Gia Tộc Quật Khởi: Từ Làm Gia Gia Bắt Đầu

Chương 490: Hầu gia nếu là muốn nghe khúc, lão thân có thể giúp Hầu gia chọn mấy cái cô nương!

Chương 490: Nếu Hầu gia muốn nghe khúc, lão thân có thể giúp Hầu gia chọn mấy cô nương! Nói một cách đơn giản, vị trí chủ sự này vừa là quan vừa là thương, nếu là quản lý sản nghiệp của Hoàng Thương ti thì tương đương với người quản lý xí nghiệp quốc doanh, còn nếu là cung cấp hoặc tiêu thụ hàng hóa cho Hoàng Thương ti thì lại giống người hợp tác của xí nghiệp quốc doanh. Việc thành lập Hoàng Thương ti mang đến một sự rúng động không nhỏ cho thương nhân Đại Vinh. Sau khi Lại bộ trình tấu chương lên, không ít thương nhân ở kinh đô bắt đầu hành động, ngay cả La Thường vừa đến kinh đô cũng tìm đến chỗ Dương Chính Sơn. Tại phòng trà trong phòng khách riêng của Hầu phủ, La Thường tự tay rót trà cho Dương Chính Sơn, "Hầu gia, chuyện Hoàng Thương ti!!" Hắn đầy mong đợi nhìn Dương Chính Sơn. Chức chủ sự của Hoàng Thương ti, dù chỉ là một chức vị hư, cũng có sức hấp dẫn chí mạng với thương nhân. Dương Chính Sơn nâng chén trà khẽ nhấp một ngụm, cười nói: "Chuyện này không cần nóng vội, quyền quyết định nằm trong tay bệ hạ, lo lắng cũng vô dụng." "Nhưng mà..." La Thường còn muốn nói thêm điều gì, nhưng Dương Chính Sơn đã cắt ngang lời hắn, nói: "Ưu thế của các ngươi là việc kinh doanh thủy tinh, điểm này bệ hạ sẽ cân nhắc, những thứ khác các ngươi không làm được gì, lão phu cũng không giúp được gì!" Hoàng Thương ti rốt cuộc là gì? Đó là ngành sản xuất thủy tinh! Là xưởng thủy tinh cùng sáu đại lý thương. Xưởng thủy tinh trước mắt chỉ có hai nơi, một cái ở kinh đô do bệ hạ nắm giữ, một cái ở Trọng Sơn trấn thuộc về Tổng binh phủ. Ưu thế của sáu đại lý thương là có đường dây tiêu thụ hoàn chỉnh. Có thể tiêu thụ thủy tinh đến mọi phủ của Đại Vinh. Con đường là vua thì nói ra có hơi không thích hợp, nhưng nếu đổi thành các thương nhân khác, chỉ riêng việc thành lập một đường dây tiêu thụ hoàn chỉnh ít nhất cũng mất cả năm nửa năm. Diên Bình Đế không thể đợi một năm nửa năm, Hộ bộ cũng không chờ được. "Vậy ta cứ chờ thôi sao?" La Thường hỏi. "Cứ chờ đi! Chắc là rất nhanh sẽ có tin tức thôi!" Dương Chính Sơn cười nói. Lúc này La Thường mới yên tâm, hai người hàn huyên thêm một lát rồi La Thường cáo từ. Còn Dương Chính Sơn ngồi lại trong phòng trà suy nghĩ một hồi, vẫn là viết một phần tấu chương. Hắn đương nhiên không phải vì La Thường mà là vì Trọng Sơn trấn. Tổng binh phủ Trọng Sơn trấn không thể mất đi lợi ích từ xưởng thủy tinh, không có lợi ích từ xưởng thủy tinh, năm sau Tổng binh phủ sẽ phá sản mất. Chuyện này Diên Bình Đế hẳn là hiểu rõ, nhưng Dương Chính Sơn vẫn phải nhắc lại trong tấu chương để Diên Bình Đế không sơ ý bỏ qua. Mặt khác, sau khi rời khỏi Hầu phủ, La Thường chuẩn bị trở về nhà. La gia bọn họ đã chuyển đến kinh đô, nhưng vì là thương nhân nên chắc chắn không có tư cách ở khu thành Tây, phủ đệ của La gia ở khu Đông Thành. Ngay trên đường La Thường về nhà, bốn tên võ giả mặc trang phục đen chặn đường đi của họ. "Người trên xe là La lão gia sao!" Người dẫn đầu trong đám võ giả hòa nhã hỏi. La Thường vén rèm xe lên, hơi nghi hoặc nhìn đối phương, "Các vị là?" "Chủ t·ử nhà ta muốn gặp La lão gia, xin mời La lão gia đi theo chúng ta một chuyến!" Võ giả kia nói. Sắc mặt La Thường khẽ biến, đây rõ ràng không phải là thái độ mời người, mà giống như bắt người hơn. "Xin hỏi vị quý nhân nào muốn gặp tại hạ?" "La lão gia đi rồi tự khắc sẽ biết rõ!" Ánh mắt võ giả trở nên sắc bén. La Thường xuống xe ngựa, đám người này dám chặn đường, tự nhiên là có chỗ dựa vững chắc. Kinh đô nhiều quý nhân, tùy tiện tìm một người cũng là người mà hắn không thể đắc tội nổi. Đối mặt với tình huống này, ngoài ngoan ngoãn làm theo ra thì hắn cũng chẳng còn cách nào khác. "Tại hạ sẽ theo các vị đi, nhưng cho người nhà báo một tiếng bình an thì chắc không có vấn đề gì chứ!" La Thường nháy mắt ra hiệu với mấy tùy tùng bên cạnh. Hai tùy tùng đứng sau xe ngựa đã lặng lẽ lùi lại mấy bước. Võ giả kia nhìn đám tùy tùng, lộ ra vẻ k·h·i·n·h t·h·ư·ờ·n·g. "Được thôi!" Ngay lập tức, La Thường an vị trên chiếc xe ngựa đã được bọn họ chuẩn bị, nghênh ngang rời đi. Mấy tùy tùng nhìn nhau, vội vàng xoay người chạy về phía Tĩnh An Hầu phủ. Trong thư phòng ở Hầu phủ, Dương Chính Sơn vừa viết xong tấu chương, Ngô Hải liền gõ cửa phòng. "Vào đi!" "Hầu gia, La lão gia bị người mời đi rồi!" Ngô Hải nói. Dương Chính Sơn kinh ngạc ngẩng đầu, "Ai mời đi?" "Không biết rõ, tùy tùng của La lão gia nói đối phương là bốn võ giả, trông không giống loại người lương thiện." Ngô Hải đáp. "Giữa thanh thiên bạch nhật, lại dám mời người đi!" Dương Chính Sơn cảm thấy có chút khó tin. Kinh đô quả thật là nơi quyền quý tụ tập, nhưng nếu nói trị an kinh đô không tốt, thì có lẽ cấm vệ mười hai doanh và nha phủ Thuận Thiên đều muốn nổi giận với ngươi mất. Đối phương dám mời người đi giữa ban ngày ban mặt, thân phận kia chắc chắn không thấp. Dù sao ai cũng biết La Thường là người của Tĩnh An Hầu. Đây là nhắm vào La Thường hay là nhắm vào ta đây! Hai mắt Dương Chính Sơn híp lại. "Để Vũ Tranh đi dò la xem ai đã bắt La Thường đi!" "Vâng!" Ngô Hải lên tiếng, vội vã đi tìm Vũ Tranh. Tiền tài động lòng người a! Lợi ích liên quan đến việc kinh doanh thủy tinh lớn đến mức nào thì Dương Chính Sơn hiểu rõ nhất. Có người nhắm vào La Thường thì cũng là điều bình thường. Chỉ là người này sẽ là ai đây?... Xuân Mãn Lâu là một thanh lâu nổi tiếng ở kinh đô, đây là một thanh lâu nghiêm chỉnh, không phải loại chỗ Yên Liễu. Tuy thanh lâu là nơi các p·h·áo hoa nữ t·ử kinh doanh, nhưng không phải tất cả nơi nào có p·h·áo hoa liễu ngõ hẻm đều có thể xưng là thanh lâu. Ít nhất cũng phải đạt một tiêu chuẩn nhất định mới được gọi là thanh lâu! Còn những nơi thường được gọi là kỹ viện, thậm chí là kỹ viện chỉ chuyên cung cấp mua bán da thịt thì không xứng được gọi là thanh lâu. Các cô nương trong Xuân Mãn Lâu đều là những thanh quan bán nghệ không bán thân, mỗi người đều được bồi dưỡng từ nhỏ, có một tài nghệ độc nhất vô nhị, cầm kỳ thư họa đều phải hơn người bình thường, lại thêm dung mạo tuyệt diễm tài sắc. Những cô nương có cả tài năng lẫn dung mạo như vậy, tự nhiên thu hút đông đảo văn nhân nhã khách đến đây nghe hát thưởng múa, bàn luận thơ ca phú từ. Vậy nên Xuân Mãn Lâu là nơi tràn ngập tài tình và nghệ t·h·u·ậ·t. Ừm, đúng là như vậy! Xuân Mãn Lâu là nơi cao nhã, chú trọng chữ "nhã", là nơi có tục tâm không có tục nhân. La Thường bị bốn võ giả áp giải vào Xuân Mãn Lâu, đi đến một gian sương phòng trên lầu ba. Trong sương phòng buông rèm tơ, xung quanh vách tường đều được che bằng gấm vóc, cả trên trần nhà cũng dùng lông cừu thêu hoa cách lên, tạo nên một không gian m·ơ màng. Phía sau rèm tơ, là một chiếc g·i·ư·ờ·n·g chạm trổ tinh xảo, nạm ngà voi, chăn đệm thêu hoa, lờ mờ có thể nhìn thấy mấy bóng người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận