Để Ngươi Cướp Cơ Duyên Không Có Để Ngươi Cướp Hồng Nhan

Chương 124: Sở sư huynh, ngươi muốn đối Cố sư huynh làm cái gì!

**Chương 124: Sở sư huynh, ngươi muốn làm gì Cố sư huynh!**
Nhìn Tô Trần giờ phút này từ kinh ngạc chuyển sang phẫn nộ, Cố Thần An có chút cứng họng.
Không đúng, sao Tô Trần dễ dàng bị kích động như vậy...
Ta vốn định trước tiên ra tay theo bức họa này, để Tô Trần hiểu rõ con người Sở Phi, sao bây giờ Tô Trần trực tiếp muốn trở mặt với Sở Phi?
Tô Trần không phải luôn tỏ ra ngốc nghếch sao, sao đột nhiên lại cố chấp như vậy?
Nghĩ tới đây, Cố Thần An bỗng giật mình.
Không đúng.
Tô Trần ở trước mặt ta trở nên ngốc nghếch là vì ta lúc trước "vì hắn" làm rất nhiều chuyện.
Đến mức hắn hiện tại đối với ta là tuyệt đối tin tưởng!
Có thể Tô Trần chung quy là thiên mệnh chi tử, trước khi triệt để khiến hắn tin tưởng, hắn vẫn sẽ vì một số chuyện nhỏ mà nổi giận.
Đó không phải bởi vì tính cách Tô Trần như thế, mà là vì ba năm tu vi của hắn thụt lùi, phải nhận hết khinh thường cùng mỉa mai.
Cho nên Tô Trần đối với chuyện này là mười phần mẫn cảm.
Bình thường Tô Trần có lẽ nho nhã lễ độ, đối xử mọi người khiêm tốn, nhưng nếu có người tỏ ra xem thường hắn, hắn tất nhiên sẽ có thù tất báo!
Kiếp trước, những nhân vật chính trong truyện mạng chẳng phải đều như vậy sao?
Kẻ nào dám xem thường nhân vật chính, kẻ đó tuyệt đối không sống tới đại kết cục...
Nếu đã vậy...
"Khụ khụ."
Cố Thần An ho nhẹ một tiếng, hắng giọng, nghĩa chính ngôn từ nói: "Tô sư đệ, sự kiện này ngươi không nên nghĩ quá cực đoan, vạn nhất bức họa kia thật sự là do Sở sư huynh tìm thấy ở đâu đó thì sao?"
"Sư huynh!"
Tô Trần ngẩn ra, vội vàng nói: "Lão tiên sinh kia đã nói bức họa này là do hắn vẽ cơ mà!"
"Có lẽ lão tiên sinh kia vì muốn bán tranh nên mới nói bậy?" Cố Thần An thần sắc tự nhiên giải thích.
"Sư huynh, rốt cuộc là ngươi làm sao vậy?"
Tô Trần thấy Cố Thần An vẫn đang nói đỡ cho Sở Phi, nhất thời gấp gáp, "Sở sư huynh rõ ràng là đang lừa gạt ta, vì sao sư huynh còn muốn nói giúp hắn?"
"Sư huynh đối xử mọi người chân thành, thiện chí giúp người không có nghĩa là Sở sư huynh cũng như vậy. Sư huynh, không thể cho rằng tất cả mọi người trong thiên hạ đều giống như ngươi, đều là quân tử!"
Cái này...
Cố Thần An mím môi, nếu Tô Trần đã nói như vậy, thì không cần phải nói đỡ cho Sở Phi nữa.
"Thôi được, là sư huynh quá ngây thơ rồi."
Cố Thần An khẽ gật đầu hỏi tiếp: "Vậy ngươi định làm gì?"
"Hả?"
Tô Trần ngẩn ra, nghi hoặc trừng mắt nhìn: "Ta không có định làm gì cả. Sở sư huynh coi ta như kẻ ngốc, sau này ta không qua lại với hắn nữa là được."
Chỉ vậy thôi sao...
Cố Thần An có chút thất vọng.
Bất quá cũng đúng, Tô Trần dù bất mãn trong lòng thế nào cũng sẽ không vì một bức tranh mà tìm tới Sở Phi.
Xem ra, còn phải thêm chút dầu vào lửa...
...
Sau khi rời khỏi Thanh Vân thành, ba người lại lần nữa trở về tông môn.
Hôm nay tỷ thí đã kết thúc, kết quả bốc thăm ngày mai cũng đã có.
Đối thủ của Cố Thần An là một vị đệ tử Ngũ Khê phong, Lâm Tịch Duyệt đối chiến đệ tử Bách Luyện phong, Tô Trần đối mặt một vị đệ tử Thương Long phong.
Sau khi nhận được kết quả bốc thăm, Cố Thần An liền dùng hệ thống xem qua bảng thông tin đối thủ của ba người, không có gì đáng chú ý.
"Tô sư đệ, ngươi thật sự định sau này không qua lại với Sở sư huynh nữa?"
Trên bình đài, Cố Thần An vừa đi vừa hỏi Tô Trần bên cạnh.
"Đúng vậy." Tô Trần khẽ gật đầu.
Nghe vậy, Cố Thần An xoay người lại nhìn Tô Trần nói: "Nếu đã vậy, sư huynh sẽ thay ngươi nói rõ với Sở sư huynh."
"Hả?"
Tô Trần hơi sững sờ, nghi ngờ nói: "Loại chuyện này không cần nói rõ chứ?"
"Không thể nói vậy, quân tử chi giao tuy rằng nhạt như nước, nhưng nếu ngươi đã không muốn qua lại với Sở sư huynh thì cũng nên nói một tiếng, không phải sao? Nếu không, Sở sư huynh lại mặt dày mày dạn bám lấy ngươi thì sao?" Cố Thần An khuyên giải.
Nói rồi, Cố Thần An lại bổ sung: "Sư huynh biết những lời này ngươi không tiện nói trước mặt Sở sư huynh, cho nên sư huynh sẽ thay ngươi nói rõ ràng với Sở sư huynh."
Nhìn Cố Thần An chân thành, Tô Trần mím môi cúi đầu, lẩm bẩm: "Sư huynh, ngươi lại muốn thay ta ra mặt..."
Cố Thần An đưa tay vỗ vai Tô Trần, cười nói: "Trước kia chúng ta chẳng phải đã giao hẹn cẩn thận rồi sao?"
Cùng lúc đó, ở một bên bình đài.
"Cố Thần An..."
Sở Phi đứng trong đám người, ánh mắt sáng quắc nhìn bóng lưng Cố Thần An.
Bên cạnh, Mai Lan mím môi hỏi: "Sở sư huynh, khi nào thì huynh động thủ?"
"Không vội."
Sở Phi lắc đầu, đã tính trước nói: "Ở Thanh Vân tông tự nhiên là không có cơ hội động thủ, nhưng Cố Thần An không thể cả đời ở lại Thanh Vân tông đúng không?"
"Hôm nay Cố Thần An tuy ra khỏi thành, nhưng lại đi cùng Tô Trần, ta không tiện ra tay."
Dường như cảm nhận được ánh mắt của Sở Phi, Cố Thần An quay đầu lại, ánh mắt xuyên qua đám người, bốn mắt giao nhau với Sở Phi.
Ánh mắt hung ác vừa rồi của Sở Phi lập tức biến mất, thay vào đó là một nụ cười, hắn khẽ gật đầu với Cố Thần An.
Hắn tuy rằng muốn phế bỏ Cố Thần An, nhưng trước khi đi săn không muốn "đánh rắn động cỏ" vẫn là hiểu rõ.
Thế nhưng, chuyện hắn không ngờ tới đã xảy ra, chỉ thấy Cố Thần An mang theo nụ cười không rõ ý tứ, xoay người đi về phía mình.
Không lâu sau, đã đến trước mặt hắn.
"Sở sư huynh." Cố Thần An cung kính chắp tay.
"Cố sư đệ, có chuyện gì sao?" Sở Phi hơi nghi hoặc nhìn Cố Thần An đang tươi cười.
Liền thấy Cố Thần An khẽ gật đầu, lời nói kinh người: "Sở sư huynh, Tô sư đệ là đệ tử Yên Hà phong ta, Sở sư huynh là đệ tử Thanh Vân phong, ta hy vọng ngươi sau này không nên tiếp xúc quá nhiều với hắn, hiểu chưa?"
Hả?
Sở Phi trực tiếp sửng sốt.
Ngươi hy vọng, ngươi là ai mà lại dám hy vọng?
Mai Lan bên cạnh cũng hơi sững sờ.
Cố Thần An dám nói chuyện với Sở Phi như vậy?
Hắn chán sống rồi sao?
Nụ cười trên mặt Sở Phi trong nháy mắt cứng đờ, trong lòng càng giận dữ, nếu không phải các phong chủ của lục phong giờ phút này còn ở Thanh Vân phong, hắn hận không thể một chưởng đánh chết Cố Thần An ngay lập tức.
"Cố sư đệ, lời này của ngươi có ý gì?" Sở Phi cưỡng chế lửa giận trong lòng, gương mặt cũng nhịn không được co quắp.
"Ý gì?"
Cố Thần An vẫn cung kính khuất thân chắp tay nói: "Sở sư huynh nghe không hiểu sao? Sư đệ muốn mời sư huynh không nên cùng Tô Trần tiếp xúc quá nhiều, hiểu chưa?"
Sưu!
Trong chớp mắt, thân hình Sở Phi lóe lên, xuất hiện trước mặt Cố Thần An, ở trên cao nhìn xuống, nhìn chằm chằm Cố Thần An, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi đang tìm cái chết?"
"Ta Sở Phi cùng ai tiếp xúc, không cùng ai tiếp xúc, còn cần ngươi xen vào?"
Cố Thần An nhìn đôi mắt tràn ngập lửa giận của Sở Phi, không kiêu ngạo, không tự ti lặp lại: "Sở sư huynh, sư đệ nói, mời ngươi sau này không nên tiếp xúc với Tô Trần, hiểu chưa?"
"Ngươi!"
Sở Phi đưa tay, chuẩn bị một chưởng đánh xuống.
Nhìn một chưởng này đánh tới, trong mắt Cố Thần An nhất thời lóe lên vui sướng.
Đúng, chính là như vậy, ngay trước mặt Tô Trần ra tay với ta!
Tô Trần cách xa như vậy, căn bản không thể nghe được ta và ngươi đang nói gì, hắn chỉ có thể thấy ta cung kính nói chuyện với ngươi, còn ngươi thì đột nhiên nổi lên ý muốn ra tay với ta!
Thế nhưng, ngay khi Cố Thần An đang mừng rỡ, một chưởng này sắp đánh lên người hắn thì đột ngột dừng lại.
Sở Phi cưỡng chế tức giận, ngẩng đầu nhìn phương hướng lầu các, tuy rằng các phong chủ của lục phong giờ phút này không ở trên bảo tọa, nhưng khí tức của bọn họ lại tràn ngập lầu các.
Nhất thời, hắn thu tay lại, nở nụ cười nói: "Sư huynh làm chuyện gì khiến ngươi hiểu lầm sao? Vì sao ngươi lại nói như vậy?"
"Nếu Tô Trần không muốn kết giao với ta, hắn có thể tự mình nói với ta, không cần ngươi phải hao tâm tổn trí."
Mẹ kiếp!
Ngươi đánh ta đi chứ!
Ta đến đây chính là muốn ăn đòn đó!
Nếu ngươi đánh ta, Tô Trần tuyệt đối cùng ngươi không chết không thôi.
Nếu ngươi không động thủ, vậy cũng đừng trách ta nói chuyện khó nghe.
Cố Thần An lại mang vẻ mặt cung kính vô cùng, chắp tay, trong miệng lại tràn ngập khinh thường và khiêu khích nói: "Ngươi bị điếc sao? Không hiểu tiếng người thật sao? Ta nói xin ngươi đừng tiếp xúc với Tô Trần, cần ta lặp lại mấy lần?"
Sưu!
Lời này vừa nói ra, Sở Phi không thể kiềm chế, đưa tay, một chưởng xen lẫn linh khí lấp lánh ánh sáng, hung hăng đánh về phía đỉnh đầu Cố Thần An.
"Cố Thần An, chính ngươi muốn chết, không trách được ta!"
Cố Thần An đối mặt với một chưởng này không chút sợ hãi, trong mắt còn lóe lên ánh sáng kế hoạch được như ý.
"Dừng tay!"
Nhưng ngay lúc này, từ phía bên cạnh, một đạo lưu quang phi tốc đánh tới.
Trong chớp mắt, chỉ nghe "Đương" một tiếng vang thật lớn.
"Sở sư huynh, ngươi muốn làm gì Cố sư huynh!"
Chỉ thấy, Tô Trần tay cầm trọng kiếm, gắng gượng chống đỡ bàn tay Sở Phi, đôi mắt vốn ôn nhuận giờ phút này sát cơ tứ phía.
Bạn cần đăng nhập để bình luận