Để Ngươi Cướp Cơ Duyên Không Có Để Ngươi Cướp Hồng Nhan

Chương 74: Lật bài, Thanh U hoa khôi

**Chương 74: Lật thẻ bài, Thanh U hoa khôi**
Rất nhanh, những người trong đại điện lần lượt rút lui.
Phương U U cô đơn ngồi trên bảo tọa, thở dài, trong lòng dâng lên nỗi chua xót không thể giải thích.
Cảm giác chua xót này xuất hiện từ khi nàng chính miệng nói ra câu: "Ta biết trong các ngươi có một số người đến Yên Hà phong chúng ta với mục đích không trong sáng, nhưng tốt nhất các ngươi đừng biểu hiện điều đó ra ngoài". Nỗi niềm này cứ quanh quẩn trong lòng nàng không dứt.
Truy cứu nguyên nhân, bản thân nàng thậm chí cũng không thể nói rõ.
Dường như có hai luồng tâm tư trái ngược không ngừng giằng xé nàng. Nàng thực sự hy vọng Cố Thần An có thể chuyên tâm tu luyện, nhưng sâu trong nội tâm, nàng cũng không hy vọng Cố Thần An chỉ đơn thuần chuyên tâm tu luyện mà thôi.
...
Bên ngoài phong chủ điện.
Lâm Tịch Duyệt và Tô Trần đi ra trước, hai người chờ một lát, rất nhanh Cố Thần An cũng đi ra.
Lâm Tịch Duyệt lập tức tiến lên nói: "Cố sư đệ, sau khi nhập nội môn, hàng năm đều có thể vào Tàng Thư các của nội môn một lần, bất quá Tàng Thư các nội môn khác với ngoại môn, công pháp ở đây chỉ có thể xem, không thể mang ra ngoài."
"Nếu như ngươi muốn đi, ta có thể dẫn ngươi đi." Nói rồi, Lâm Tịch Duyệt đột nhiên chú ý tới Tô Trần bên cạnh, vội vàng bổ sung: "Mang cả ngươi và Tô sư đệ cùng đi."
"Ta à..."
Cố Thần An suy nghĩ một chút rồi nói: "Ta chưa đi vội, quyển công pháp đoán thể ta lấy được khi còn ở ngoại môn, ta vẫn chưa rèn luyện, quá tham thì sẽ không tốt, ta vẫn là đợi một thời gian nữa rồi hẵng đi."
"À."
Lâm Tịch Duyệt khẽ gật đầu, sau đó đôi môi đỏ khẽ cắn, nói: "Hay là... ta dẫn ngươi đi dạo một vòng quanh Yên Hà phong nhé?"
Đi dạo?
Đừng có đi mà!
Trước kia ta chẳng làm gì cả mà ngươi còn có thể tự mình ảo tưởng ra việc ta muốn kết làm đạo lữ với ngươi. Nếu giờ ta còn cùng ngươi đi dạo một vòng, không biết chừng ngươi còn tưởng tượng đến cả chuyện sau này khi hai ta c·hết thì chôn ở đâu rồi?
Phương U U đang ngồi ngay tại phong chủ điện kia kìa, ta cũng không dám tại nàng không coi vào đâu cùng ngươi làm xằng làm bậy.
"Không cần đâu Lâm sư tỷ, ta muốn về lầu các của mình xem qua một chút trước đã."
Nói đến đây, Cố Thần An mới nhớ tới vừa rồi Phương U U cũng không có an bài lầu các cho hắn và Tô Trần, liền hỏi: "Đúng rồi, ta... Ở đâu đây?"
"Cái này..."
Lâm Tịch Duyệt cũng sửng sốt, đầu ngón tay quấn quanh tóc xanh nói: "Trước kia Yên Hà phong cũng có những lầu các khác, nhưng bởi vì lâu dài chỉ có ta và Tiêu sư huynh, hai vị đệ tử, nên những lầu các khác đã bị bỏ hoang từ lâu, nếu như bây giờ sai người tới sửa sang lại thì ít nhất cũng phải mất hơn mười ngày."
"Nếu như Cố sư đệ không chê, có thể ở tại lầu các của ta..."
Nói xong, nàng vội vàng bổ sung: "Trong lầu các của ta còn có rất nhiều phòng trống, ngươi và Tô sư đệ vừa hay mỗi người một gian."
Cái này. . .
Cố Thần An đưa mắt nhìn Tô Trần.
Tô Trần phát hiện ánh mắt của Cố Thần An, vội vàng chắp tay nói: "Cố sư huynh, không có gì đâu, huynh không cần khách sáo, ta và Tịch Duyệt đều hy vọng huynh tới."
Hả?
Nghe xong lời này, Lâm Tịch Duyệt lập tức quay đầu lại nhìn Tô Trần, ngữ khí bất mãn nói: "Gọi là sư tỷ."
Tô Trần sửng sốt, lúng túng nói: "Sư tôn không có ở đây cũng phải gọi là sư tỷ sao?"
"Đương nhiên!"
Lâm Tịch Duyệt thản nhiên nói: "Đã ngươi và ta cùng một sư môn, vậy tại sao còn có thể gọi thẳng tên của ta, gọi sư tỷ."
"À..."
Tô Trần bất đắc dĩ mở miệng nói: "Vâng, Lâm sư tỷ."
"Như vậy mới đúng." Lâm Tịch Duyệt xoay đầu lại, trong lòng thầm nghĩ.
Cái gì gọi là ta và Tịch Duyệt đều hy vọng ngươi đến?
Tô Trần à, ngươi đừng có làm ra vẻ như giữa ta và ngươi có một mối quan hệ không rõ ràng, mờ ám như vậy chứ!
Ta rõ ràng là mời Cố sư đệ, thuận tiện để ngươi cũng đi, không phải là mời ngươi rồi thuận tiện để Cố sư đệ đi, ngươi đừng có mà hiểu lầm!
Lâm Tịch Duyệt tuy nghĩ như vậy, nhưng cũng không có nói thẳng những lời này ra.
Mà chỉ dùng ánh mắt thâm tình nhìn Cố Thần An.
Nhìn ánh mắt của Lâm Tịch Duyệt, Cố Thần An nuốt một ngụm nước bọt, lại quay đầu lại liếc nhìn phong chủ điện.
Lúc trước khi hắn cùng Phương U U đi trên đường núi, Phương U U từng nói với hắn rằng đừng có đi lại quá gần với Tiêu Đông, tránh cho Tiêu Đông làm hư hắn.
Hiện tại Yên Hà phong có thể ở người địa phương chỉ có lầu các Lâm Tịch Duyệt cùng Tiêu Đông lầu các, đương nhiên cũng có phong chủ điện.
Nhưng Cố Thần An không thể nào cùng Phương U U ngủ chung một chỗ được?
Cân nhắc một lát, Cố Thần An gật đầu nói: "Thôi được, vậy làm phiền Lâm sư tỷ rồi."
Lâm Tịch Duyệt dẫn theo Tô Trần và Cố Thần An đi tới lầu các của mình.
Trong lầu các, có mấy vị tạp dịch đệ tử phụ trách bưng trà, rót nước, giặt quần áo và dọn dẹp chăn đệm.
Có thể nói, nội môn đệ tử được hưởng thụ không hề thua kém gì đãi ngộ của hoàng gia ở nhân gian.
Lâm Tịch Duyệt giới thiệu sơ qua về Cố Thần An và Tô Trần cho mấy vị tạp dịch đệ tử, sau đó dẫn hai người tới phòng riêng của mỗi người.
Tô Trần tuy đã tới nội môn, nhưng hắn cũng không biết bây giờ tu luyện có còn bị hắc thước hấp thu linh khí nữa hay không, vì muốn nghiệm chứng, hắn tiến vào phòng nhỏ rồi bắt đầu tu luyện.
Mà Cố Thần An lại nằm trên giường trong phòng nhỏ của mình, bộ dạng như đang chờ đợi điều gì đó.
Đúng vậy, hắn đang đợi màn đêm buông xuống, đợi Hoa Mãn lâu khai trương.
Từ sau khi nghe Phương U U nói với hắn câu thơ kia vào hôm nay, hắn vẫn luôn muốn tìm hiểu rốt cuộc câu thơ đó có ý gì.
Nhưng suy đi tính lại vẫn không tìm ra được manh mối nào, nên hắn đành đặt hy vọng vào Thanh U hoa khôi.
Hắn tin chắc, câu thơ mà Phương U U ngâm nga nhất định ẩn chứa thâm ý.
Chỉ cần hiểu rõ ý tứ trong đó, thì có thể hiểu được rốt cuộc Phương U U nhìn nhận hắn như thế nào.
Đồng thời, có lẽ người khác giải đọc câu thơ này không đủ tinh chuẩn để biểu đạt tâm tư của Phương U U, nhưng nếu là Thanh U hoa khôi giải đọc, vậy thì chắc chắn sẽ là những suy nghĩ trong lòng của Phương U U!
Theo thời gian trôi qua, rất nhanh sắc trời mờ đi.
Cố Thần An thấy thời gian đã không còn sớm, rời khỏi lầu các hướng về Thanh Vân thành đi đến.
Tuy nhiên, quãng đường này lại tốn không ít công sức của Cố Thần An.
Nguyên bản Cố Thần An khi còn ở ngoại môn, khoảng cách đến Thanh Vân thành cũng không tính là quá xa, nhưng bây giờ hắn đang ở nội môn trên đỉnh núi!
Lại thêm việc hắn còn không thể cưỡi gió mà đi, chỉ có thể dùng cước lực mà thôi.
Bởi vậy nên hắn khởi hành từ chạng vạng tối, nhưng mãi đến tận khi trời gần tối hẳn mới đến được Thanh Vân thành.
Nhưng Thanh Vân thành chung quy là tòa thành lớn nhất trong phạm vi năm trăm dặm, cho dù là đã gần vào đêm, nhưng toàn bộ trong thành trì vẫn đèn đuốc sáng trưng.
Các thương gia từ khắp nơi đổ về, hành cước thương nhân (thương nhân đi khắp nơi buôn bán) càng nhiều không đếm xuể.
Cố Thần An sợ thời gian quá muộn, tăng nhanh cước lực đi tới Hoa Mãn lâu.
Vừa mới bước chân vào Hoa Mãn lâu, mùi thơm quen thuộc cùng một mảnh yến oanh ríu rít trong nháy mắt xuất hiện.
"Ui, khách quan, lại là ngài?" Vị tiểu nhị lúc trước cười rạng rỡ tiến lên đón.
"Lần trước diễn kịch không tệ." Cố Thần An từ trong nạp giới lấy ra mấy khối linh thạch ném vào người gã tiểu nhị, nói: "Nhưng ta hy vọng sau này ngươi hãy quên chuyện này đi, hiểu chưa?"
"Hiểu rồi, hiểu rồi." Gã tiểu nhị vội vàng gật đầu, giơ ngón tay cái chỉ vào chính mình nói: "Quy củ ta vẫn là hiểu được."
"Vậy thì tốt."
Cố Thần An gật đầu, vuốt cằm nói: "Lật thẻ bài, Thanh U hoa khôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận