Để Ngươi Cướp Cơ Duyên Không Có Để Ngươi Cướp Hồng Nhan

Chương 15: Có thể nghe hiểu thì nháy hai lần ánh mắt

**Chương 15: Có thể nghe hiểu thì nháy mắt hai cái**
Theo mệnh lệnh của lão giả, hai gã tráng hán đứng bên cạnh mang vẻ mặt khác thường tiến lên phía trước.
Khi một trong hai người đó vươn đôi bàn tay rám nắng định nhấc chiếc lồng lên...
"Chậm đã!"
Cố Thần An cắt ngang với tư thế nằm ngửa, sau đó bày ra bộ dáng bề trên, hống hách, khinh thường nhìn đám người, nói: "Các ngươi đều là một đám phàm phu tục tử, làm sao có thể giết chết được Yêu thú này?"
"Theo ta thấy, chuyện chuyên nghiệp thì nên giao cho người chuyên nghiệp làm. Đợi đến ngày mai, ta sẽ đích thân chém giết Yêu thú này trước mặt mọi người, như vậy mới có thể giải quyết triệt để."
Nói xong, trong mắt Cố Thần An thoáng hiện lên một tia may mắn.
Hắn đã hiểu rõ.
Những Yêu thú này căn bản không dám động thủ với hắn, không phải vì thực lực của hắn ra sao, mà là bởi vì hắn là đệ tử Thanh Vân tông.
Nếu không, tại sao đám Yêu thú này lại tốn công tốn sức mời hắn vào thôn, để hắn tận mắt chứng kiến bọn chúng thực sự bắt được "Yêu thú".
Bởi vì bọn chúng biết, dù chúng có hóa thành hình người chiếm cứ thôn này, thì sự việc trước đây thôn làng bị Yêu thú tấn công vẫn cần phải có một kết thúc.
Mà bản thân hắn lại có thể giúp bọn chúng làm việc đó, thay bọn chúng gánh tội.
Bất đắc dĩ lắm, bọn chúng mới không dám động thủ với hắn - một đệ tử Thanh Vân tông.
Cho dù Yêu Vương này có thể giết hắn, nhưng hắn ta cũng không dám làm như vậy.
Bởi vì nếu hắn mất tích, Thanh Vân tông chắc chắn sẽ phái người đến điều tra, đến lúc đó bọn chúng chắc chắn sẽ bại lộ, tai họa ngập đầu sẽ ập đến với chúng.
Đúng, không sai, bọn chúng hoàn toàn có thể giết hắn rồi bỏ trốn.
Nhưng Huyễn Hồ nhất tộc trong Yêu thú thuộc về lại yếu chủng tộc, bọn chúng căn bản không có thực lực đi qua những Yêu thú khác chủng tộc địa bàn, cho nên bọn chúng không thể trốn đi đâu được.
Chỉ cần chúng dám động thủ với hắn, Thanh Vân tông đào sâu ba thước cũng sẽ đem bọn chúng mạch này triệt để hủy diệt!
Đường đường Thanh Vân tông có thể sẽ không bỏ mặc đệ tử bị giết mà mặc kệ, cái này liên quan đến chính là Thanh Vân tông cái này đại tông môn vấn đề mặt mũi!
"Đừng nói nhảm nữa, ta một đường bôn ba đến đây, thân thể và tinh thần đều mệt mỏi, mau dẫn ta đến chỗ nghỉ chân!"
Xác định được thông tin này, thái độ của Cố Thần An lập tức trở nên cứng rắn.
Với thân phận tu sĩ và đệ tử Thanh Vân tông của hắn, trong suy nghĩ của những "thôn dân" này, địa vị của hắn hẳn là rất cao, cho nên những Yêu thú giả trang thôn dân này sẽ không dám chống đối hắn.
Bởi vì, bọn chúng không thể để hắn phát hiện ra bất kỳ điểm dị thường nào!
Quả nhiên không sai, khi Cố Thần An thể hiện thái độ cứng rắn, đám thôn dân đều sững sờ, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía lão giả kia.
Khuôn mặt già nua của lão giả lộ ra một tia tức giận, nhưng rất nhanh liền biến mất, thay vào đó là nụ cười nịnh nọt.
"Thiếu hiệp, hà tất phải tốn công tốn sức, ngài hoàn toàn có thể xử tử Yêu thú này ngay bây giờ, tại sao phải đợi đến..."
"Ta đường đường là đệ tử Thanh Vân tông, khi nào cần một lão già như ngươi dạy ta làm việc?" Cố Thần An đột nhiên lớn tiếng trách mắng, vẻ mặt vô cùng khó chịu.
Đúng như Cố Thần An dự đoán, lão giả thấy không lay chuyển được Cố Thần An, đành miễn cưỡng nói: "Nếu đã như vậy, thiếu hiệp hãy theo lão hủ."
"Như vậy mới phải."
Cố Thần An tự quyết định, vẻ mặt tự nhiên cầm lấy chiếc lồng nhốt bạch hồ, theo sau lão ta đi đến trước một căn nhà gỗ.
Lão giả đẩy cửa phòng, thắp đèn trong phòng.
"Thiếu hiệp, mời vào."
Cố Thần An không để ý đến hoàn cảnh căn phòng nhỏ, tùy ý khoát tay nói: "Ngươi đi đi, không có việc của ngươi."
Lão giả dừng lại một chút, dường như muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy vẻ mặt bề trên của Cố Thần An, cuối cùng đành ngoan ngoãn gật đầu rời khỏi nhà gỗ.
**Phanh ~!**
Cửa nhà gỗ đóng lại, cả người Cố Thần An lập tức cứng đờ.
Hắn nghiêng tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài, không thấy có gì khác thường mới thở phào một hơi.
Được lắm, cuối cùng cũng dọa được Yêu Vương này rồi.
Đặt chiếc lồng xuống đất, Cố Thần An rón rén đi đến trước cửa, ghé tai lên cửa nghe ngóng một phen, vẫn không có bất kỳ động tĩnh nào khác thường.
Một lát sau, Cố Thần An quay lại, đặt chiếc lồng lên bàn gỗ rồi ngồi xuống, đôi mắt nhìn chằm chằm vào bạch hồ trước mặt.
Nhờ ánh đèn leo lét, đôi mắt Thủy Linh Linh của bạch hồ lúc sáng lúc tối, ẩn ẩn hiện hiện.
Gương mặt lông xù, chiếc lưỡi nhỏ mũm mĩm hồng hào và cái mũi nhỏ tròn vo đen nhánh của nó đáng yêu đến mức khiến người ta không nhịn được muốn ôm vào lòng mà vuốt ve.
"Ực ~"
Cố Thần An nuốt nước bọt.
Cái quỷ gì vậy, nhịp tim đập loạn xạ này là từ đâu mà đến?
Tương lai nữ đế đáng sợ đến vậy sao, dù có bị trúng yêu thuật biến thành hồ ly cũng xinh đẹp đến thế?
"Khụ khụ."
Cố Thần An hắng giọng, nhìn xung quanh, sau đó ghé sát chiếc lồng, nhỏ giọng nói: "Bây giờ ngươi có thể nghe hiểu ta nói gì không?"
Lời này vừa nói ra, bạch hồ trong lồng đột nhiên khẽ giật mình, vốn dĩ đang nằm trong lồng giãy dụa đến toàn thân vô lực, nàng vậy mà đột nhiên đứng dậy.
"À... Quên mất, bây giờ ngươi không thể nói chuyện." Cố Thần An suy nghĩ một chút rồi nói: "Nếu có thể nghe hiểu thì nháy mắt hai cái."
**Nhấp nháy nhấp nháy!**
Bạch hồ nhanh chóng nháy mắt hai cái.
"Xem ra là có thể nghe hiểu!"
Cố Thần An mừng rỡ trong lòng, lập tức nói: "Tốt, ta hiện tại thả ngươi đi ra, đừng hoang mang, đừng lên tiếng, càng đừng làm ra cái gì vang động, đáp ứng mà nói thì nháy hai lần ánh mắt."
**Nhấp nháy nhấp nháy.**
Bạch hồ nghe lời nháy mắt hai cái.
"Thật ngoan."
Cố Thần An theo bản năng thốt ra hai chữ này, vừa nói xong hắn mới phát giác không thích hợp.
Thân thể trước mắt là hồ ly, nhưng trên thực tế...
Nhưng Cố Thần An cũng không có đi quan tâm nhiều như vậy, lấy chính sự làm trọng.
Hắn giơ hai tay lên, tay trái và tay phải đặt ở hai bên chiếc lồng, sau đó hơi dùng sức.
**Két ~!**
Một tiếng động nhỏ vang lên, chiếc lồng gỗ nứt ra.
Thấy vậy, Cố Thần An lập tức nhíu mày.
Chiếc lồng này lại chỉ là một chiếc lồng gỗ bình thường, không có một chút đặc biệt nào!
Nếu những Yêu thú kia có thể dùng chiếc lồng này để nhốt vị nữ đế tương lai này, điều đó chứng tỏ nữ đế tương lai khi biến thành hồ ly không có một chút sức chiến đấu nào.
Nếu không, bọn chúng sao có thể làm như vậy?
Nghĩ đến đây, Cố Thần An vội vàng nhỏ giọng nói: "Bây giờ ngươi có phải là không có một chút sức chiến đấu nào không?"
**Nhấp nháy nhấp nháy**, bạch hồ chớp mắt.
**Sách ~**
Chép miệng một tiếng, Cố Thần An lẩm bẩm nói: "Không dễ làm a."
Mặc dù hắn có thể thả vị nữ đế tương lai này ra, nhưng nàng ta không có chút sức chiến đấu nào, hắn muốn mang theo nàng ta đi cũng không thành vấn đề.
Chỉ cần bịa ra lý do nói rằng muốn đưa nàng ta về tông môn.
Có thể như vậy, không những hắn không hoàn thành nhiệm vụ sư môn, mà sự phát triển của sự việc lại khác với những gì được ghi chép trong nhật ký của Tô Trần.
Trong nhật ký của Tô Trần có viết rõ, hắn và vị nữ đế tương lai này cùng nhau hợp tác hoàn thành nhiệm vụ.
Trong lúc Cố Thần An đang chìm trong suy nghĩ, bạch hồ nhảy từ trên bàn gỗ xuống, nhảy vào trong ngực Cố Thần An.
Nàng ta hích vào người Cố Thần An, xoay đầu lại nhìn về phía sau lưng mình, rồi lại đưa cho Cố Thần An một ánh mắt khẩn trương.
Cố Thần An lập tức hiểu ý.
"Ngươi muốn ta truyền chút linh khí cho ngươi?"
Bạch hồ chớp mắt.
"Hiểu rồi."
Cố Thần An khẽ gật đầu.
Vị nữ đế tương lai này là Quy Nguyên cảnh, tuy không biết làm sao một người ở Quy Nguyên cảnh lại bị Yêu thú nhị giai làm cho ra nông nỗi này, nhưng dù sao thì người ở Quy Nguyên cảnh cũng có kiến thức hơn hắn, nghe theo nàng ta chắc chắn không sai.
Hắn ngồi xếp bằng, tay phải nhẹ nhàng đặt lên lưng bạch hồ, vận chuyển chu thiên, điều động linh khí.
Bạn cần đăng nhập để bình luận