Để Ngươi Cướp Cơ Duyên Không Có Để Ngươi Cướp Hồng Nhan

Chương 37: Phương U U

**Chương 37: Phương U U**
**【Tính danh】:** Phương U U
**【Cảnh giới】:** Động Huyền tam trọng
**【Thân phận】:** Phong chủ Yên Hà phong của Thanh Vân tông, sư tôn của Lâm Tịch Duyệt
**【Thiên mệnh giá trị】:** 3300
**【Mệnh cách】:** 【Nhân trung long phượng · kim】 【Thiên phú dị bẩm · tím】 【Quốc sắc thiên hương · tím】 【Trời sinh mị cốt · tím】 【Cứu tinh cao chiếu · tím】 【Tùy tâm sở dục · lam】...
**【Gần đây chuyển hướng】:** Tạm thời chưa có.
Nhìn bảng thông tin nhân vật Thanh U hoa khôi trước mặt, ngụm rượu Cố Thần An còn chưa kịp nuốt đã phun ra ngoài.
Hai mắt hắn rung động kịch liệt, thế giới quan dường như sụp đổ, miệng há to.
Phong chủ Yên Hà phong? Sư tôn của Lâm Tịch Duyệt?
Không phải, tỷ tỷ, tỷ đùa tương phản với ta à?
Hoa khôi đầu bảng của Hoa Mãn Lâu ở Thanh Vân thành lại là phong chủ Yên Hà phong của Thanh Vân tông, ai có thể nghĩ tới?
"Khách quan, sao đột nhiên hoảng hốt?"
Phương U U thò tay vào ngực lấy ra chiếc khăn tay màu hồng quấn quanh ngón tay, cả người hướng về phía Cố Thần An, nhất thời một làn gió thơm nổi lên.
Một giây sau, chỉ thấy Phương U U mang theo ánh mắt câu hồn, nhẹ nhàng lau vết rượu nơi khóe miệng Cố Thần An.
Phương U U vốn ăn mặc đã ít, dù không cúi người cũng có thể nhìn thấy hai đóa hoa tuyết trắng nõn, huống chi bây giờ nàng khuất thân cúi người, đơn giản là mở rộng cửa ngõ, chỉ cần Cố Thần An đưa mắt là có thể thu hết cả vườn xuân sắc.
Nhưng vấn đề là... Cố Thần An không dám.
Người trước mặt là phong chủ Yên Hà phong, lại còn là sư tôn của Lâm Tịch Duyệt, vạn nhất ánh mắt bất kính của mình bị nàng phát giác, sau này ở Thanh Vân tông làm sao sống?
"Ha ha ~"
Vẻ rụt rè của Cố Thần An lọt vào mắt Phương U U, khóe miệng nàng hơi nhếch lên, tiến lại gần hơn, dùng giọng nói nhẹ nhàng mị hoặc ghé sát tai Cố Thần An nói nhỏ: "Khách quan vì sao không nhìn ta?"
Làn gió thơm cùng xúc cảm mềm mại ấm áp cùng nhau đánh tới, tim Cố Thần An đập nhanh chóng.
Dáng người ma quỷ của Phương U U quả thực là thứ có lực hấp dẫn lớn nhất Cố Thần An từng thấy qua trong hai đời, nhưng...
Hỏi ta vì sao không nhìn ngươi?
Ngươi nói xem?
Ngươi có ác thú vị gì vậy?
Thiệt cho ta trước đó gặp ngươi còn mở miệng gọi một tiếng tiên tử.
Ngươi thì hay rồi, thân là phong chủ Thanh Vân tông không nghĩ giúp tông môn làm việc, còn chạy tới nơi ăn chơi trác táng xa hoa lãng phí như chốn nhân gian này làm hoa khôi?
Mặt mũi cũng không cần!
Nghĩ tới đây, Cố Thần An bỗng nhiên sửng sốt, trong đầu không khỏi nghĩ đến một câu.
"Tiên tử, ngươi cũng không hy vọng người trong tông môn biết ngươi đang làm loại sự tình này chứ?"
Ta dựa, Cố Thần An, ngươi đừng muốn c·hết a!
Một giây sau Cố Thần An nhanh chóng xua tan ý nghĩ nguy hiểm này.
Phương U U là Hư Vương cảnh, cảnh giới đó muốn lấy mạng mình quả thực còn đơn giản hơn g·iết c·hết một con kiến.
Rất có thể uy h·iếp của mình vừa ra khỏi miệng thì bản thân đã biến thành bột mịn...
Đừng nói uy h·iếp, Cố Thần An cảm thấy dù mình lộ ra một chút dấu hiệu nhìn thấu Phương U U, cũng sẽ bị nàng mạt sát...
Suy tư một lát, hắn cuối cùng nuốt nước bọt, vịn eo thon của Phương U U đẩy nàng trở lại nói: "Cô nương, mời tự trọng."
"A ~"
Trong mắt Phương U U lóe lên một vẻ kinh ngạc, nhưng rất nhanh, nàng mang theo gương mặt kiều mị, đưa một ngón tay từ trên bàn chậm rãi di động đến trên mu bàn tay Cố Thần An, vẽ vòng tròn nói: "Khách quan chê ta sao?"
"Đương nhiên không phải!" Cố Thần An lắc đầu.
Đại tỷ, với tướng mạo và vóc dáng này của tỷ, chỉ cần là nam nhân nhìn thấy, nhất định sẽ k·í·c·h động.
Nhưng vấn đề là, vừa nghĩ tới chỉ cần ta bộc lộ một chút dấu hiệu phát giác thân phận thật của ngươi, thì ngươi có khả năng đem ta nghiền xương thành tro, ta liền không còn ý tưởng gì nữa.
Cho nên...
Hiền giả hình thức, khởi động!
Thấy Cố Thần An ngồi nghiêm chỉnh, không chớp mắt, Phương U U chợt cảm thấy có chút buồn cười.
Rõ ràng ngươi đã tới nơi này, còn làm ra vẻ chính nhân quân tử?
Lúc trước ta còn tưởng ngươi và Tịch Duyệt tình đầu ý hợp, ngày sau có thể trở thành đạo lữ có danh của Thanh Vân tông, có thể nghĩ không ra a, tiểu tử ngươi chơi cũng hoa đấy?
Bất quá vừa hay ngươi gặp ta, chờ ta vạch trần bộ mặt thật của ngươi xong thì khiến Tịch Duyệt không còn qua lại với ngươi nữa!
Phương U U khẽ cười một tiếng, dán sát lại gần, phát ra tiếng cười thanh thúy êm tai nói: "Khách quan, đã không phải, vậy sao lại như khúc gỗ không nhúc nhích?"
Cố Thần An không thể nhịn được nữa, cúi đầu nhìn lướt qua, nhất thời đôi mắt khẽ giật mình.
Khe rãnh sâu thẳm như hố đen không thấy đáy, tràn ngập sức mê hoặc trí mạng.
"Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn!"
Cố Thần An tự nhủ trong đầu, nhất thời xoay mặt đi.
"Mẹ nó!"
Cái này rốt cuộc là thế nào?
Phương U U ngươi không chỉ là phong chủ Yên Hà phong mà còn là sư tôn của Lâm Tịch Duyệt, ngươi bây giờ quyến rũ ta là có ý gì?
Nãi nãi, may mà ta là chính nhân quân tử, không phải vậy ngươi xảy ra đại sự rồi!
Ngăn cản được mị hoặc nhiếp hồn đoạt phách, Cố Thần An cắn răng mở miệng, từng chữ từng câu hung ác nói: "Cô nương, tự trọng!"
"Khách quan thần sắc thống khổ như vậy làm gì?" Phương U U cười như không cười nói.
"Ngươi không phải bán nghệ không bán thân sao?" Cố Thần An hỏi.
"Đúng vậy a ~ thì sao?" Phương U U cười càng rực rỡ thêm mấy phần.
Còn thì sao? Ngươi nói thì sao?
Ngươi một bộ dáng muốn ăn tươi nuốt sống ta như vậy mà là người bán nghệ không bán thân sao?
"Đã là bán nghệ không bán thân, vì sao muốn thế này?" Cố Thần An nói.
"Thế này..." Phương U U đặt ngón tay từ trên mu bàn tay Cố Thần An lên trên mặt hắn, cười hỏi: "...Thế này là thế nào?"
"Vì sao muốn câu dẫn ta, ngươi có ý gì?" Cố Thần An quay mặt, hất ngón tay Phương U U ra hỏi.
Vấn đề này không chỉ hỏi Phương U U trên phương diện Thanh U hoa khôi mà còn hỏi Phương U U trên phương diện sư tôn của Lâm Tịch Duyệt.
Cố Thần An thật sự đầy nghi hoặc trong đầu.
Phương U U này sao lại làm ra hành động đó, bất luận nàng là Thanh U hoa khôi hay là sư tôn của Lâm Tịch Duyệt, đều không nên như thế?
Chẳng lẽ nàng thích ta?
Sao có thể?
Ta không có mệnh cách 【Đào hoa tương đối khá】lại không có nhiều liên quan đến nàng, sao nàng có thể thích ta?
"Khách quan ~"
Phương U U cất giọng mềm mại, thần sắc vũ mị, ánh mắt lưu chuyển nói: "Khách quan là đệ tử Thanh Vân tông, tiểu nữ tự nhiên hoan hỉ vô cùng."
"Khách quan đã tới Hoa Mãn lâu, sao còn giả bộ rụt rè, chẳng bằng truyền thụ cho tiểu nữ một số công pháp song tu, hai chúng ta ngay trong căn phòng này song tu một phen, thế nào?"
Đây là lời lẽ gì vậy?
Cố Thần An kinh hãi đến đắng miệng khô lưỡi, rót cho mình một chén rượu, uống một hơi cạn sạch.
Giờ phút này trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ.
Nhanh chóng chuồn mất thôi!
Phương U U nói ra những lời khác thường như vậy, tuyệt đối có vấn đề.
Cố Thần An không ngốc đến mức thật sự tin rằng Phương U U muốn cùng hắn song tu.
"Hoang đường!"
Rất nhanh, Cố Thần An vỗ bàn gỗ cả giận nói: "Ta vì tu luyện buồn bực, vốn nghĩ đến Hoa Mãn lâu nghe khúc nhạc, vậy mà gặp phải ngươi, kẻ đầu óc chỉ biết vu sơn vân vũ, thật là phóng đãng!"
"Ta Cố Thần An thân là đệ tử Thanh Vân tông, giữ mình trong sạch làm gốc, há lại là kẻ mê muội nữ sắc?"
"Thân là tu sĩ, tu luyện là đệ nhất, ngoài ra ta Cố Thần An không cầu gì khác, ngươi nếu cảm thấy có thể câu dẫn được ta, vậy thật đúng là quá xem thường ta!"
Nói xong, Cố Thần An ngạo nghễ đứng dậy, vững chãi che trời, chính khí lăng nhiên, nhìn về phía một bên nói: "Vốn cho rằng chỉ là tới nghe khúc nhạc, không ngờ hoa khôi của Hoa Mãn lâu đều là hạng người này, là ta Cố Thần An lỗ mãng!"
"Cáo từ!"
Nói xong, Cố Thần An đẩy cửa phòng nhỏ, chỉ để lại một bóng lưng Thủ Chính bất thiên vị, giữ mình trong sạch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận