Để Ngươi Cướp Cơ Duyên Không Có Để Ngươi Cướp Hồng Nhan

Chương 154: Ngươi thật đúng là tiểu nhân a!

**Chương 154: Ngươi thật đúng là tiểu nhân a!**
Bạch Ngữ Điềm vốn định sau khi trở về sẽ đi tìm Đường Phong nói rõ ràng, không ngờ Đường Phong lại tự mình tìm đến tận cửa, căn bản không cần chính mình phải đi tìm hắn.
Sau đó, khi nhìn thấy Đường Phong, trong nháy mắt đôi mắt nàng ánh lên một tia mừng rỡ, nhưng rất nhanh liền thoáng qua rồi biến mất.
"Đường sư huynh." Bạch Ngữ Điềm đổi sắc mặt, lãnh đạm gật đầu.
Thế nhưng, Đường Phong dù sao cũng là tàn hồn của vạn cổ đại năng, tu vi của hắn không cao nhưng sức quan sát lại cực kỳ bén nhạy.
Vừa rồi Bạch Ngữ Điềm khi nhìn thấy mình, thoáng qua một tia mừng rỡ kia hắn đều thu hết vào mắt!
Mặc dù bây giờ Bạch Ngữ Điềm có thần sắc rất lãnh đạm, nhưng trong lòng hắn lại vui vẻ.
Ta suy luận không sai, Ngữ Điềm sư muội trong lòng tất nhiên là có ta!
Có điều nét mặt nàng bây giờ... Đã xảy ra chuyện gì sao?
"Ngữ Điềm sư muội, ngươi không sao chứ?" Đường Phong ngưng trọng hỏi.
"Ừm?"
Nghe xong lời này, Bạch Ngữ Điềm nhất thời nhíu mày: "Ta có thể có chuyện gì?"
Sao ta vừa đi một chuyến đến phòng của Cố công tử, ngươi liền muốn hỏi ta có việc gì hay không, có phải hay không ngươi định tiếp tục nói x·ấ·u Cố công tử rồi?
"Ngươi không có việc gì thì tốt..." Đường Phong yên tâm gật đầu, nhưng một giây sau lại hỏi: "Ngươi... Ngươi có phải hay không lại đi tới phòng của tên yêu nhân kia rồi?"
Quả thật đúng là không sai!
Ngươi lại bắt đầu rồi!
"Đường sư huynh, vì sao hở một tí là gọi yêu nhân? Cố công tử từ lúc đến t·h·i·ê·n Diễn tông của chúng ta, có làm chuyện gì x·ấ·u đâu?" Nghe xong lời này, Bạch Ngữ Điềm nhất thời chất vấn.
Đường Phong ngạo nghễ hừ cười một tiếng, nhìn về phía vị trí phòng của Cố Thần An, nói: "Ngữ Điềm sư muội, ngươi tin tưởng sư huynh, tên yêu nhân kia tuyệt đối là có dự mưu..."
"Đừng nói cái này, ta không muốn nghe!"
Lời còn chưa dứt, Bạch Ngữ Điềm sắc mặt trầm xuống, lập tức đ·á·n·h gãy, trong lòng càng thêm x·e·m· ·t·h·ư·ờ·n·g Đường Phong tới cực điểm.
Vừa mới ở trong phòng của Cố Thần An, nàng còn cảm khái Cố Thần An có phong thái quân tử, khắp nơi bận tâm đến Đường Phong, có thể Đường Phong không những không cảm kích thậm chí vừa có cơ hội liền muốn nói x·ấ·u Cố Thần An.
Bạch Ngữ Điềm xoay người sang chỗ khác, nhìn về phía chân trời xa xăm, nàng hiện tại đối với Đường Phong dâng lên một trận chán gh·é·t, thậm chí ngay cả nhìn cũng không muốn liếc mắt nhìn Đường Phong một cái.
Nhìn qua chân trời xa xăm, Bạch Ngữ Điềm lắc đầu thở dài.
Cố công tử cũng chính bởi vì muốn suy nghĩ cho cảm nhận của ngươi, cho nên mới không dám cùng ta đi quá gần, vậy mà ngươi lại năm lần bảy lượt ở sau lưng nói x·ấ·u hắn!
Hôm nay ta mới nhìn rõ bộ mặt thật của ngươi, đúng là tiểu nhân!
Được rồi, hôm nay ta sẽ làm rõ mọi chuyện, kể từ đây về sau, ta sẽ không cùng loại tiểu nhân như ngươi có bất kỳ quan hệ nào nữa!
Nghĩ tới đây, Bạch Ngữ Điềm nhẹ giọng mở miệng nói: "Đường sư huynh, ngươi đối với ta là có ý nghĩ như thế nào?"
"Ừm?"
Nghe xong lời này, Đường Phong trong nháy mắt khẽ giật mình.
Đây là Ngữ Điềm sư muội muốn cùng ta ngả bài sao?
Có phải là bởi vì Cố Thần An tên yêu nhân kia hai ngày nay b·ứ·c bách nàng, cho nên nàng mới muốn bộc lộ tâm ý của mình rồi? !
Nếu thật sự là như thế, vậy thì tốt quá rồi a!
Đường Phong mím môi một cái, cúi đầu suy tư một lát, sau đó ngẩng đầu lên, thâm tình chậm rãi nói: "Ngữ Điềm sư muội, sư huynh ta... Ta đối với ngươi ý nghĩ rất đơn giản... Ta muốn cả một đời ở bên cạnh ngươi, vì ngươi che gió che mưa, vì ngươi..."
"Sư huynh, thu hồi ý nghĩ của ngươi đi, chúng ta không thể nào."
Đúng lúc này, Bạch Ngữ Điềm lãnh đạm mở miệng.
Thời khắc này, Bạch Ngữ Điềm nghiêng người đối diện Đường Phong, đôi mắt vẫn như cũ nhìn qua chân trời xa xăm, nhưng trong đó hình như có ẩn chứa ý quyết tuyệt.
"Cái gì? !"
Đường Phong sững sờ, đôi mắt hơi hơi trừng lớn.
Đường Phong sức quan sát tuy mạnh, nhưng hắn cũng không có khả năng biết trong lòng Bạch Ngữ Điềm đến cùng là nghĩ đến điều gì.
Hắn chỉ biết Bạch Ngữ Điềm hôm nay đi đến phòng Cố Thần An, sau khi trở về nhìn đến chính mình trong mắt có ánh lên một tia mừng rỡ, nhưng sau đó liền trở nên lạnh nhạt.
Mà về sau lại chủ động hỏi bản thân là nhìn nàng như thế nào, lại tại chính mình chưa nói xong tâm ý thì đã quyết tuyệt đ·á·n·h gãy.
Cảnh tượng hiện tại hoàn toàn là Bạch Ngữ Điềm nh·ậ·n lấy sự b·ứ·c bách nào đó, cho nên mới không tự chủ nói ra những lời này a!
Nếu Bạch Ngữ Điềm trong lòng không có chính mình, vậy thì vì sao nhìn thấy chính mình, ánh mắt đầu tiên lại ánh lên vẻ mừng rỡ?
Nếu Bạch Ngữ Điềm trong lòng không có chính mình, vậy vì sao nàng trong hai tháng nay lại ở cùng với chính mình?
Nếu Bạch Ngữ Điềm trong lòng không có chính mình, vậy vì sao mấy ngày trước đây nàng còn muốn nhờ chính mình giúp nàng rửa chân?
Cố Thần An đi vào t·h·i·ê·n Diễn tông tính ra cũng chỉ có bốn ngày, nhưng mà trước bốn ngày đó, Bạch Ngữ Điềm còn cả ngày cùng mình dính lấy nhau a!
Bốn ngày thời gian, làm sao có thể để cho Bạch Ngữ Điềm đối với mình, từ đầy mắt mừng rỡ biến thành lạnh nhạt? !
Nghĩ tới đây, Đường Phong nắm chặt hai tay.
Ngữ Điềm sư muội tuyệt đối là có nỗi khổ riêng!
Đây cũng không phải là do hắn quá mức tự phụ mà sinh ra ý nghĩ, mà chính là Bạch Ngữ Điềm trước sau chênh lệch thực sự là quá lớn.
Trong góc nhìn của Đường Phong, hôm qua tuy rằng hắn lải nhải quá nhiều dẫn đến Bạch Ngữ Điềm có chút phiền chán, nhưng quan hệ giữa hai người chung quy không có bất cứ vấn đề gì.
Nhưng hôm nay Bạch Ngữ Điềm chỉ đi một chuyến đến phòng của Cố Thần An, vậy mà sau đó bỗng nhiên liền muốn cùng mình đoạn tuyệt quan hệ?
Huống chi, Bạch Ngữ Điềm vừa mới nhìn thấy chính mình, ánh mắt đầu tiên vẫn như cũ là đầy vẻ mừng rỡ a!
"Ngữ Điềm sư muội, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?"
Đường Phong thần sắc quýnh lên, vội vàng truy vấn: "Có chuyện gì ngươi cứ nói cho sư huynh, đừng một mình gánh chịu, có được không?"
"Ừm?"
Bạch Ngữ Điềm trừng mắt nhìn, hơi nghi hoặc một chút.
Không phải, có ý tứ gì, ta đều đã nói rõ với ngươi như vậy, ta đã nói ngươi từ bỏ ý định đối với ta đi rồi mà?
"Sư huynh, ta nói là để ngươi bỏ đi ý định đối với ta, ngươi hiểu chưa?" Bạch Ngữ Điềm xoay người lại, vẻ mặt đáng yêu vốn có nay bao phủ một tầng sương lạnh băng.
"Vậy ngươi vì sao lại muốn nói như vậy?" Đường Phong nhướng mày nói: "Có phải hay không là bởi vì Cố Thần An!"
Hắn thấy, Bạch Ngữ Điềm làm như vậy nhất định là do nh·ậ·n lấy sự b·ứ·c h·iếp của Cố Thần An.
Thế mà, Bạch Ngữ Điềm lại lắc đầu nói: "Sự kiện này cùng Cố công tử không có một chút quan hệ nào, là ta muốn làm như vậy, ngươi không nên hiểu lầm."
"Nói láo, ngươi nói láo!"
Đường Phong chắc chắn mở miệng, dùng ngón tay đ·â·m vào n·g·ự·c của mình, nói: "Ngữ Điềm sư muội, ngươi cảm thấy ngươi nói như vậy liền có thể để cho ta hết hy vọng thật sao? Không có khả năng!"
"Bởi vì ta bản tâm nói cho ta biết, trong lòng ngươi là có ta!"
Nghe nói như thế, Bạch Ngữ Điềm nhất thời hít sâu một hơi.
Ai mà hiểu cho nổi, ở chung lâu như vậy mà sư huynh lại có thể tự tin đến thế...
Đã như vậy, vì để tránh hắn dây dưa, vậy thì ta sẽ nói rõ ràng.
Nghĩ tới đây, Bạch Ngữ Điềm c·ắ·n răng, hé miệng nói: "Đường sư huynh, nói thật cho ngươi biết, ta làm như vậy chính là bởi vì Cố công tử, là ta muốn tiếp cận Cố..."
"Cố Thần An!"
Vừa nghe đến tên của Cố Thần An, Đường Phong trong nháy mắt n·ổi trận lôi đình, hắn căn bản là không có nghe xong Bạch Ngữ Điềm giải thích, đã hung thần ác s·á·t mở miệng nói: "Ngữ Điềm sư muội, ngươi không cần nói nữa, ta đều biết!"
"Ta sớm đã biết!"
"Ta liền biết ngay ngươi là bị Cố Thần An tên yêu nhân kia b·ứ·c h·iếp!"
"Ngươi yên tâm, sư huynh nhất định sẽ g·iết c·hết tên yêu nhân kia, để cho ngươi thoát ly khỏi biển khổ!"
"Nhưng ngươi phải đáp ứng sư huynh, vô luận Cố Thần An có b·ứ·c h·iếp ngươi thế nào, ngươi cũng không muốn đem chính mình hiến cho hắn, chờ ta quay lại g·iết c·hết hắn, có được không?"
Đường Phong không hề ở lại, quay người hướng về phía cửa lớn tông môn rời đi.
Hắn muốn đi lấy bảo bối để g·iết c·hết Cố Thần An!
Thế nhưng Bạch Ngữ Điềm thần sắc hoảng hốt, vội vàng ngăn ở trước mặt Đường Phong.
Cố công tử đã bởi vì lo lắng cho Đường Phong mà không dám cùng ta tiếp xúc, nếu Đường Phong thật sự đi g·iết Cố công tử, vậy thì Cố công tử kể từ đây về sau tuyệt đối sẽ không cùng ta có một tia tiếp xúc nào nữa!
"Đường sư huynh, ngươi hãy nghe ta nói hết đã!"
"Là ta chủ động tới gần Cố công tử, cùng Cố công tử không có quan hệ a, ngươi không phân biệt phải trái mà đi tìm Cố công tử, không chỉ có oan uổng hắn, còn có thể làm Cố công tử nổi trận lôi đình a!"
"Ừm?"
Nghe xong lời này, Đường Phong lông mày nhíu lại.
Là ngươi chủ động tiếp cận Cố công tử?
Làm sao có thể!
Người khác không biết cách nhìn của ngươi đối với yêu nhân Ma Giáo, chẳng lẽ ta lại không biết sao?
Ngươi đối với yêu nhân Ma Giáo vô cùng căm ghét, lúc trước mỗi ngày đều muốn hướng ta phàn nàn việc cha ngươi để cho yêu nhân Ma Giáo đến t·h·i·ê·n Diễn tông, ngươi làm sao có thể chủ động tới gần Cố công tử?
Nói láo!
Thế nhưng, ngươi tại sao lại muốn lừa gạt ta?
Đường Phong trừng mắt, suy tư một lát.
Ngươi là sợ ta không biết tự lượng sức mình mà tìm tới tên yêu nhân Ma Giáo kia, rồi gặp phải nguy hiểm gì a? !
Nghĩ tới đây, Đường Phong trong lòng cảm thấy ấm áp, lắc đầu cười một tiếng.
Ta suy đoán quả thật không sai, Ngữ Điềm sư muội trong lòng là có ta.
Bất quá nha... Ngữ Điềm sư muội, ngươi có lẽ đã đ·á·n·h giá thấp thực lực của ta rồi.
Đừng nhìn ta chỉ có tu vi Thối Thể cảnh, nhưng nếu ta lấy được p·h·áp bảo của mình, thực lực có thể so với Động Hư nhất trọng!
"Yên tâm, Ngữ Điềm sư muội, ta không có việc gì."
Đường Phong vui mừng cười một tiếng, dứt khoát quay người rời đi.
"Đường sư huynh, Đường sư huynh!"
Bạch Ngữ Điềm đ·u·ổ·i theo mấy bước, nhưng Đường Phong căn bản không có dừng bước lại, vẫn tiếp tục đi xa.
Nhìn qua bóng lưng tự tin kia của Đường Phong, Bạch Ngữ Điềm nhướng mày, nghiến răng nghiến lợi.
Đường Phong!
Cố công tử cố kỵ tâm tình của ngươi nên không dám cùng ta tiếp xúc, vậy mà ngươi n·g·ư·ợ·c lại, không lĩnh tình thì thôi, còn tuyên bố muốn g·iết c·hết hắn? !
Ngươi thật đúng là tiểu nhân a!
Bạn cần đăng nhập để bình luận