lửa giận trong lòng tựa như núi lửa phun trào không thể kiềm chế.
"Tốt, tốt lắm!!"
Trong khoảng thời gian này, Diên Bình Đế sống vô cùng uất ức.
Dân gian khắp nơi đồn đại "Tân hoàng vô đức, gây họa loạn thương sinh", trên triều đình rất nhiều quan viên dâng sớ, thiếu chút nữa là chỉ vào mặt hắn mắng.
Mà việc dễ lập thân c-hết càng như một đòn nặng nề giáng xuống đầu hắn, khiến hắn có giận cũng không phát ra được, ngược lại còn phải bình tĩnh trấn an những giám sinh và nho sĩ, vì thế hắn không thể không đẩy Mã Vinh ra gánh tội thay.
Từng việc từng việc xảy đến, khiến tâm tình hắn hoàn toàn mất cân bằng.
"Người đâu?" Hắn lạnh giọng hỏi.
"Đã chạy khỏi kinh thành, lão nô đã phái người đi bắt." Nam Thịnh cúi đầu nói.
Diên Bình Đế nghe vậy vẫn đè nén lửa giận trong lòng, buộc bản thân phải tỉnh táo lại.
Trong khoảng thời gian này, sự tình phát sinh quá nhiều, khiến hắn có chút mệt mỏi đối phó.
Mà sự việc phát triển kiểu gì cũng sẽ vượt quá dự liệu của hắn, lúc đầu hắn còn tưởng mình có thể chưởng kh-ố-n-g triều đình, nhưng sự thật cho hắn biết, hắn đã nghĩ quá đơn giản.
Hắn chẳng những không khống chế triệt để triều đình, ngược lại triều đình đang từng bước thoát khỏi sự chưởng kh-ố-n-g của hắn.
Sau khi đè xuống lửa giận, xông tới chính là cảm giác mệt mỏi nặng nề.
Bởi vì cái gọi là người trong cuộc thì mê, người ngoài cuộc thì tỉnh!
Dương Chính Sơn ở xa Liêu Đông còn nhìn ra sự cổ quái trong đó.
Diên Bình Đế là người trong cuộc, lại bị rất nhiều biến hóa làm rối loạn suy nghĩ, lúc này hắn căn bản không phát giác ra vấn đề ở chỗ nào.
Nam Thịnh một mực cung kính đứng trước mặt hắn, cúi đầu khép nép, không dám hé răng.
Trong Ngự Thư phòng, các thái giám khác cũng nín thở, sợ thu hút sự chú ý của Diên Bình Đế lúc này.
Trong lúc nhất thời, trong toàn bộ Ngự Thư phòng, tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Rất lâu sau, Diên Bình Đế mới mở miệng lần nữa: "Nam Thịnh, tạm thời ngươi thay làm Tổng đốc Bí Vũ vệ."
"Lão nô tuân chỉ!" Nam Thịnh q-u-ỳ xuống đất d-ậ-p đầu.
Diên Bình Đế có chút bực bội khoát tay, ra hiệu hắn lui xuống.
Sau khi Nam Thịnh lui ra, Diên Bình Đế cũng không còn tâm trạng xử lý tấu chương, hắn đứng dậy đi ra khỏi điện Thái Cực, đến điện Phụng Tiên ở phía đông nội đình.
Điện Phụng Tiên là nơi hoàng thất thờ cúng tổ tiên.
Diên Bình Đế đi vào điện Phụng Tiên rồi ngồi trước linh vị tổ tiên, nhìn linh vị của Thừa Bình Đế mà ngẩn người.
Hắn vẫn cảm thấy mình có thể làm tốt vai trò Hoàng Đế, nhưng bây giờ hắn có chút hoài nghi.
Hoài nghi năng lực của bản thân, hoài nghi tâm tính của bản thân, hoài nghi bản thân có thể trở thành một minh quân, có thể giúp Đại Vinh hưng thịnh hay không.
Nhìn linh vị Thừa Bình Đế, nhớ lại phong thái ung dung của Thừa Bình Đế khi xử lý triều chính.
Hắn đột nhiên phát hiện bản thân kém Phụ hoàng quá nhiều.
Thế nhưng là hắn không rõ mình kém ở đâu?
Hắn cứ ngồi ở hậu điện Phụng Tiên điện như vậy một canh giờ, đến khi trong điện vang lên một giọng nói già nua.
"Bệ hạ, hôm nay không có việc triều chính cần xử lý sao?"
Không biết từ khi nào, bên cạnh Diên Bình Đế xuất hiện một lão giả mặc áo bào xanh.
Diên Bình Đế ngẩng đầu nhìn lão giả, bất đắc dĩ cười cười, "Hoàng thúc tổ, có phải trẫm rất vô năng không?"
"Ừm, có chút!" Lão giả vuốt râu, thản nhiên nói.
Diên Bình Đế hết lời.
Thúc tổ ơi! Ít nhất cũng nói lời dễ nghe một chút, cho trẫm dễ chịu trong lòng chút được không.
"Hoàng thúc tổ có thể dạy bảo trẫm không?"
Lão giả vẫn giọng điệu nhàn nhạt, "Lão phu chưa từng làm Hoàng Đế, có thể dạy ngươi cái gì? Mà lại, những gì cần dạy, phụ hoàng ngươi đều đã dạy cho ngươi rồi!"
"Đã dạy sao?" Diên Bình Đế nghi ngờ hỏi.
Hắn không nhớ Phụ hoàng từng dạy mình cái gì.
"Dạy!" Lão giả lấy ra ba nén hương đưa cho Diên Bình Đế, "Đã tới thì thắp nén hương đi!"
Diên Bình Đế đứng dậy, nhận lấy hương.
Chờ hắn cắm hương xong, lão giả nói tiếp: "Được rồi, mau đi đi, ở đây ngươi sẽ không tìm được đáp án đâu!"
"Vậy ở đâu có thể tìm được đáp án?" Diên Bình Đế hỏi.
Lão giả liếc hắn, lại nhả ra một câu, "Ngươi quả thật không bằng Phụ hoàng ngươi!"
". . ."
Diên Bình Đế nhìn hắn, ánh mắt đầy vẻ u oán.
Trẫm là Hoàng Đế!
Cho dù ngươi vai vế cao cũng nên cố kỵ chút chứ!
Đáng tiếc lão giả hoàn toàn không để ý đến vẻ u oán của hắn, nói: "Năm xưa việc đầu tiên Phụ hoàng ngươi làm sau khi đăng cơ ngươi có biết là gì không?"
"Là gì?" Diên Bình Đế hỏi.
"Hắn mời lão phu đến điện Phụng Tiên này, để lão phu ở trong này đợi cả đời!"
Diên Bình Đế kinh ngạc nhìn lão giả, việc này hắn quả thật không biết.
"Vì sao?"
"Nhà có người già như có bảo!"
Diên Bình Đế càng thêm mông lung, "Nhưng bây giờ Hoàng thúc tổ chẳng phải vẫn đang ở trong Phụng Tiên điện sao?"
"Lão phu đã ba mươi năm không hỏi đến chuyện triều chính rồi!"
Diên Bình Đế nghe vậy, trong mắt đột nhiên lóe lên tia sáng, lập tức khóe miệng nở một nụ cười.
"Đa tạ Hoàng thúc tổ chỉ giáo!"
Nhà có người già như có bảo!
Lão giả trước mắt dù vẫn là bảo, nhưng đã không giống với hơn ba mươi năm trước, hắn đã hơn ba mươi năm không hỏi đến chuyện triều chính, căn bản không hiểu gì về triều chính hiện tại, nên không thể giúp được Diên Bình Đế.
Bây giờ, Diên Bình Đế cần một người già am hiểu triều chính để chỉ ra sai lầm của mình.
Vậy ai thích hợp nhất?
Lão giả phẩy tay, "Bệ hạ tốt nhất nên ít đến đây, lão phu thích thanh tĩnh!"
Diên Bình Đế nghe vậy, nụ cười vừa nở trên mặt liền đơ cứng lại.
Dám ở trong hoàng thành đu-ổi hắn đi, có lẽ chỉ có người trước mặt này.
"Vậy trẫm không làm phiền Hoàng thúc tổ thanh tĩnh!"
Diên Bình Đế vẫn cười nói, rồi đưa tay nh-é-t vào tay áo, cười tươi rói rời khỏi điện Phụng Tiên.
Trong lòng có tính toán, lúc này Diên Bình Đế tâm tình rất tốt.
Mặc dù tình hình trước mắt vẫn còn đau đầu, nhưng Diên Bình Đế đã tìm được phương pháp đối phó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận