Để Ngươi Cướp Cơ Duyên Không Có Để Ngươi Cướp Hồng Nhan

Chương 223: Tiểu muội muội, cùng tỷ tỷ chơi một bộ này

Chương 223: Tiểu muội muội, cùng tỷ tỷ chơi trò này
Sau khi xác định Hoa Y Khinh không gặp nguy hiểm gì, Hoa Tiêu Dao và Liễu Hạc Hiên đều trút bỏ nỗi lo lắng trong lòng.
Việc trao đổi vì Hoa Y Khinh mất tích nên tạm thời đình chỉ, nay Hoa Y Khinh không sao, vậy thì việc trao đổi vẫn phải tiếp tục.
"Liễu gia chủ, Y Khinh cùng Liễu tiểu thư ở cùng một chỗ, chúng ta không cần lo lắng, tiếp theo trở về nói chuyện của chúng ta đi." Hoa Tiêu Dao nhìn về phía Liễu Hạc Hiên nói.
"Đúng vậy, Hoa chưởng giáo, mời đi." Liễu Hạc Hiên dùng tay làm dấu mời, cười nói.
Nói xong, hắn hung tợn liếc nhìn ba người kia một cái, thần sắc phảng phất như đang nói: Đợi Hoa chưởng giáo đi rồi sẽ thu thập các ngươi!
"Mộng Ly, thánh nữ, các ngươi có muốn cùng trở về không?" Liễu Hạc Hiên lại hỏi.
Ôm cánh tay Cố Thần An, Liễu Mộng Ly liếc mắt nhìn Cố Thần An, thấy Cố Thần An không có ý định trở về, liền lắc đầu nói: "Cha, chúng ta về sau."
"Được, buổi tối có dạ tiệc, nhớ đến đúng giờ."
Liễu Hạc Hiên cũng không nói gì, cùng Hoa Tiêu Dao mang theo đám người đông đảo quay trở về phủ.
Mọi người vừa đi, ba người Cố Thần An đều như trút được gánh nặng thở dài.
"Hai người các ngươi diễn kỹ không tệ."
Cố Thần An nhìn hai người một chút rồi tán dương.
Liễu Mộng Ly bất đắc dĩ cực kỳ, nàng mím môi phàn nàn: "Về sau ta hy vọng chuyện như vậy không muốn lại phát sinh."
"Đương nhiên sẽ không."
Đúng lúc này, Hoa Y Khinh tiến lên phía trước, nhẹ nhàng kéo tay Liễu Mộng Ly đang ôm cánh tay Cố Thần An ra, chính mình lại vươn tay ôm lấy cánh tay Cố Thần An, dùng thân thể đẩy Liễu Mộng Ly sang một bên, sau đó quay đầu nhìn về phía Liễu Mộng Ly nói: "Yên tâm đi Liễu tiểu thư, ta thay Thần An nhà chúng ta cam đoan."
Liễu Mộng Ly bỗng nhiên sững sờ, có chút bất mãn nhìn cánh tay Hoa Y Khinh.
Có cần thiết hay không?
Ta bất quá chỉ là ôm cánh tay Cố Thần An mà thôi, ngươi trực tiếp tới kéo tay ta ra là có ý gì?
Hai người các ngươi mới ở cùng nhau thời gian một nén nhang thôi được không?
Còn nữa, ta là đang nói chuyện với Cố Thần An, không phải nói chuyện với ngươi, ngươi thay hắn cam đoan cái thứ gì?
Thật sự cảm thấy mình là đạo lữ của Cố Thần An rồi sao?
Trong lòng Liễu Mộng Ly dâng lên một trận lửa giận vô danh.
Nàng biết mình và Cố Thần An là giả đạo lữ trên danh nghĩa, nàng cũng không có ý định cùng Hoa Y Khinh tranh sủng gì cả.
Nhưng nàng lại phát hiện trong động tác và lời nói vừa rồi của Hoa Y Khinh có một tia khiêu khích.
Liễu Mộng Ly thân là đại tiểu thư Liễu gia, được vạn người ngưỡng vọng, trình độ không hề kém so với Hoa Y Khinh, cho nên nàng bị Hoa Y Khinh khiêu khích như vậy liền lập tức giận dữ.
Chơi như vậy đúng không, được!
Liễu Mộng Ly không nói một lời, theo hai người đi tới trước mặt, đến trước một cánh tay khác của Cố Thần An, hai tay bỗng nhiên ôm lấy cánh tay Cố Thần An nói: "Thần An, dạ tiệc còn lâu, trong khoảng thời gian này chúng ta đi đâu?"
Hả? !
Hoa Y Khinh sững sờ, không thể tin quay đầu nhìn về phía Liễu Mộng Ly.
Liền thấy khóe miệng Liễu Mộng Ly hơi hơi cong lên, cười đắc ý.
Cọ!
Trong lòng Hoa Y Khinh trong nháy mắt cũng bùng lên lửa giận.
Liễu Mộng Ly ngươi đang làm cái gì?
Hiện tại ở đây không có người Liễu gia, ngươi còn kéo cánh tay Cố Thần An là muốn làm gì?
Khiêu khích bản thánh nữ đúng không?
Tốt tốt tốt, đã ngươi muốn như vậy, vậy thì đừng trách ta!
"Thần An ~ "
Hoa Y Khinh bỗng nhiên nghiêng người về phía trước, triệt để dán sát vào Cố Thần An, giọng nói nũng nịu nói: "Người ta muốn cùng ngươi trải qua thế giới hai người một chút."
A?
Cố Thần An cúi đầu nhìn Hoa Y Khinh, hơi nghi hoặc trừng mắt nhìn.
Hoa Y Khinh đang làm cái gì vậy?
Bất quá còn chưa chờ Cố Thần An mở miệng, lại nghe Liễu Mộng Ly phát ra một thanh âm ngắn gọn lại lạnh lùng: "Không được!"
"Ừm?"
Sắc mặt Hoa Y Khinh nhất thời trầm xuống, nhưng giọng nói vẫn nũng nịu nói: "Thế nào Liễu tiểu thư, ta và Thần An là đạo lữ vì sao không thể ở riêng chứ?"
Liễu Mộng Ly sắc mặt ngưng trọng, từ đó nhìn không ra bất kỳ dao động tình cảm nào, nàng khẽ mở đôi môi đỏ mọng, hờ hững nói: "Thánh nữ, ngươi phải biết trên danh nghĩa ta và Thần An là đạo lữ, nếu như ta một mình trở về Liễu gia sẽ nghĩ như thế nào, cha ngươi bọn họ sẽ nghĩ như thế nào?"
Nói xong, Liễu Mộng Ly nhìn về phía Cố Thần An nói: "Đúng không Thần An, kế hoạch của chúng ta không thể bị hủy như vậy."
"Cũng đúng." Cố Thần An khẽ gật đầu, cảm thấy Liễu Mộng Ly nói rất có lý.
"Thần An ~ "
Nhưng Hoa Y Khinh lại không muốn, nàng nũng nịu lay lay cánh tay Cố Thần An nói: "Ta cũng không muốn hủy đi kế hoạch của ngươi, chỉ là ta muốn cùng ngươi ở riêng một chút, nếu như Liễu tiểu thư có thể không quay về trước, chờ ở chỗ này một chút, vậy thì quá tốt rồi."
Nói xong, Hoa Y Khinh xoay đầu lại, khóe miệng chậm rãi cong lên nói: "Liễu tiểu thư, ngài coi như giúp ta và Thần An một chuyện, đừng trở về trước, chờ ở chỗ này một chút, dù sao ngài phải hiểu, ta và Thần An là đạo lữ ~ "
Nàng cũng là đang gây hấn với ta!
Nàng đang dùng phương thức này tuyên thệ chủ quyền!
Liễu Mộng Ly nghiến răng, nheo mắt nhìn về phía Hoa Y Khinh nói: "Thánh nữ, ta cũng không muốn một mình đợi ở chỗ này chỉ vì muốn cho ngươi và Cố Thần An tạo cơ hội ở riêng, như vậy ta sẽ nhàm chán."
Nói xong, Liễu Mộng Ly tựa hồ lại cảm thấy lời giải thích này có chút gượng ép, lại bổ sung: "Lại nói, nơi này tuy là bên ngoài Liễu Thành, nhưng cũng không xa Liễu Thành, vạn nhất gặp phải người Liễu Thành ta muốn giải thích thế nào?"
Ngươi!
Hoa Y Khinh đột nhiên cứng đờ, nghiến răng nghiến lợi.
Nàng không hiểu Liễu Mộng Ly rốt cuộc muốn làm cái gì, không phải đã nói trước mặt người ngoài nàng mới có thể cùng Cố Thần An có cử chỉ thân mật sao?
Vừa rồi tất cả mọi người đi rồi nhưng Liễu Mộng Ly vẫn ôm lấy cánh tay Cố Thần An, chính mình sợ trực tiếp nhắc nhở sẽ có chút xấu hổ nên mới bất động thanh sắc kéo cánh tay Liễu Mộng Ly ra.
Nhưng Liễu Mộng Ly này sao bỗng nhiên cùng mình so kè?
Thật là một nữ nhân mạc danh kỳ diệu!
"Đúng vậy, Liễu tiểu thư nói không sai." Hoa Y Khinh khẽ gật đầu sau đó giọng nói bỗng nhiên thay đổi: "Bất quá nói đi cũng phải nói lại, Liễu tiểu thư, nơi này đã không có người ngoài, Liễu tiểu thư có phải hay không cũng nên bỏ tay khỏi người Thần An?"
Hử?
Liễu Mộng Ly cười lạnh một tiếng.
Thì ra là vì chuyện này.
Nguyên bản ngươi chỉ cần nhắc nhở ta một chút ta liền rõ, nhưng ngươi lại muốn khiêu khích ta, đã như vậy, vậy thì thật sự xin lỗi.
Ngươi mặc dù là đạo lữ của Thần An, nhưng các ngươi mới ở cùng nhau thời gian một nén nhang.
Huống hồ, lúc trước ngươi gặp Cố Thần An ánh mắt ta có thể nhìn thấu, mới qua bao lâu các ngươi liền thành đạo lữ, trong đó có mờ ám gì ai có thể biết?
Lại nói, vốn ta không có ý định làm khó ngươi, nhưng vừa rồi ngươi đã khiêu khích ta trước, vậy thì cũng đừng trách ta.
"Có đúng không thánh nữ." Liễu Mộng Ly giả bộ nghi hoặc, suy tư nói: "Bất quá giống như ta vừa nói, nơi này rất gần Liễu Thành, nếu như bị người khác nhìn thấy ngươi ôm lấy Thần An, kế hoạch của ta và Thần An sẽ bị ngươi hủy."
"Ta thấy, người nên buông tay khỏi Thần An, hẳn là ngươi mới đúng chứ?"
Ngươi!
Hoa Y Khinh đôi mắt bỗng nhiên trợn trừng.
Nàng vốn muốn cho Liễu Mộng Ly bỏ tay ra, không ngờ lại bị phản công, điều này thực khiến nàng có chút không ngờ tới.
Bất quá, nếu nàng thật sự đưa tay rời khỏi Cố Thần An, chẳng phải là trúng ý Liễu Mộng Ly?
Không được, tuyệt đối không được!
Hoa Y Khinh không những không buông Cố Thần An ra, ngược lại càng ôm chặt hơn.
Đồng thời, trong đôi mắt mang theo một tia địch ý rõ ràng nhìn về phía Liễu Mộng Ly.
Xem xét lại, Liễu Mộng Ly khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, ánh mắt đắc ý nhìn về phía Hoa Y Khinh.
Tiểu muội muội, cùng tỷ tỷ chơi trò này, ngươi còn non lắm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận