Gia Tộc Quật Khởi: Từ Làm Gia Gia Bắt Đầu

Chương 599: Phu quân có phải hay không ở bên ngoài có người?

Ngày hôm đó hắn đi vào trong viện của Dương Chính Sơn, tìm được đại quản gia Thanh Hà. Lục Thọ già rồi, quản gia trong viện Dương Chính Sơn liền đổi thành Thanh Hà cùng Hồng Vân. Hiện tại đám người Dương gia không còn ở trong một cái viện nữa, ở trên đảo không có sân lớn như vậy có thể chứa hết nhiều người của Dương gia, Dương Chính Sơn cũng lười xây sân rộng, liền xây một ít khu nhà nhỏ ba gian. Sân nhỏ của bốn huynh đệ Dương Minh Thành ngay tại hai bên sân nhỏ của Dương Chính Sơn, còn những tiểu bối khác, chỉ cần thành thân sẽ được cấp một khu nhà nhỏ, tự mình trải qua cuộc sống riêng.
"Thanh Hà tỷ tỷ, cho ta mười vạn lượng bạc!" Dương Minh Chiêu há mồm đòi hỏi.
Thanh Hà nghi ngờ nhìn hắn, "Tứ gia muốn nhiều bạc như vậy làm gì?"
"Ta có việc cần dùng, ngoài bạc ra, ngươi cho ta thêm chút rượu và lá trà, rượu thì ba trăm cân, lá trà mười cân!" Dương Minh Chiêu nói.
"Tứ gia, vật dụng các phòng đều có quy định, ngài mỗi năm chỉ có bốn vò rượu và một cân Động Linh Xuân, tiền tháng chỉ có năm trăm lượng!" Thanh Hà nói.
Người Dương gia đông như vậy, đương nhiên không thể tùy tiện tiêu xài tiền bạc, các phòng các viện đều có định mức. Linh quả, rượu, lá trà và bổng lộc trên đảo được cấp theo tu vi, tức võ giả Hậu Thiên tầng sáu được bốn vò rượu, một cân Động Linh Xuân. Còn về tiền bạc, mỗi sân nhỏ là năm trăm lượng, năm trăm lượng này ngoài chi phí ăn uống, còn bao gồm tiền tháng cho người hầu và nha hoàn. Như bên cạnh Dương Minh Chiêu có sáu tùy tùng, hai người hầu thì tiền tháng phải do chính Dương Minh Chiêu chi trả, tiền tháng của hộ vệ thì do phòng thu chi của Dương gia chi tiêu. Nếu người hầu tu vi đạt đến Hậu Thiên tầng sáu, thì bọn họ cũng có thể nhận được rượu và lá trà, có phòng kho của Dương gia chi tiêu. Nói đơn giản, bổng lộc tu vi do Dương Chính Sơn thống nhất chi trả, các phòng các viện hạn ngạch tiền tháng là năm trăm lượng. Cho nên Dương Minh Chiêu thực ra rất nghèo, ngoài tiền tháng ra hắn không có thu nhập nào khác. Giống như Dương Minh Chí và Dương Minh Hạo, bọn họ làm việc tại hiệu buôn hoặc thủy sư của Dương gia, còn có thể nhận thêm một phần bạc, còn Dương Minh Chiêu thì không có việc gì để làm, mỗi tháng chỉ nhận được năm trăm lượng tiền tháng. Năm trăm lượng đã không ít, Dương Minh Chiêu trong viện căn bản không tiêu hết nhiều tiền như vậy.
"Cha ta lại không có nhà, Thanh Hà tỷ tỷ, ngươi cứ cho ta thêm chút đi!" Dương Minh Chiêu thế mà lại nũng nịu nói.
Thanh Hà cười ha hả nói: "Tứ gia, không phải ta không muốn cho ngươi, thật sự là ta cũng không có cách nào, chìa khóa hầm và kho đều trong tay đại gia, còn về tiền bạc, mười vạn lượng nhiều quá, phòng thu chi bên kia cũng không có nhiều tiền mặt như vậy!"
"Tỷ tỷ ta thực có việc gấp, tỷ nghĩ giúp ta biện pháp đi!" Dương Minh Chiêu cầu xin.
Thanh Hà dịu dàng nói: "Tứ gia, ta thật không có cách nào, ngươi có thể đi tìm đại gia."
"Đại ca mới không cho ta!" Dương Minh Chiêu có chút bất đắc dĩ.
Dương Minh Thành thì thật thà, muốn lừa hắn rất dễ, nhưng mà muốn để hắn phá hư quy tắc mà Dương Chính Sơn đặt ra, thì là chuyện muôn vàn khó khăn. Thanh Hà thấy hắn có vẻ thất vọng, chỉ có thể nói: "Tứ gia cần bạc thì có thể tìm Nhị gia mượn một ít, còn về rượu và lá trà thì chỉ có thể tìm đại gia!"
Dương Minh Chiêu nghĩ ngợi, có vẻ như cũng chỉ có thể như thế. Nhưng tiếp đó hai mắt hắn sáng lên, "Tỷ cho ta mượn chút rượu và lá trà đi, sau này nhất định ta sẽ trả cho tỷ!"
"Vậy tứ gia nói cho ta biết muốn làm gì!" Thanh Hà không từ chối. Nàng và Hồng Vân nhìn Dương Minh Chiêu lớn lên, cũng là những người thân thiết nhất với Dương Minh Chiêu.
"Cái này... ta có mấy người bạn, muốn tặng cho bọn họ!" Dương Minh Chiêu nháy mắt nói.
"Tứ gia, ngươi nói dối!" Thanh Hà không hề nể mặt vạch trần. Nàng nhìn Dương Minh Chiêu bằng ánh mắt 'ngươi đừng hòng lừa được ta', khiến Dương Minh Chiêu chán nản.
"Thanh Hà tỷ tỷ!" Dương Minh Chiêu chỉ có thể dùng giọng cầu xin nói.
Thanh Hà thực sự không thể làm gì hắn, cuối cùng chỉ có thể thỏa hiệp nói: "Được rồi, được rồi, ta cho tứ gia một ít, nhưng tứ gia phải biết lão gia và phu nhân sẽ không dung túng cho ngươi làm bậy đâu."
Dương Minh Chiêu nghe vậy có chút chột dạ, nhưng hắn vẫn cố nói: "Tỷ tỷ yên tâm, ta nhất định sẽ không làm bậy!"
Sau đó Thanh Hà cho Dương Minh Chiêu mượn mười vò rượu và năm cân lá trà.
"Chỉ có từng đó thôi, ta còn muốn để dành chút uống!" Thanh Hà nói.
Tu vi của nàng và Hồng Vân đều đã đạt đến nửa bước Tiên Thiên, một năm có thể nhận được mười vò rượu và mười cân lá trà, nàng uống rượu tương đối ít, cho nên rượu còn thừa lại khá nhiều. Dương Minh Chiêu cười hắc hắc, sau đó lại tiến thêm một bước nói: "Cám ơn Thanh Hà tỷ tỷ, hắc hắc, Thanh Hà tỷ tỷ, có thể cho ta mượn thêm chút bạc không!"
Thanh Hà bất đắc dĩ, tìm ra ba ngàn lượng ngân phiếu đưa cho hắn, "Chỉ có bấy nhiêu thôi!" Tiền tháng của nàng không nhiều, mỗi tháng chỉ có năm mươi lượng, ba ngàn lượng này đã là toàn bộ tích cóp của nàng nhiều năm rồi. Về phần ngân phiếu, là ngân phiếu của tiền trang dưới cờ hiệu buôn Dương gia, chỉ lưu thông ở đảo Tinh Nguyệt và mấy thành thị ven biển của Đại Vinh, chủ yếu dùng cho nội bộ đảo Tinh Nguyệt và hiệu buôn Dương gia sử dụng.
Dương Minh Chiêu nhanh nhẹn nhận lấy ngân phiếu, rồi tìm người đến khiêng rượu và lá trà đi. Có người đầu tiên thì sẽ có người thứ hai. Người thứ hai bị làm phiền tự nhiên là Hồng Vân. Hồng Vân theo Dương Uyển Thanh ở trấn Nam Cương năm năm, sau khi xác định Dương Uyển Thanh không gặp nguy hiểm liền quay về đảo Tinh Nguyệt. Hai người bọn họ luôn bên cạnh Úc Thanh Y, địa vị trên đảo Tinh Nguyệt đương nhiên không cần nói nhiều. Dương Minh Chiêu đến mượn đồ, Hồng Vân còn mềm lòng hơn cả Thanh Hà, cũng không hỏi vì sao, trực tiếp đưa đồ cho Dương Minh Chiêu luôn. Tận lực lấy lòng Dương Minh Chí, Dương Minh Chí trong tay không có rượu và lá trà, nhưng Dương Minh Chí lại có bạc, năm xưa hắn là Tham tướng Phủ Châu vệ, còn là Phó Tổng binh trấn Bắc Nguyên, trong tay tích cóp không ít.
"Ngươi nhóc con rốt cuộc muốn làm gì?" Dương Minh Chí rõ ràng không dễ nói chuyện như Thanh Hà và Hồng Vân.
"Nhị ca, có cho hay không thì bảo, không cho ta đi tìm đại ca!" Dương Minh Chiêu nói chuyện cũng không còn khách khí nữa.
Dương Minh Chí hồ nghi nhìn hắn, "Ngươi nhóc con có phải muốn làm chuyện gì rồi không!"
"Nhị ca!"
"Thôi, lười quản ngươi, ngươi đi tìm Ngô Nhị, bảo hắn cho ngươi năm vạn lượng!" Dương Minh Chí nghĩ ngợi, cảm thấy tứ đệ của mình không phải là người làm bậy, với lại chỉ có mấy vạn lượng bạc mà thôi, cũng không phải chuyện gì to tát.
"Nhị ca hào khí, tiểu đệ bái tạ nhị ca!" Dương Minh Chiêu mừng rỡ nói.
Tiếp theo là Vương Minh Triết, trong hiệu thuốc đan dược trong thành, Dương Minh Chiêu một tay nhấc một bao vải lớn, một tay nắm lấy đan dược trên kệ hàng cho vào bao vải.
"Ngươi nhóc con muốn làm gì? Đến đây cướp của ta sao?" Vương Minh Triết trợn tròn mắt nhìn Dương Minh Chiêu đầy khó tin.
"Ha ha, sư huynh, coi như chỗ đan dược này là ta mượn của huynh, chờ ta có tiền sẽ trả lại cho huynh!" Dương Minh Chiêu vừa nhét đan dược vào bao, vừa cười lấy lòng.
"Ngươi từ từ đã, ngươi từ từ đã, ngươi muốn những đan dược này làm gì, khoan đã, cái kia là thuốc tráng dương, ngươi cũng muốn sao!" Vương Minh Triết nói.
Dương Minh Chiêu giật mình, tráng dương? Hắn nhìn đan dược trong tay, Bát vị địa hoàng hoàn! ! !
"Không phải, sư huynh, sao huynh lại có loại thuốc không đứng đắn như vậy?"
"Ngươi biết cái gì, ở trên đảo loại đan dược này bán chạy nhất!" Vương Minh Triết một tay giật lại đan dược.
Hắn đến đảo Tinh Nguyệt tám năm, theo Tôn Vạn Chân học hơn mười năm, y thuật và luyện đan thuật đều đã đạt đến trình độ rất cao. Đến đảo Tinh Nguyệt rồi, hắn mở một hiệu thuốc đan dược trên đảo, hàng ngày xem bệnh, luyện đan, cuộc sống trôi qua nhẹ nhàng thoải mái vô cùng.
Dương Minh Chiêu vội vàng đổ hết đan dược trong bao ra xem, đủ loại đan dược lẫn lộn thực sự rất nhiều, nhưng đan dược tu luyện, trị liệu và giải độc cũng có không ít. Hắn chọn tới chọn lui, nhặt những loại đan dược linh tinh kia ra.
"Sư huynh, ngươi cho ta thêm chút Tráng Cốt đan và Luyện Kình đan."
Vương Minh Triết nhìn hắn, "Không có!"
"Sao lại không có?" Dương Minh Chiêu hỏi.
"Thật sự không có, những loại đan dược cấp thấp này mới được ưa chuộng nhất, trên đảo võ giả dưới Hậu Thiên tầng năm rất nhiều, đương nhiên đan dược cấp thấp này bán nhanh nhất!" Vương Minh Triết lười quản Dương Minh Chiêu muốn làm gì, hắn lại bày đan dược lên kệ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận