Để Ngươi Cướp Cơ Duyên Không Có Để Ngươi Cướp Hồng Nhan

Chương 243: Nhân tinh Liễu Hạc Hiên

**Chương 243: Con người cáo già Liễu Hạc Hiên**
Thành thân?!
Cố Thần An nghe được từ ngữ mấu chốt này, trong nháy mắt mở to hai mắt.
Hiện tại, hắn đường đường chính chính có Lâm Tịch Duyệt là đạo lữ trên danh nghĩa, còn có sư tôn Phương U U là đạo lữ sau lưng, thậm chí còn có Cung Thanh Miểu, vị nữ đế tương lai...
Nếu bây giờ hắn cùng Liễu Mộng Ly kết hôn, sau này làm sao đối diện với ba người kia?
Lâm Tịch Duyệt và Phương U U còn có thể nói, dù sao đã triệt để công lược được các nàng, nhưng Cung Thanh Miểu thì sao?
Sau này chẳng lẽ hắn lại ở trong tình huống đã thành thân mà gặp mặt Cung Thanh Miểu?
Tuy nói nơi này giống thế giới huyền huyễn cổ đại, nam tử có tam thê tứ thiếp cũng không có gì to tát.
Nhưng vấn đề là, Cung Thanh Miểu, nữ cường nhân lạnh lùng này làm sao có thể cam nguyện làm thiếp thất của hắn?
Không được, không thể thành thân.
Tuy Liễu Mộng Ly xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành, dáng người cũng vô cùng gợi cảm, nhưng làm đạo lữ thì được, thành thân thì không!
Coi như muốn thành thân, cũng phải chờ ta công lược được Cung Thanh Miểu.
Nghĩ tới đây, tâm trí Cố Thần An dần dần bay xa.
Lại nói, Cung Thanh Miểu rốt cuộc đang ở đâu, tại sao lâu như vậy đến cả tin tức của nàng cũng không nghe thấy?
Ta còn nhớ rõ mục đích ban đầu rời Thanh Vân tông của ta là vì tìm nàng...
Nàng là thiên mệnh chi nữ, cũng không phải hạng người vô danh a?
Tại sao lâu như vậy trôi qua, đến cả một chút tung tích của nàng cũng không tìm được?
Trong lúc Cố Thần An còn đang thả hồn, Liễu Mộng Ly cũng bị hai chữ "thành thân" của Liễu Hạc Hiên làm kinh hãi, hơi mở to hai mắt.
Nói đến, lúc trước nàng căn bản không nghĩ tới thiên phú tu luyện của Cố Thần An lại nghịch thiên như vậy, cho nên còn thật sự tin lời Cố Thần An nói giúp nàng là vì nịnh bợ nàng.
Nhưng bây giờ, thiên phú yêu nghiệt của Cố Thần An bày ngay trước mắt, nàng hoàn toàn rối loạn.
Không chỉ bởi vì Liễu Hạc Hiên muốn nàng cùng Cố Thần An thành thân, mà còn bởi vì nàng thực sự không biết mục đích của Cố Thần An rốt cuộc là gì.
Muốn nói Liễu Mộng Ly đối với Cố Thần An có tâm ý như thế nào, rất đơn giản.
Trước đó, nàng chỉ cảm thấy Cố Thần An là đồng bọn hợp tác, kết làm đạo lữ chỉ là thủ đoạn mà không phải mục đích.
Liễu Mộng Ly, một người cố chấp như vậy, tuyệt đối sẽ không gả cho người mình không thích, cho nên trước mắt mà nói, nàng cũng tuyệt đối không thể cùng Cố Thần An thành thân.
Quyết định của hai người cơ hồ trong nháy mắt đã đạt thành nhất trí.
"Liễu gia chủ, tại hạ cùng Liễu tiểu thư tuy là đạo lữ, nhưng tính toán đâu ra đấy, chúng ta cũng chỉ ở chung được năm sáu ngày, chuyện thành thân vẫn còn quá sớm." Lúc này, Cố Thần An mở miệng nói.
Nghe xong lời này, vẻ mặt tràn đầy chờ mong của Liễu Hạc Hiên rơi vào khoảng không, đành phải mím môi nói: "Cố công tử nói cũng có lý, chuyện này là lão phu nóng vội..."
Dừng một chút, Liễu Hạc Hiên lại cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Đã Cố công tử là đạo lữ của Mộng Ly, vậy cũng đừng gọi ta là Liễu gia chủ, như vậy lộ ra quá lạnh nhạt, Cố công tử nếu không chê, sau này gọi ta là bá phụ, thế nào?"
"Đã Liễu bá phụ nâng đỡ, vậy ta đổi giọng là được." Cố Thần An chắp tay, cung kính nói: "Liễu bá phụ."
"Ai."
Liễu Hạc Hiên kích động đáp lại một tiếng, liền vội vàng đỡ Cố Thần An dậy, nói: "Ngươi cùng Mộng Ly còn chưa thành thân, ta tạm thời xưng Cố công tử là hiền chất vậy!"
"Đúng rồi." Nói đến đây, Liễu Hạc Hiên bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, vội vàng lên tiếng: "Hiền chất, khi ngươi vừa tới Liễu gia, ta đã bảo đệ tử đưa đan dược cho ngươi, chắc hẳn đã dùng... Dùng gần hết rồi nhỉ, ta lát nữa sẽ bảo các đệ tử đưa thêm cho ngươi."
"Ừm?"
Cố Thần An sửng sốt: "Bá phụ trả lại cho ta đan dược? Ta làm sao không biết?"
"A?"
Liễu Hạc Hiên trừng mắt, bày ra vẻ giật mình, sau đó lập tức quay đầu nhìn về phía các đệ tử Liễu gia trong điện, nghiêm nghị giận mắng: "Ta bảo các ngươi đi đưa đan dược cho Cố công tử, vì sao các ngươi không đưa đến?"
"Cố công tử là khách quý của Liễu gia ta, các ngươi lại dám lãnh đạm Cố công tử như vậy, thật là vô pháp vô thiên!"
Mắng xong, hắn lại vội vàng quay đầu nhìn về phía Cố Thần An, vẻ mặt hổ thẹn lắc đầu nói: "Haiz, những hạ nhân này, lại dám không nghe mệnh lệnh của ta, lát nữa ta phải trách phạt bọn họ thật nặng!"
"Hiền chất yên tâm, ta sẽ đích thân đem số đan dược mà những hạ nhân này chưa đưa đến tận tay ngươi!"
Nhìn vẻ mặt như thật của Liễu Hạc Hiên, khóe miệng Cố Thần An giật một cái.
Khá lắm, lão già nát rượu nhà ngươi đúng là cáo già.
Ta nhớ rõ lần đầu tiên ta gặp ngươi, ngươi còn dựng râu trừng mắt, thái độ này trước sau thay đổi lớn quá vậy?
Bất quá Cố Thần An cũng không truy cứu đến cùng, dù sao đưa tay không đánh người mặt tươi cười.
Hắn bình thản lắc đầu nói: "Không phiền bá phụ hao tâm tổn trí, đan dược cứ để đệ tử đưa tới là được."
Nói xong, Cố Thần An nhìn Liễu Mộng Ly đang có vẻ tâm sự và Liễu Hạc Hiên đang nịnh nọt ở bên cạnh, sau đó mở miệng nói: "Bá phụ, ta còn có việc, xin phép đi trước."
"Hiền chất, ta tiễn ngươi." Liễu Hạc Hiên vội vàng di chuyển.
"Không cần, bá phụ."
"Ai, sao có thể không cần? Ngươi đến Liễu gia mà không báo trước một tiếng, ta còn chưa kịp nghênh đón, vốn đã là thất lễ..."
"Thật sự không cần, ta đi trước."
Lời của Liễu Hạc Hiên còn chưa nói hết, Cố Thần An đã tự mình rời khỏi đại điện.
Hắn nhìn ra hai cha con này dường như có chuyện muốn nói, không cần nói cũng biết hai người muốn nói về đề tài liên quan đến hắn, đã như vậy, hắn rời đi trước, cho bọn họ không gian riêng.
Đưa mắt nhìn Cố Thần An rời khỏi đại điện, Liễu Hạc Hiên mới chậm rãi quay đầu lại.
Sau đó, bước nhanh tới bên cạnh Liễu Mộng Ly, giọng điệu vô cùng oán trách nói: "Chuyện lớn như vậy sao con không nói sớm? !"
"Cha biết con oán trách cha trong chuyện Lâm gia, nhưng con cũng không thể gạt cha chuyện Cố công tử chứ?"
"Hắn chỉ tu luyện vài chục năm đã đạt tới Động Hư thập trọng, ngày sau tất sẽ trở thành tuyệt thế đại năng, hắn đến Liễu gia đã nhiều ngày như vậy, ta một lần cũng không thăm hỏi qua, như vậy bảo Cố công tử nghĩ thế nào? !"
Nghe được Liễu Hạc Hiên oán trách, Liễu Mộng Ly cũng chậm rãi nhíu mày.
Khá lắm, ta cũng muốn nói, nhưng điều kiện tiên quyết là ta phải biết!
Trước đó ta cũng giống như các người, chỉ biết tu vi của hắn, căn bản không biết hắn đã tu luyện bao lâu!
Vậy bảo ta nói thế nào?
Thấy Liễu Mộng Ly không trả lời, Liễu Hạc Hiên thở phào một hơi nói tiếp: "Mộng Ly, trước kia cha đã trách oan con."
"Cha thấy con mang Cố công tử về Liễu gia, còn tưởng hắn lại là một tên giả đạo lữ mà con tùy tiện tìm, cha hoàn toàn không ngờ tới con lại nhìn xa trông rộng như vậy, mang một vị tuyệt thế kỳ tài về Liễu gia."
Nói đến đây, Liễu Hạc Hiên thở dài một hơi, hốc mắt chậm rãi đỏ lên: "Mộng Ly, cuối cùng con cũng biết suy nghĩ vì Liễu gia, cha... rất vui mừng."
Nói xong, hai hàng nước mắt nóng hổi theo trên mặt Liễu Hạc Hiên chảy xuống, hắn nhìn về phía Liễu Mộng Ly vô cùng cảm khái, cảm thán nói: "Con rốt cục đã trưởng thành rồi, Mộng Ly."
"Cha vẫn cảm thấy con không muốn thành thân với thiếu chủ Lâm gia là vì cáu kỉnh, không ngờ, con lại là vì chướng mắt thiếu chủ Lâm gia."
"Cha cũng nên học tập con, học cách con bố cục, học tầm nhìn xa của con..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận