Để Ngươi Cướp Cơ Duyên Không Có Để Ngươi Cướp Hồng Nhan

Chương 210: Loại này mưu kế đối với ta vô dụng

**Chương 210: Loại mưu kế này đối với ta vô dụng**
Vừa vào phường thị, Đường Phong hai tai không nghe thấy những lời bàn tán xung quanh, trong lòng chỉ mong nhanh chóng nhìn thấy Liễu Mộng Ly.
Hắn bước nhanh hơn, biểu cảm tr·ê·n mặt cũng dần trở nên rạng rỡ.
Trong lòng càng không ngừng thầm nghĩ: Cố Thần An và Thiên Diễn tông, các ngươi cứ chờ đó cho ta, đợi ta gặp được Mộng Ly xong, ta chắc chắn dựa vào thế lực của Mộng Ly mà diệt trừ tất cả các ngươi!
Nghĩ tới đây, hắn càng nhếch mép cười, vô cùng đắc ý nói: "Bạch Ngữ Điềm, đã từng ngươi xem thường ta, chờ ta lại lần nữa trở lại Thiên Diễn tông, ta muốn trở thành người mà ngươi không thể với tới!"
Bước nhanh một lúc, đôi mắt Đường Phong bỗng nhiên sáng lên.
Nơi xa, dưới một gốc Dương Liễu Thụ lớn.
Liễu Mộng Ly ngẩng đầu nhìn tán cây to lớn, bóng râm của Dương Liễu Thụ bao phủ lấy nàng, ôm đàn tỳ bà, nửa che mặt, tạo ra một cảm giác thần bí, khiến cho khung cảnh lúc này vô cùng lãng mạn.
Đường Phong khẽ rung động, hốc mắt đã ửng đỏ.
Hắn từ tr·ê·n xuống dưới đánh giá thân hình gợi cảm, thướt tha của Liễu Mộng Ly, chỉ thấy nàng mặc một thân váy tím sẫm, dưới vạt váy ngắn lộ ra đôi chân đầy đặn, hai nơi sung mãn kia cũng đang tỏa ra mị lực mê người.
"Mộng Ly..."
Đường Phong khẽ gọi tên Liễu Mộng Ly, cước bộ tăng nhanh.
"Mộng Ly!"
Hắn đi tới trước mặt Liễu Mộng Ly.
Nghe thấy âm thanh, Liễu Mộng Ly nghi hoặc quay đầu lại, nhìn về phía Đường Phong.
Với thân phận của Liễu Mộng Ly, tr·ê·n đời này có thể gọi tên nàng đích xác rất ít người, những người có thể gọi tên nàng đều là những người cực kỳ thân cận với nàng, cho nên ban đầu Liễu Mộng Ly còn cho rằng mình gặp người quen nào đó.
Nhưng khi nàng nhìn về phía Đường Phong lại có chút sững sờ, nàng rất chắc chắn mình chưa từng gặp qua Đường Phong.
"Ngươi là?" Liễu Mộng Ly hỏi.
Đường Phong giang rộng cánh tay nói: "Là ta đây, Đường Tứ."
Đường Tứ là tên thật của Đường Phong.
Đường Tứ?
Liễu Mộng Ly khẽ chau mày.
"Ngươi không phải đã c·hết rồi sao?"
"Đúng, không sai, ta đích xác là đã c·hết, có điều ta lại trọng sinh, trọng sinh vào bộ thân thể này!" Đường Phong mở miệng giải thích.
Nghe nói như thế, khóe miệng Liễu Mộng Ly khinh thường nhếch lên: "Cho nên, ngươi tìm đến ta làm gì?"
Hả?
Đường Phong hơi sững sờ, đối với câu hỏi lạnh lùng của Liễu Mộng Ly có chút nghi hoặc, nhưng vẫn mở miệng nói: "Ta... Ta tới tìm ngươi là bởi vì..."
Nói rồi, Đường Phong ngừng một chút nói: "Đã từng có một phần chân tình bày ở trước mặt ta, thế nhưng ta không biết trân trọng, đợi đến khi m·ất đi mới hối hận không kịp, chuyện thống khổ nhất giữa trần thế cũng chỉ có vậy mà thôi, nếu như thượng thiên có thể cho ta một cơ hội làm lại, ta sẽ nói với cô gái kia ba chữ..."
Đường Phong mắt đỏ vành, ngữ khí sâu sắc chậm rãi nói: "... Ta yêu ngươi, nếu như nhất định phải thêm vào phần yêu này một kỳ hạn, ta hy vọng là một vạn năm..."
Nói xong, Đường Phong tr·ê·n mặt mong đợi nhìn Liễu Mộng Ly, hốc mắt sớm đã đỏ bừng.
Đối với chuyện năm đó, Đường Phong vững tin vào suy đoán của mình.
Đó chính là Liễu Mộng Ly si tâm với mình, hai người không thể tu thành chính quả nguyên nhân là bởi vì chính mình khi đó không có nghĩ tới tình yêu nam nữ.
Nhưng bây giờ thì khác.
Chính mình cần Liễu Mộng Ly, cần Liễu gia giúp mình báo thù.
Đồng thời hắn cũng chắc chắn, chỉ cần mình xuất hiện, Liễu Mộng Ly tuyệt đối sẽ giống như năm đó, một lần nữa si tâm với mình.
"A, ha ha ha."
Nhưng hắn không ngờ rằng, Liễu Mộng Ly sau khi nghe xong đoạn văn này, cúi đầu cười lạnh.
Một lát sau, Liễu Mộng Ly bỗng nhiên ngẩng đầu lên, vẻ mặt tràn đầy tức giận, nghiêm nghị nói: "Cha ta thật đúng là nhọc lòng, ngay cả chuyện Đường Tứ cũng nói cho Lâm t·h·iếu chủ rồi?"
"Cái gì?"
Đường Phong sững sờ, nghi ngờ trừng mắt nhìn: "Mộng Ly, ngươi đang nói cái gì, Lâm t·h·iếu chủ là ai?"
"Đừng giả bộ!"
Đột nhiên, Liễu Mộng Ly nghiêm nghị nổi giận nói: "Cút về nói cho các ngươi biết t·h·iếu chủ, đừng có giở trò này với ta!"
"Mộng Ly ngươi đang nói cái gì?" Đường Phong đầu trống rỗng.
"Đừng gọi ta là Mộng Ly, tên của ta há lại ngươi, một kẻ hạ nhân có thể gọi? !" Liễu Mộng Ly nhíu mày, mặt lạnh lùng hung ác nói.
"Không phải, đợi đã."
Nghe nói như thế, Đường Phong chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, bốn phía xung quanh tại khoảnh khắc này tựa hồ cũng lay động.
Hắn không thể tin nhìn Liễu Mộng Ly lạnh lùng đến cực điểm trước mắt, lại lần nữa lặp lại: "Là ta đây, Đường Tứ!"
"Còn giả bộ? !"
Liễu Mộng Ly nheo mắt, vốn định lại lần nữa giận mắng thứ gì, có thể đột nhiên, nàng bình tĩnh lại, tr·ê·n mặt cũng chậm rãi xuất hiện một vệt mỉm cười.
"Ngươi nói ngươi là Đường Tứ?"
Thấy Liễu Mộng Ly thay đổi sắc mặt, Đường Phong còn tưởng rằng nàng rốt cục tin mình, liền vội vàng gật đầu nói: "Không sai, chính là ta, Đường Tứ."
"Được."
Liễu Mộng Ly gật đầu nói: "Vậy thì tốt, ta liền nói cho ngươi, ta hiện tại đã có đạo lữ, giữa chúng ta rất hạnh phúc, bất luận ngươi là ai, đừng quấy rầy ta."
"Cái gì? !"
Đường Phong đôi mắt trong nháy mắt trợn to, lảo đảo lui về phía sau mấy bước, không thể tin nói: "Ngươi... Ngươi nói cái gì? Đạo lữ? Ngươi làm sao có thể có đạo lữ? Ngươi không phải... si tâm với ta sao?"
"A."
Liễu Mộng Ly cười lạnh một tiếng, chậm rãi quay đầu nhìn về phía bên kia của Dương Liễu Thụ.
"Thần An, chúng ta đi thôi."
Bên kia Dương Liễu Thụ, Cố Thần An đang dựa vào thân cây, miệng ngậm một cành cây nhỏ, tr·ê·n mặt mang nụ cười giảo hoạt nghe hết thảy.
Sau khi nghe Liễu Mộng Ly gọi mình, Cố Thần An lên tiếng, chậm rãi từ bên kia Dương Liễu Thụ đi ra.
"Đi thôi Mộng Ly."
Hắn giơ lên một cánh tay, Liễu Mộng Ly vội vàng ôm lấy, thân thể kề sát Cố Thần An.
"Cố Thần An? !"
Nhìn thấy Cố Thần An hiện thân, Đường Phong cả người trực tiếp cứng đờ, biểu cảm tr·ê·n mặt càng là ngây ra.
Sau đó...
Trong nháy mắt nổi giận.
"Cố Thần An, lại là ngươi!"
"Ngươi là?"
Cố Thần An quay đầu lại, làm ra vẻ nghi hoặc mắt nhìn Đường Phong.
"Đừng để ý đến hắn, đoán chừng là người Lâm gia." Liễu Mộng Ly nhỏ giọng thì thầm.
"Cố Thần An ngươi đừng có giả ngu, ngươi, tên tiểu nhân gian trá, sao lại xuất hiện bên cạnh Mộng Ly? !" Đường Phong giận chỉ Cố Thần An hỏi.
"Chúng ta quen biết nhau sao?" Cố Thần An nhướng mày.
"Ngươi!"
Đường Phong cứng họng, vội vàng nhìn về phía Liễu Mộng Ly nói: "Mộng Ly, sao ngươi lại ở cùng tên tiểu nhân này, hắn ta lòng dạ hiểm độc, hắn tiếp cận ngươi nhất định có mục đích khác."
"Đã từng, hắn đi tới một tiểu tông môn nào đó tiếp cận ta, chính là vì p·h·áp bảo của ta..."
Đường Phong còn chưa nói xong, đã thấy Cố Thần An và Liễu Mộng Ly sớm đã tăng tốc, vừa đi vừa cười nói vui vẻ với nhau.
"Cái này... Cái này..."
Đường Phong hung hăng cắn răng, giậm chân, trong nháy mắt xông tới.
"Cố Thần An, đừng chạy!"
Ầm!
Coi như hắn sắp tiếp cận Cố Thần An, đã thấy Liễu Mộng Ly chậm rãi quay đầu lại, đôi mắt bỗng nhiên trừng lớn.
Nhất thời, một cỗ uy áp dồi dào mà kinh khủng như sóng lớn dâng trào bao phủ mà tới.
Toàn bộ Dương Liễu Thụ đều bị cỗ uy áp này ép tới mức lá cây rung chuyển, bốn phía chấn động nổi lên một trận gió lốc đáng sợ, linh khí lấp lóe, bảo quang dâng trào.
Đường Phong lao tới như sói đói còn chưa kịp chạm tới Cố Thần An, liền đã bị uy áp đè xuống mặt đất, khiến cho hắn lấy đầu đập đất quỳ gối trước mặt Cố Thần An, không thể động đậy.
"Cút về nói cho các ngươi biết t·h·iếu chủ, loại mưu kế này đối với ta vô dụng!" Liễu Mộng Ly nheo mắt lạnh lùng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận