Để Ngươi Cướp Cơ Duyên Không Có Để Ngươi Cướp Hồng Nhan

Chương 194: Tru giết Yêu thú

**Chương 194: Tru sát Yêu thú**
"Huyết Kiếm Âm Hồn Chú!"
Một luồng linh khí tinh túy từ trên trọng kiếm của Tô Trần gào thét bay ra.
Đoàn linh khí khổng lồ đột nhiên va chạm với cự trảo của Bích Nhãn Hỏa Sư, vậy mà không hề xuất hiện bất kỳ tiếng động nào.
Ha ha ha!
Khi Mai Lan và Lâm Tịch Duyệt còn đang kinh ngạc, chợt nghe thấy một trận âm thanh u ám kinh khủng vang lên.
Tựa như âm thanh của một loài dã thú nào đó đang thôn phệ thứ gì!
"Rống! Rống!"
Cùng lúc đó, Bích Nhãn Hỏa Sư đột nhiên phát ra một tràng gào thét thống khổ.
"Chuyện gì xảy ra?"
Mọi người hướng về Bích Nhãn Hỏa Sư nhìn qua, lại thấy có một đoàn vật chất sền sệt dính chặt vào móng vuốt của Bích Nhãn Hỏa Sư.
Bốn phía tối đen vô cùng, mọi người căn bản không nhìn rõ được chuyện gì đang xảy ra.
Rống!
Ngay tại lúc này, Bích Nhãn Hỏa Sư bỗng nhiên mở to miệng, phun về phía Tô Trần một luồng hỏa diễm nóng rực.
Hỏa diễm chiếu sáng bốn phía, Lâm Tịch Duyệt và Mai Lan nhất thời che miệng kinh hô.
"Cái kia... Đó là vật gì?"
"Thật buồn nôn..."
Chỉ thấy trên cự trảo mà Bích Nhãn Hỏa Sư vừa dùng để công kích Tô Trần bò đầy vô số Âm Quỷ Khô Lâu cổ xưa, những Khô Lâu này hãm sâu trong vật chất đỏ tươi, giống như những con quỷ đói gặm cắn móng vuốt của Bích Nhãn Hỏa Sư!
Trong nháy mắt, lớp da của bộ cự trảo Bích Nhãn Hỏa Sư bong tróc, huyết nhục đỏ tươi bị lũ Khô Lâu lấy ra từ trong túi da, như ăn sống nuốt tươi nhét vào trong miệng.
Gân thịt trắng bệch trên móng vuốt cũng bị bọn chúng lôi ra từ trong máu thịt, cắn đứt...
Thì ra, âm thanh kỳ quái "Ha ha ha" kia chính là tiếng những Âm Quỷ Khô Lâu này gặm cắn Bích Nhãn Hỏa Sư!
Trong lúc nhất thời, bốn phía vang vọng âm thanh Âm Quỷ Khô Lâu gặm ăn cự trảo của Bích Nhãn Hỏa Sư, nghe mà Lâm Tịch Duyệt và Mai Lan hai cô nương này toàn thân run rẩy, kinh hãi không thôi.
"Thừa dịp hiện tại!"
Ngay tại lúc này, ở không trung Cố Thần An lên tiếng kêu gọi, khiến hai người hoàn hồn trở lại từ trong hoảng sợ.
Cố Thần An nắm chặt trường kiếm trong tay, nhanh chóng đi tới trước mặt Bích Nhãn Hỏa Sư.
Lúc này Bích Nhãn Hỏa Sư đang nhe răng trợn mắt thống khổ, vì cự trảo bị Âm Quỷ Khô Lâu cắn nuốt, Cố Thần An nhân cơ hội này, múa trường kiếm trong tay.
Kiếm khí như sấm, vạch phá màn đêm hư không, lao thẳng đến miệng lớn như chậu máu của Bích Nhãn Hỏa Sư.
Đông đông đông!
Kiếm khí chuẩn xác xông vào miệng lớn của Bích Nhãn Hỏa Sư, vài tiếng trầm đục truyền đến, từ trong cái giác hút khổng lồ kia đột nhiên nổ ra sương máu lớn nhỏ như pháo hoa.
Bịch một tiếng!
Bích Nhãn Hỏa Sư ngã ngửa ra đất.
Đạp đạp đạp!
Tô Trần chạy nhanh như bay, chân đạp xuống nhẹ nhàng linh hoạt đứng trên ngực Bích Nhãn Hỏa Sư.
"Chết đi, súc sinh!"
Hắn cắn răng, hai tay nắm lấy chuôi trọng kiếm, linh khí lại lần nữa bao phủ trọng kiếm, sau đó trong nháy mắt đâm trọng kiếm về phía trái tim của Bích Nhãn Hỏa Sư!
Keng!
Vậy mà, Tô Trần vốn cho rằng một kích này có thể đâm vào trái tim Yêu thú lại hơi sững sờ.
Hắn cúi đầu xem xét, chỉ thấy lưỡi trọng kiếm chỉ đâm vào lồng ngực một tấc!
So với thân hình to lớn của Bích Nhãn Hỏa Sư, đâm vào một tấc còn chưa đâm rách lớp vỏ ngoài của nó!
"Một kích không được thì đến đệ nhị kích!"
Tô Trần nắm chuôi kiếm muốn rút trọng kiếm ra rồi đâm lại lần nữa, nhưng ngay tại lúc này...
"Nắm chặt chuôi kiếm, đừng nhúc nhích!"
Ở không trung bỗng nhiên vang lên giọng nói của Cố Thần An!
Tô Trần ngẩng đầu nhìn lên, thấy Cố Thần An đang đáp xuống chỗ trọng kiếm của mình!
Hắn nhất thời hiểu được ý của Cố Thần An, dùng sức giữ chặt chuôi kiếm, đồng thời linh khí trong cơ thể dồn hết về phía trọng kiếm.
Cố Thần An cũng dồn toàn bộ linh khí về hai chân!
Trong chớp mắt tiếp theo, bóng người như sao băng rơi xuống, bất ngờ đáp xuống vỏ trọng kiếm của Tô Trần!
Hai luồng linh khí chồng lên nhau, lại thêm lực lượng rơi xuống từ không trung của Cố Thần An, ba luồng lực lượng toàn bộ tụ tập trên thân trọng kiếm.
Đông!
Lưỡi trọng kiếm trong nháy mắt đâm sâu vào ngực Bích Nhãn Hỏa Sư!
Âm thanh chấn động trăm ngàn dặm, sương máu phun cao trăm trượng!
Huyết thủy trào ra như suối, nhuộm đỏ cả thân hình của Cố Thần An và Tô Trần.
"Rống!"
Bích Nhãn Hỏa Sư phát ra tiếng gào thét thống khổ, thân thể cũng điên cuồng uốn éo.
Nhưng nó không giãy giụa được bao lâu, rất nhanh liền trở về trạng thái bình thường.
"Hô ~ "
Cố Thần An thở ra một hơi thật dài, nhẹ nhõm nói: "Súc sinh này thật khó giết..."
"Đúng vậy..."
Tô Trần gắng sức rút trọng kiếm ra khỏi ngực Bích Nhãn Hỏa Sư, sau đó nhìn về phía Cố Thần An nói: "May mà có Cố sư huynh."
Hả?
Cố Thần An hơi sửng sốt.
May mà có ta?
May mà có ngươi mới đúng chứ, nếu không phải ngươi dùng một chiêu Huyết Kiếm Âm Hồn Chú, ta làm sao có cơ hội cho nó mấy nhát kiếm vào miệng?
Ông!
Khi hai người còn đang lau vết máu trên mặt, bốn phía đột nhiên trời đất quay cuồng, trong hư không xuất hiện một vết nứt không gian với lực hút cực mạnh, hút bốn người vào trong nháy mắt.
...
Một nơi khác.
Lý Niệm nghe theo mệnh lệnh của Hoa Y Khinh, không ngừng oanh kích vào sừng lửa của Xích Đồng Viêm Giác Thú ở trên không.
Mà Lạc Bạch trốn trong phạm vi an toàn, điều khiển t·h·i hài đánh nghi binh, chính diện với Xích Đồng Viêm Giác Thú.
Cùng lúc đó, Hoa Y Khinh đã bay lên không trung, đang tìm cơ hội chui vào bên trong giác hút của Yêu thú.
Đúng lúc này, Lý Niệm nắm đúng thời cơ Xích Đồng Viêm Giác Thú bị t·h·i hài kiềm chế, trở nên nóng nảy, đưa tay đánh một chưởng linh khí về phía sừng lửa của nó.
Đông!
"Rống!"
Linh khí đánh trúng sừng lửa, Xích Đồng Viêm Giác Thú nhất thời lảo đảo, sau đó bất ngờ ngẩng đầu phát ra tiếng gầm phẫn nộ!
Thấy tình cảnh này, đôi mắt Hoa Y Khinh khẽ động.
Chính là lúc này!
Nàng đạp mạnh chân, bóng người chuyển động trong nháy mắt, như một tia điện xẹt qua, lao thẳng về phía Xích Đồng Viêm Giác Thú đang há to miệng gầm thét!
Xích Đồng Viêm Giác Thú tựa hồ cũng phát giác được mục đích của Hoa Y Khinh, vội ngậm miệng quay đầu.
Nhưng mà, Hoa Y Khinh đã tìm cơ hội lâu như vậy, sao có thể tùy tiện bỏ qua?
Nàng đọc thầm khẩu quyết tâm pháp, trên làn da trắng nõn lại xuất hiện từng đường vân quỷ dị, tốc độ của nàng đột nhiên tăng lên theo sự lan tỏa của những đường vân kia trên toàn thân!
Sưu!
Trong chớp mắt tiếp theo, nàng chui vào miệng của Xích Đồng Viêm Giác Thú còn chưa kịp khép lại!
Tiến vào bên trong miệng Xích Đồng Viêm Giác Thú, bốn phía vừa nóng vừa dính.
Thân thể Hoa Y Khinh trong nháy mắt liền bị nước bọt của Xích Đồng Viêm Giác Thú làm ướt, nhưng nàng không kịp quan tâm đến những chuyện đó.
Hai lưỡi dao nhọn trong tay nàng đâm vào thực quản của Xích Đồng Viêm Giác Thú, một trái một phải, rồi nàng nhảy xuống yết hầu của con thú!
Hoa lạp lạp lạp!
Hai lưỡi dao nhọn cứ như vậy rạch mở yết hầu của Xích Đồng Viêm Giác Thú, máu tươi tuôn ra ào ạt!
Bên ngoài, Xích Đồng Viêm Giác Thú cảm nhận được cơn đau thấu tim gan, thân thể ngã rạp xuống đất thống khổ vặn vẹo.
Nhưng càng uốn éo, tổn hại bên trong càng nhiều.
Không biết qua bao lâu, biên độ giãy giụa của Xích Đồng Viêm Giác Thú từ ban đầu thanh thế to lớn trở nên càng ngày càng nhỏ.
Cuối cùng ngã trên mặt đất thở hổn hển nặng nề.
Ầm!
Đúng lúc này, mắt phải của Xích Đồng Viêm Giác Thú đột nhiên nổ tung.
Một bóng người yểu điệu thướt tha, toàn thân bị chất nhầy thấm ướt, quần áo dính sát vào da thịt, bò ra từ hốc mắt của Xích Đồng Viêm Giác Thú.
Đó chính là Hoa Y Khinh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận