Gia Tộc Quật Khởi: Từ Làm Gia Gia Bắt Đầu

Chương 640: Vậy thế giới này sẽ một mực tồn tại sao?

Chương 640: Vậy thế giới này sẽ mãi tồn tại sao?
Một khi rời khỏi Dương Chính Sơn thì không thể hưởng thụ được lợi ích mà phương thế giới này mang lại. Dương Minh Chí nhớ lại chuyện trước đây, lúc hắn ở Phục Châu, không ở cạnh Dương Chính Sơn, nên tu vi bị tam đệ vượt mặt, bị đại ca bỏ lại phía sau rất xa.
Nghĩ rõ những điều này, trong lòng hắn cũng xuất hiện chút tính toán so đo. Lúc đầu hắn còn muốn để con trai đi làm cái chức quốc vương bỏ đi kia, hiện tại xem ra không cần thiết. Một cái vương triều nhỏ mà thôi, chẳng qua là một lãnh địa của Dương gia. Nói dễ nghe là vương triều, nói khó nghe thì chỉ là một khối lãnh địa phụ thuộc của Dương gia, cũng giống như những hòn đảo nhỏ quanh Tinh Nguyệt đảo, không có gì khác nhau.
Dương Minh Thành thì không nghĩ nhiều như vậy, hắn chỉ cảm thấy tiểu thế giới này rất tốt, có nước linh tuyền không ngừng chảy, có linh quả ăn không hết, còn có thể sản xuất linh tửu, sao chế linh trà, thu thập mật ong chúa,... thậm chí cây lúa trồng ở đây đều có công hiệu đặc thù. Nếu ở trong này, chẳng phải là có thể vô hạn lấy tài nguyên nơi này mà dùng, vậy tu vi chẳng phải là có thể vùn vụt tăng lên sao?
"Cha, con có thể ở lại đây không?" Dương Minh Thành hỏi.
Dương Chính Sơn ngạc nhiên nhìn hắn, "Nơi này không có một bóng người, ở đây sinh hoạt chắc sẽ rất nhàm chán!"
"Hắc hắc, nhưng nơi này có rất nhiều linh quả, còn có thể hưởng dụng các loại linh vật!" Dương Minh Thành cười ngây ngô nói.
"Một mình ngươi ở đây? Hay là mang theo Vương thị?" Dương Chính Sơn hỏi.
Dương Minh Thành nghĩ ngợi, rồi nói: "Để Vương thị cùng đi, chúng ta cũng có thể ở đây trồng trọt, nói ra thì con đã rất nhiều năm chưa động đến đất đai rồi!"
Dương Minh Thành thật là chất phác, mà vẫn còn nghĩ đến việc trồng trọt trong không gian này.
Dương Chính Sơn nhìn về phía Dương Minh Chí và Dương Minh Hạo, "Vậy còn các ngươi thì sao?"
"Muốn từ đây ra ngoài có phải nhất định phải để cha mang đi mới được không?" Dương Minh Hạo hỏi.
Dương Chính Sơn khẽ gật đầu, "Nếu đã vào đây, thì chắc chắn không thể ra ra vào vào, lão tử cũng không rảnh mà ngồi chờ mở cửa cho các ngươi đâu!"
Tuy việc dẫn người ra vào không gian rất dễ, nhưng nếu người bên trong cứ ra ra vào vào, vậy Dương Chính Sơn chẳng phải sẽ giống như ông chú trông cửa hay sao?
"Vậy con xin thôi, chắc chắn con không thể sống trong này được, nhưng cha, con có thể thỉnh thoảng vào ở mấy ngày được không?" Dương Minh Hạo nói.
Dương Chính Sơn gật đầu, "Được, mỗi lần có thể vào ở nửa tháng, chưa đến lúc thì ta không thả ngươi ra đâu!"
"Vậy thì tốt, sau này cách một thời gian thì con lại vào ở một lần cũng được!" Dương Minh Hạo nói.
Dương Minh Chí cũng gật đầu, cảm thấy như vậy tốt hơn một chút. Người là động vật sống theo bầy đàn, mà bọn hắn lại là người của Dương gia, ở bên ngoài cũng có người hầu hạ, chạy vào đây mà trồng trọt thì hai người bọn họ chắc chắn là không được.
"Vậy quyết định thế nhé, chúng ta ra ngoài trước đã, đợi xử lý xong chuyện ở Thần Mộc đảo và vương triều Tháp La thì sẽ sắp xếp người chuyển vào đây, đến lúc đó Minh Thành ngươi cũng chuyển vào ở, đến lúc đó ngươi làm thôn trưởng nhé!" Dương Chính Sơn cười nói.
Một thôn nhỏ chỉ ba bốn mươi người, Dương Minh Thành làm thôn trưởng cũng không tệ. So với Dương Minh Chí và Dương Minh Hạo, thì Dương Minh Thành có vẻ an tâm hơn, và cũng chịu được cảnh nhàm chán hơn.
"Minh Thành sau khi rời khỏi đây, con hãy tìm kiếm trong đám nô hộ trước kia của nhà ta mấy người trẻ tuổi có tính tình an phận chịu khó, tốt nhất là dưới ba mươi tuổi, đã kết hôn."
"Số lượng không cần quá nhiều, khoảng ba bốn mươi gia đình là đủ rồi."
"Sau đó con hãy chuẩn bị một ít vật tư, lương thực, vải vóc, muối, kẹo, tương, giấm và các nhu yếu phẩm sinh hoạt khác, còn có cả nông cụ, nồi niêu xoong chảo các loại, à còn phải chuẩn bị một ít vật liệu gỗ nữa!"
"Trong núi này không có cây đại thụ, vẫn nên mang vật liệu gỗ từ bên ngoài vào xây nhà thì hơn!"
Dương Chính Sơn dặn dò từng điều.
Trong không gian cái gì cũng thiếu, đến cả vật liệu gỗ cũng không đủ. Tuy nhiên việc xây nhà trong không gian thực ra cũng không phức tạp, vì trong không gian bốn mùa như xuân, không có mùa đông giá rét, cũng không có mùa hè nóng bức, cứ tùy tiện dùng gỗ dựng cái nhà để che mưa chắn gió là được rồi. Hơn nữa trong không gian còn có rất nhiều rừng trúc, cũng có thể xây nhà bằng tre nữa.
Ngay khi Dương Chính Sơn mang ba con trai vào trong không gian thương lượng cách xây dựng thôn xóm thì ở sân trước, sáu anh em Dương Thừa Mậu cũng đang bàn về chuyện làm Quốc vương. Bọn họ đều đã biết mục đích mà Dương Chính Sơn gọi họ đến hôm nay, hiện tại Dương Chính Sơn không có mặt ở đây, sáu anh em cũng thoải mái bắt đầu trò chuyện.
"Nhị ca, anh có muốn làm Quốc vương không?" Dương Thừa Hữu hỏi.
"Không muốn!" Dương Thừa Mậu không chút do dự lắc đầu, đến chuyện quan nha hắn còn không muốn quản, nếu không phải quá rảnh, thì hắn đã không đi giúp cô phụ rồi.
Dương Thừa Hữu nháy mắt mấy cái, lại nhìn sang Dương Thừa Hiền, "Tam ca, còn anh thì sao?"
Dương Thừa Hiền nhếch mép cười một tiếng, "Ta cũng không muốn, nhưng hắc hắc!"
"Tam ca, anh cười cái gì vậy?" Dương Thừa Hữu có một loại cảm giác không được tốt lắm.
Dương Thừa Hiền cười nói: "Muốn để ca ca nhường nhịn, thì cũng nên cho chút lợi ích chứ!"
"A! Tam ca, anh đừng nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của chứ, các huynh đệ đều đang nhìn kìa!" Dương Thừa Hữu có chút nóng nảy nói.
Dương Thừa Hiền bưng chén trà lên uống một ngụm, từ tốn nói: "Ngũ đệ, Lục đệ, Thất đệ, các ngươi nói xem chúng ta muốn cái gì lợi ích, mới có thể để cho tứ ca các ngươi đi làm Quốc vương!"
Sáu anh em đều đang ngồi ở đây, ai nôn nóng nhất nhìn một cái liền ra ngay. Hiện tại thì ai mà không thấy Dương Thừa Hữu muốn làm Quốc vương chứ.
"Đúng, nhất định phải cho chúng ta đủ lợi ích mới được, nếu không thì ta cũng muốn đi làm Quốc vương!" Dương Thừa Chương là người đầu tiên lên tiếng bày tỏ.
Dương Thừa Hữu nhìn về phía Dương Thừa Chương, "Thằng nhóc, mày ngứa da đúng không!"
Hai người bọn họ là anh em ruột, từ nhỏ đã cùng nhau quậy phá, Dương Chính Sơn vẫn luôn cảm thấy chính Dương Thừa Hữu là người làm hư Dương Thừa Chương.
"Hừ, nhị ca với tam ca đều đang ở đây, anh cả, anh chú ý một chút đi!" Dương Thừa Chương chẳng hề sợ sự đe dọa của Dương Thừa Hữu.
Dương Thừa Hữu thì mạnh hơn hắn, nhưng ở đây vẫn còn những người mạnh hơn, có Dương Thừa Mậu ở đây thì bọn họ chỉ là làm trò hề mà thôi! Ở Dương gia, tuổi tác chính là ưu thế, không phải vì thứ tự trưởng ấu mà là vì người lớn tuổi hơn thì tu vi càng cao, thực lực càng mạnh.
Người lớn tuổi nhất trong các thế hệ của Dương gia tự nhiên là Dương Thừa Nghiệp, nhưng Dương Thừa Nghiệp đã ở trấn Trọng Sơn gần hai mươi năm, mặc dù Dương Chính Sơn vẫn luôn phái người mang các loại tài nguyên đến cho ông ấy, nhưng tài nguyên mà ông ấy có được chắc chắn không nhiều bằng Dương Thừa Mậu và những người khác. Dương Thừa Nghiệp năm nay đã bốn mươi tuổi, tu vi đã đạt đến Hậu Thiên tầng chín. Dương Thừa Mậu năm nay ba mươi tám tuổi, tu vi cũng là Hậu Thiên tầng chín, hơn nữa hắn so với Dương Thừa Nghiệp đột phá tới Hậu Thiên tầng chín sớm hơn một năm, nên thực tế hắn đã vượt qua Dương Thừa Nghiệp rồi. Còn tu vi của các huynh đệ Dương Thừa Hiền, Dương Thừa Hữu thì cứ dựa theo tuổi mà xếp thôi.
Tuổi tác cùng sức mạnh đè ép song phương, Dương Thừa Mậu đủ để đàn áp những huynh đệ này chặt chẽ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận