Để Ngươi Cướp Cơ Duyên Không Có Để Ngươi Cướp Hồng Nhan

Chương 271: Đại sự phát sinh?

**Chương 271: Đại sự phát sinh?**
Hiểu?
Cái này mà hiểu?
"Hiểu thì tốt, hiểu thì tốt rồi."
Cố Thần An chắp hai tay sau lưng, vẻ mặt vui mừng: "Nếu các ngươi có thể lĩnh hội được từ dăm ba câu nói của ta, đối với ta mà nói, đó chẳng phải là chuyện an ủi hay sao?"
Nói xong, Cố Thần An như trút được gánh nặng thở ra một hơi, lại dùng ánh mắt liếc nhìn đánh giá Tô Lạc Anh một phen.
Hả?
Nhất thời, Cố Thần An nhíu mày.
Chỉ thấy, Tô Lạc Anh vẫn giữ nguyên tư thế si mê nhìn thần tượng, hoàn toàn không hề hoàn hồn sau những lời mà bản thân vừa nói.
Khá lắm, xem ra những lời này coi như đã dọa sợ Tướng Hoàng nữ rồi...
May mắn đời trước xem không ít danh ngôn của danh nhân, bằng không hôm nay thật sự là bẽ mặt.
Để phòng sau này còn gặp loại chuyện này, đợi lát nữa phải nhớ lại hết những danh ngôn này mới được...
Cố Thần An lại lần nữa nhìn quanh mọi người một vòng, cuối cùng mở miệng nói: "Chuyện tu luyện cốt ở chỗ kiên trì, dục tốc bất đạt, ta hi vọng các ngươi có thể hiểu rõ mỗi một lời ta nói hôm nay."
"Cẩn tuân lời dạy của đại sư huynh!"
Các đệ tử lại lần nữa cao giọng, trong ánh mắt mỗi người đều tràn ngập lòng cảm kích.
Nói xong, Cố Thần An không ở lại lâu, hướng về mọi người cúi người đáp lễ, xoay người đi xuống đài cao.
Sau đó, trước sự chú ý của các đệ tử, hắn đứng ở vị trí đầu của hàng ngũ đệ tử.
"Hô ~ Giả vờ ngầu xong liền chạy, thật kích thích." Cố Thần An thì thầm.
Trên đài cao, Trầm Luyện một lần nữa đứng lên, hắn đối với mấy câu nói vừa rồi của Cố Thần An vô cùng tán thành, giờ phút này hắn đứng ra thậm chí có chút không dám mở miệng nói chuyện.
Dù sao mỗi một câu Cố Thần An nói lúc trước đều hàm chứa thâm ý, hắn hiện tại nếu không nói ra được lời lẽ gì giàu triết lý thì chẳng phải là làm mất mặt mũi tông chủ hay sao.
Trầm Luyện lần đầu tiên đối mặt với nhiều đệ tử nhìn chăm chú như vậy nên có chút hoảng hốt, hắn nhìn chung quanh mọi người một phen, nuốt ngụm nước bọt: "Khụ khụ... Những lời Cố sư điệt nói, các ngươi đều phải ghi nhớ trong lòng, sau khi trở về nhất định phải làm theo, hiểu chưa?"
Nói rồi, Trầm Luyện lúng túng mím môi: "Ta... Ta không có gì muốn nói..."
Rất nhanh, nghi thức kết thúc.
Đệ tử ngoại môn dưới sự chỉ huy của giới phạt trưởng lão trở lại ngoại môn, đệ tử các phong cũng dần tản đi.
Thanh Vân phong trở lại bình tĩnh.
Trước đây, khi Cố Thần An động thủ với đệ tử Thanh Vân phong vào cái đêm đó, Thanh Vân phong là nơi có hận ý với Cố Thần An lớn nhất, cũng là nơi ra tay với Cố Thần An trước nhất.
Kết quả là sau một kiếm của Cố Thần An, đệ tử Thanh Vân phong thương vong vô số, hiện tại chỉ còn hai ba người bị thương đang dưỡng thương tại dược phường, lại thêm Lâm Khiếu Thiên đã c·h·ết, Thanh Vân phong triệt để biến thành ngọn núi yếu nhất.
Trầm Luyện có ý định cải tạo Thanh Vân phong thành một ngọn núi độc lập, không tính là Chiến Phong, chỉ là khi Thường Thanh Vân tông có đại sự gì cần tổ chức thì mới đến Thanh Vân phong tụ họp.
"Không ngờ, ngươi cũng thật lợi hại đó."
Đám người tản đi, Phương U U từ trong đại điện đi ra, đi đến bên cạnh Cố Thần An, cười nhạo nói.
"Là sư tôn dạy dỗ tốt." Cố Thần An lập tức cúi người hành lễ.
"Xú tiểu tử, miệng vẫn ngọt như vậy." Phương U U liếc nhìn Cố Thần An một cái, nhìn bốn phía: "Ta nghe Trầm phong chủ nói Diêu môn chủ còn ở trong tông, ngươi với hắn còn có chuyện gì sao?"
"Diêu môn chủ chuẩn bị đưa ta đi gặp Đại Viêm hoàng nữ." Cố Thần An nói thật, hắn đối với Phương U U và những người khác không hề giấu diếm.
"Đại Viêm hoàng nữ? Gặp nàng làm gì?" Phương U U nhíu mày, có chút cảnh giác hỏi.
"Hửm?"
Cố Thần An nhếch miệng cười như không cười: "Sư tôn, đây là ghen sao?"
"Ta... Ta ghen cái gì, ta chỉ là tiện miệng hỏi một chút thôi." Phương U U mặt hơi đỏ lên, lập tức tránh đi ánh mắt của Cố Thần An.
Bốp!
Cố Thần An giơ tay lên, vỗ một cái vào nơi đầy đặn của Phương U U: "Nói dối."
"Ngươi!"
Phương U U quá sợ hãi, che lấy mông nhìn bốn phía: "Ngươi điên rồi sao?"
"Ta đây không phải là thấy không có ai nên mới làm thế sao." Cố Thần An cười nói.
"Không có ai cũng không được, chỉ cần ở bên ngoài đều không được, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất!" Phương U U cau mày nói.
"Được được được, đệ tử biết sai rồi."
"Hừ!"
Phương U U ôm ngực quay mặt đi, một hồi lâu sau mới quay đầu lại: "Các ngươi khi nào thì đi?"
"Không biết, nhưng chắc là nhanh thôi."
Nói xong, Cố Thần An nhìn về phía vị trí của Tô Lạc Anh vừa rồi, trong lòng tự nhủ.
Hoàng nữ, chúng ta sắp gặp mặt rồi sao?
Tuy rằng chúng ta đã từng gặp, nhưng ta vẫn có chút mong đợi.
...
Cùng lúc đó.
"Hoàng nữ, ngươi bây giờ đã gặp Cố Thần An, vì sao không dứt khoát công khai thân phận rồi đem Cố Thần An về tiên cung?"
Bên trong Bách Luyện phong, Diêu Phong nghi ngờ hỏi Tô Lạc Anh trước mặt.
Tô Lạc Anh quay đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Diêu Phong, ta có một chuyện rất quan trọng cần phải nhanh chóng trở về, chuyện sau này để sau rồi nói."
Nói xong, Tô Lạc Anh không dừng lại, hư không lóe lên, biến mất không thấy tăm hơi.
Hôm nay mặc dù Diêu Phong không đến hiện trường nghi thức, nhưng hắn lại thông qua thần thức ở Bách Luyện phong để quan sát mọi chuyện phát sinh tại đó.
Hắn đối với những lời chí lý của Cố Thần An vô cùng tán thành và rung động.
Hắn vốn tưởng rằng hoàng nữ sẽ tán thành Cố Thần An và sau khi kết thúc nghi thức sẽ cho Cố Thần An biết thân phận, có thể hoàng nữ Tô Lạc Anh lại nói mình có chuyện hết sức quan trọng muốn trở về tiên cung một chuyến, chờ chuyện ở Thanh Vân tông giải quyết xong xuôi mới bảo Diêu Phong đưa Cố Thần An đến.
Điều này khiến Diêu Phong không hiểu mô tê gì cả.
Rõ ràng đã tới Thanh Vân tông, vì sao lại đột nhiên muốn trở về, còn nói có chuyện quan trọng cần làm...
Hoàng nữ rốt cuộc đang giở trò quỷ gì?
Chẳng lẽ là có chuyện khẩn cấp gì gạt ta?
Đúng rồi, ta ra ngoài mấy ngày nay cũng không hỏi hoàng nữ mấy ngày nay có chuyện gì hay không, hoàng nữ nhất định là sợ ta lo lắng nên mới không muốn nói cho ta biết!
Nghĩ đến đây, Diêu Phong bất đắc dĩ thở dài.
Hoàng nữ a hoàng nữ, có chuyện gì mà không thể nói cho ta biết chứ?
Thôi được, đã sợ ta lo lắng không muốn nói cho ta, vậy ta sẽ ẩn nấp thân hình rồi nghe lén một phen!
Nghĩ đến đây, Diêu Phong kết động thủ quyết, bóng người cũng biến mất theo.
...
Đại Viêm vương triều, sâu trong tiên cung.
Bóng người qua lại nhộn nhịp, không ít tu sĩ trong cung và thị vệ tiên cung của Tô Lạc Anh không ngừng phi ngựa hướng về cung điện của Tô Lạc Anh.
"Nhanh nhanh nhanh, hoàng nữ có lệnh, tất cả mọi người lập tức tiến về tiên cung gặp mặt hoàng nữ!"
Tất cả mọi người nghe tin đều chạy đến, trên mặt mỗi người đều mang theo vẻ khẩn trương.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hoàng nữ vậy mà lại triệu tập tất cả mọi người cùng nhau đến đây.
Không kịp nghĩ nhiều, trong cung điện, rất nhanh đã đứng đầy người.
Trên đại điện, Tô Lạc Anh mặc một thân váy dài màu vàng, đôi mắt phượng hơi nhướng lên chứa ý xuân, làn da trắng nõn như bạch ngọc tỏa ra ánh sáng dịu dàng, đôi môi anh đào nhỏ nhắn không tô son mà đỏ, kiều diễm như hoa.
Hai lọn tóc mai bên thái dương nhẹ nhàng lay động theo gió càng làm tăng thêm vẻ phong tình mê người, vòng eo thon thả, đẹp đẽ ung dung quý phái, hoàn mỹ không tì vết, tựa như tiên nữ không vướng bụi trần.
Tô Lạc Anh nhìn quanh một vòng mọi người, đôi mắt chậm rãi nheo lại, nhưng hồi lâu không nói gì.
Mọi người thấy thế liền cảm giác đại sự sắp xảy ra, nhao nhao không nói lời nào, ánh mắt đều nhìn về phía Tô Lạc Anh trên cung điện, trong mắt tất cả đều lóe lên vẻ cung kính và khẩn trương.
Vút!
Ngay lúc này, bên ngoài cung điện, Diêu Phong ẩn nặc thân hình cũng vội vàng đuổi tới.
Hắn dừng chân ở ngoài điện, ngắm nhìn bầu không khí trong điện lúc này, nhất thời nhíu mày.
Không sai, xem ra đúng như ta dự đoán, mấy ngày nay nhất định là có chuyện gì đó xảy ra, bằng không vì sao hoàng nữ lại lo lắng tụ tập tất cả mọi người như thế?
Bạn cần đăng nhập để bình luận