Gia Tộc Quật Khởi: Từ Làm Gia Gia Bắt Đầu

Chương 598: Địa chủ nhà nhi tử ngốc về nhà

Chương 598: Thằng con nhà địa chủ ngốc về nhà
Thời điểm nào thì Nhập Đạo, Dương Chính Sơn cũng không rõ, hắn ở trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ cảm nhận được đạo ý, rồi lại trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ cảm thấy mình đã Nhập Đạo. Đại khái là vào hai, ba năm trước, hắn mới xác định chính mình đã Nhập Đạo.
Bất quá không gian biến hóa không liên quan đến duy võ chi đạo, mà lại liên quan đến đạo của tự nhiên. Cánh sen kia trong khoảng thời gian ngắn đã tăng lên ngộ tính của hắn, khiến hắn trong thời gian rất ngắn lĩnh ngộ được đạo của tự nhiên, hoặc cũng có thể là đạo của thiên địa.
Nhân pháp địa, địa pháp thiên, thiên pháp đạo, Đạo pháp Tự Nhiên, thiên địa vạn vật đều có thể thành đạo. Cái gọi là đạo của thiên địa, tức là cảm giác thiên địa, cảm ngộ thiên địa, dung nhập vào thiên địa, đem đạo lý giữa thiên địa dung nhập vào võ đạo của bản thân, từ đó điều khiển đạo ý của thiên địa.
Trước đây Huyền Chân đạo nhân có thể ngự gió, chính là biểu hiện của đạo ý thiên địa. Đương nhiên, thời điểm đó Huyền Chân đối với cảm ngộ đạo ý thiên địa còn rất nông cạn, cho nên thuật ngự phong của hắn rất thô thiển. Còn bây giờ, Dương Chính Sơn cũng đã cảm ngộ được đạo của thiên địa. Mặc dù là mượn hiệu quả của cánh sen để cảm nhận, nhưng đó là hàng thật giá thật.
Kỳ thực, từ rất sớm trước đó Dương Chính Sơn đã có thể cảm nhận được đạo ý thiên địa, không sai, chính là cảm ứng thiên tượng. Đạo của thiên địa là không gian dẫn dắt Dương Chính Sơn đi theo con đường này. Duy võ chi đạo là con đường mà chính Dương Chính Sơn đi tới. Và không gian biến hóa cũng là bởi vì Dương Chính Sơn cảm ngộ được đạo của thiên địa.
Dương Chính Sơn ngồi trong tiểu viện, tinh tế thể ngộ đạo của thiên địa. Có chút không rõ ràng, không giống Huyền Chân chuẩn xác như vậy. Hắn dường như cảm ngộ được rất nhiều, nhưng lại không thể ngự gió giống Huyền Chân được.
Đột nhiên, Dương Chính Sơn lại nghĩ đến năng lực điều khiển băng tuyết của Tuyết Tiếu Nhi. Cái đó hẳn cũng là một loại đạo của thiên địa, bất quá loại năng lực kia không phải chính Tuyết Tiếu Nhi cảm ngộ ra mà là có được do lợi dụng đan dược. Cái gì Băng Tuyết Thánh Linh, hẳn là không tồn tại. Đó là một loại đạo ý của thiên địa diễn hóa ra mới đúng.
Phụ Linh đan có thể cho người ta năng lực điều khiển băng tuyết, mấu chốt của nó thật ra hẳn là ở linh quả được sử dụng để luyện chế Phụ Linh đan. Nghĩ rõ ràng những điều này, Dương Chính Sơn lúc này mới đứng dậy.
Hai lần Nhập Đạo, có được đạo ý khác nhau, chỗ tốt cho hắn đương nhiên không cần phải nói. Chẳng qua trước mắt mà nói, đạo ý duy võ do chính hắn lĩnh ngộ được vẫn mạnh hơn một chút, còn về phần đạo của thiên địa, hắn chỉ là lĩnh ngộ được một ít không rõ ràng, muốn điều khiển đạo ý thì còn cần phải tham ngộ tỉ mỉ.
Nói một cách đơn giản, hắn cần chọn một hướng sở trường. Đạo của thiên địa bao hàm vạn vật, hắn tự nhiên không thể lĩnh ngộ hết được. Tình huống của hắn hiện tại giống như một cánh cửa lớn mở ra, mọi thứ bên trong đều bày ra trước mặt hắn, nhưng hắn lại không biết rõ những đồ vật trong cửa này nên dùng như thế nào.
Mà tình huống của Huyền Chân giống như cửa chính chỉ mở ra một khe nhỏ, hắn đưa tay từ bên trong khe cửa lấy ra một thứ, sau đó nghiên cứu rồi suy nghĩ ra được một chút tác dụng. So sánh cả hai, đồ vật của Dương Chính Sơn không nghi ngờ gì nữa là nhiều hơn, nhưng muốn sử dụng những đồ vật này hắn vẫn cần phải từ từ nghiên cứu.
Trời đã sáng, Dương Chính Sơn lại ở trong không gian xem xét hồi lâu. Không gian bên trong mọi thứ đều tốt, chỗ duy nhất không tốt chính là một vùng hoang vu. Ngoại trừ đám cỏ cây hắn trồng lúc trước, xung quanh các ngọn núi đều là một mảnh trống không. Tiếp theo sẽ là những lúc hắn bận rộn.
Bất quá như vậy, hắn lại có thể yên tâm đưa động vật vào không gian để nuôi trồng, diện tích càng lớn thì khả năng dung nạp của vòng sinh vật càng mạnh, khả năng tự điều tiết cũng sẽ mạnh hơn. Dương Chính Sơn đợi ở trong không gian hai ngày một đêm mới rời đi, Úc Thanh Y có chút kỳ lạ hỏi hai ngày này hắn đi đâu, Dương Chính Sơn dẫn nàng đến không gian, làm nàng cũng một phen kinh ngạc.
Sau đó, Dương Chính Sơn vừa cảm ngộ đạo ý, vừa cùng Úc Thanh Y nghiên cứu tình hình trong không gian. Việc cảm ngộ đạo ý không thể nóng vội trong nhất thời, cũng không phải cứ nhốt mình trong phòng bế quan, võ đạo chân chính cần phải tiến hành theo chất lượng, cần kiên trì và nhẫn nại từ từ mà đến, mỗi ngày bỏ ra một canh giờ tĩnh tâm tham ngộ là đủ.
Còn về tình hình trong không gian, theo thời gian trôi đi, trong không gian lại xuất hiện thêm một vài thay đổi. Những thay đổi này chủ yếu là dòng sông biến hóa. Nguồn nước của dòng sông trong không gian là từ nước linh tuyền và núi tuyết, tuyết đọng trên núi tuyết tan ra rất chậm, mười mấy ngày mới tạo thành mấy con suối, những con suối này chảy xuống chân núi tạo thành một vài cái hồ nước nhỏ, bất quá những hồ nước này chắc chắn không phải điểm cuối của con suối nhỏ, chúng về sau nhất định sẽ tiếp tục chảy ra bên ngoài, cuối cùng sẽ tụ lại thành dòng sông.
Còn dòng sông được hình thành từ nước linh tuyền thì sau khi chảy qua bãi cỏ lại hướng nam chảy ra thêm hơn ngàn mét, sau đó liền từ trên vách đá dựng đứng tung xuống, tạo thành một màn thác nước bốc hơi. Dòng nước rơi xuống chân núi lại sẽ tạo thành một cái đầm nước rất lớn, đợi khi đầm nước tích đầy thì dòng nước sẽ tiếp tục chảy về hạ lưu, cuối cùng chảy đến vùng đồng bằng lớn ở phía nam.
Thời gian quá ngắn, thủy vực vẫn chưa hoàn toàn hình thành, nhưng sau khi trải qua quan sát, Dương Chính Sơn đã có thể xác định, về sau nước suối từ núi tuyết và nước sông hình thành từ linh tuyền sẽ tụ lại ở dưới núi, hướng về phía vùng đồng bằng phía nam.
Địa hình trong không gian thì đại thể là bắc cao nam thấp, trong đó điểm nhấn là linh tuyền. Hiện tại xem thì, cả ba phía bắc, đông và tây đều là núi, phía nam là đồng bằng, diện tích đồng bằng khoảng một phần năm. Cứ như vậy, Dương Chính Sơn lại phải tiến hành quy hoạch lại không gian.
Quy hoạch không gian ban đầu rõ ràng không phù hợp với thế giới linh tuyền to lớn trước mắt. Đã không gian trở nên lớn như vậy, hắn hoàn toàn có thể đem một số thứ đến những nơi khác. Như bãi cỏ, có thể đặt ở khu đồng bằng phía nam đợi khi cỏ dại ở đó mọc lên, dê bò và ngựa cũng có thể sinh sống ở đó.
Nếu như vườn cây và cây trà có thể đặt ở phía đông trên sườn núi bên kia, dốc núi rất lớn nhưng cũng rất bằng phẳng, việc trồng trà và cây ăn quả hoàn toàn không có vấn đề. Chỉ là việc tưới nước linh tuyền không được thuận tiện lắm, bất quá bây giờ không gian đã có thể mưa, cứ mặc kệ để cho nó tự sinh trưởng là được.
Những thứ lộn xộn khác cũng có thể di chuyển đến những chỗ khác, trên núi bãi xung quanh linh tuyền, Dương Chính Sơn dự định chỉ để lại linh quả và bảo dược. Núi bãi rất lớn, có hơn vạn mẫu, đủ để cho Dương Chính Sơn bận rộn, ngoài núi bãi, Dương Chính Sơn thậm chí quản lý thô còn không xong nữa.
Cho nên điều mà Dương Chính Sơn cần làm là rải hạt giống, dời trồng các loại thực vật. Đầu tiên là hắn đem tất cả những hạt giống mà hắn có thể tìm được gieo vào trong không gian, sau đó chuẩn bị cùng Úc Thanh Y đi ra ngoài một chút. Hắn dự định trước hết sẽ đi vùng Tuyết Nguyên ở phương bắc, sau đó lại từ vùng Tuyết Nguyên phương bắc đến khu vực có nhiều sa mạc tiếp giáp phía tây Đại Vinh, hẳn là có rất nhiều thực vật kỳ dị, tiếp theo lại đến Vạn Sơn lĩnh, mặc dù trước kia bọn hắn đã đi Vạn Sơn lĩnh rồi, nhưng lúc đó họ ở Vạn Sơn lĩnh chỉ ba tháng mà thôi, lần này bọn họ muốn ở lại một thời gian lâu hơn, tìm thêm động thực vật.
Từ Vạn Sơn lĩnh lại đến Vân Quế, lại đến trấn Vân Lĩnh, sau đó đến các vương triều ở phía nam, còn về cuối cùng đi đâu thì đợi đến lúc đó rồi nói. Một bên tìm kiếm khắp nơi động thực vật, một bên bái phỏng những người bạn tốt. Đây cũng là một chuyến hành trình không tệ.
Vừa hay Dương Chính Sơn và Úc Thanh Y cũng đã ở trên Tinh Nguyệt đảo đủ rồi, cũng nên đi ra ngoài một chút."Về sau những chuyện trên đảo huynh đệ các ngươi bàn bạc xử lý! Đừng làm chuyện gì lung tung, nếu không đợi ta trở về xem ta thu thập các ngươi thế nào!" Dương Chính Sơn gọi Dương Minh Thành và Dương Minh Chí đến, nói.
Dương Minh Hạo còn ở Lữ Thịnh vương triều, Dương Minh Chiêu còn ở Đại Vinh, ở trên đảo cũng chỉ có Dương Minh Thành và Dương Minh Chí là có thể làm chủ."Cha, hai người muốn đi bao lâu?" Dương Minh Thành hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận