Để Ngươi Cướp Cơ Duyên Không Có Để Ngươi Cướp Hồng Nhan

Chương 383: Tô Ngự triệu kiến

**Chương 383: Tô Ngự triệu kiến**
Để Tô Lạc Anh thực sự trở thành một kẻ xấu, Tô Ngự tất sẽ dùng bất cứ thủ đoạn nào.
Đương nhiên, mỗi một biện pháp hắn sử dụng đều có điều kiện tiên quyết là phải đảm bảo trong mắt người ngoài, hắn vẫn là một chính nhân quân tử.
Nếu đã như vậy, Tô Ngự trong mắt ta bất quá chỉ là đơn hướng trong suốt mà thôi.
Tuy ta hiện tại còn không biết cách dùng cụ thể của hệ thống Tô Ngự, nhưng ta có thể khẳng định, hệ thống của Tô Ngự hoàn toàn khác biệt với ta!
Đầu tiên, hệ thống của Tô Ngự là ngồi vững có thể sửa chữa mệnh cách của bản thân, mà hệ thống của ta lại không thể.
Tiếp theo, theo việc Tô Ngự khi nhìn thấy ta không hề kinh ngạc về việc ta là người không có mệnh cách, có thể phát giác, hệ thống của Tô Ngự căn bản không thể tùy tâm sở dục xem xét bảng nhân vật của người khác.
Đã không nhìn thấy bảng hệ thống, vậy chứng tỏ hắn cũng hoàn toàn không nhìn thấy chuyển hướng gần đây của người khác!
Nghĩ tới đây, khóe miệng Cố Thần An hơi cong lên.
Nói như vậy, hệ thống của ta và của hai người bọn họ tuy đều thuộc loại cướp đoạt cơ duyên của người khác, nhưng công năng và cách dùng lại hoàn toàn khác biệt.
Thậm chí còn ẩn ẩn có chút bổ sung!
Nhưng... Nếu so sánh như vậy, dường như hệ thống của ta ở trên ngươi!
Ta tuy không thể giống như ngươi tùy ý sửa chữa mệnh cách của bản thân, nhưng ta có thể nhìn thấy bảng nhân vật của người khác...
Cố Thần An nheo mắt cười lạnh, đối với chuyện sắp tới rất là chờ mong.
"Cười cái gì?" Tô Lạc Anh ở bên cạnh nhìn thấy nụ cười quỷ dị của Cố Thần An, đột nhiên lên tiếng hỏi.
"Cái này sao..."
Cố Thần An quay đầu lại, thừa nước đục thả câu nói: "Tự nhiên là chuẩn bị xem Tô Ngự giở trò..."
Hoàng tử điện.
Tô Ngự dựa bàn suy tư, cuối cùng nhíu mày, hướng ra ngoài điện cất cao giọng nói: "Người đâu!"
Sưu!
"Điện hạ."
Một bóng người trong nháy mắt xuất hiện.
"Đi hoàng nữ điện tìm Cố Thần An, nói ta muốn gặp hắn." Nói xong Tô Ngự lại bổ sung: "Nói trước mặt hoàng nữ, tốt nhất lưu ý thêm thần sắc của hoàng nữ."
"Vâng!"
Sưu!
Bóng người biến mất.
Tô Ngự hít sâu một hơi ngồi xuống trước bàn trà.
Hắn nheo đôi mắt, nhẹ nhàng cắn răng nói: "Ta ngược lại muốn xem xem, Tô Lạc Anh và Cố Thần An rốt cuộc là ai đang giở trò quỷ!"
"Điện hạ, hoàng tử điện hạ phái người cầu kiến."
Ngay khi Cố Thần An và Tô Lạc Anh chờ Tô Ngự ra chiêu, một vị hạ nhân bước nhanh vào trong điện chắp tay nói.
"Cho hắn vào đi." Tô Lạc Anh nói.
"Xem ra, chiêu thứ nhất của hoàng tử điện hạ là dẫn xà xuất động." Cố Thần An cười nói.
"Lát nữa đáp lại thế nào?" Tô Lạc Anh hỏi.
"Ta nghĩ, hoàng tử điện hạ hẳn là tới tìm ta." Cố Thần An nói, hít sâu một hơi nói với Tô Lạc Anh: "Điện hạ, giờ phút này xin mời người giả bộ ra một bộ dáng hối hận vạn phần, khi nói chuyện với người sắp tới tư thái tận lực hạ thấp."
"Tìm ngươi? Hắn không phải là muốn..." Tô Lạc Anh có chút kinh hoảng nói: "Không, ngươi không thể đi, vạn nhất hắn ra tay với ngươi, ngươi phải làm sao?"
"Không được." Cố Thần An chậm rãi lắc đầu: "Hắn tìm ta ta phải đi, nếu ta không đi, chẳng phải sẽ khiến hắn cho rằng ta đã làm chuyện trái lương tâm, hiện tại ta nhất định phải thể hiện ra tư thái thản thản đãng đãng đi gặp hắn!"
Lời này vừa dứt, một bóng người bước vào đại điện, người kia vừa thấy Tô Lạc Anh liền gập người chắp tay nói: "Tham kiến hoàng nữ điện hạ."
"Miễn lễ miễn lễ, mau đứng lên." Tô Lạc Anh vội vàng giơ tay, thuận thế đứng dậy khỏi bảo tọa nói: "Hoàng huynh ta đã xem thư này của ta rồi hả?"
"Hoàng tử điện hạ hẳn là đã xem qua." Hạ nhân trả lời.
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Tô Lạc Anh may mắn một phen, lại làm ra vẻ mặt hối hận, tự trách, hé miệng hỏi: "Hoàng huynh ta... Hắn không nói gì sao?"
"Hoàng tử điện hạ chưa nói gì, chỉ nói muốn gặp Cố công tử." Hạ nhân khiêm tốn nói.
"Hoàng tử điện hạ muốn gặp ta?"
Không đợi Tô Lạc Anh trả lời, Cố Thần An lập tức tỏ vẻ mừng rỡ lên tiếng.
"Đúng vậy, Cố công tử, hoàng tử điện hạ cho mời." Hạ nhân chắp tay.
Cố Thần An lập tức hướng về Tô Lạc Anh khuất thân hành lễ nói: "Hoàng nữ điện hạ, giờ đây người và hoàng tử điện hạ đã giải trừ hiểu lầm, ta cũng nên đi phục mệnh hoàng tử điện hạ."
"Ừm, ngươi đi đi."
Tô Lạc Anh khẽ gật đầu, lại mím môi, muốn nói lại thôi.
Hết thảy những điều này, vị hạ nhân kia đều nhìn thấy, trên thực tế không chỉ có như thế, thậm chí vị hạ nhân kia từ khi mới vào điện vẫn luôn quan sát thần sắc của Tô Lạc Anh.
Đương nhiên, Tô Lạc Anh biểu hiện cũng có thể xưng là hoàn mỹ, từ đầu đến cuối trên mặt nàng đều tràn đầy tâm tình tự trách.
Rời khỏi hoàng nữ điện, dưới sự chỉ dẫn của hạ nhân, Cố Thần An rất nhanh đã đến hoàng tử điện.
Trong điện, Tô Ngự đã đợi từ lâu.
Nhìn thấy Cố Thần An xuất hiện, hắn lập tức tươi cười rạng rỡ, đứng dậy khỏi bàn trà, thần sắc khó nén kích động nói: "Cố công tử, ngươi thật sự đã giúp ta một đại ân!"
"Hoàng tử điện hạ quá lời, ta đã đáp ứng điện hạ muốn giúp người và hoàng nữ giải trừ hiểu lầm, vậy tất nhiên phải làm được." Cố Thần An chắp tay nói.
"Tốt tốt tốt, hiện tại hoàng muội ta đã xóa bỏ hiểu lầm với ta, ta có thể yên tâm tu luyện, thẳng đến ngày phi thăng!"
Nói xong, Tô Ngự liếc nhìn vị hạ nhân kia.
Hạ nhân kia ngầm hiểu, lập tức truyền một đạo thần thức cho Tô Ngự.
"Bẩm điện hạ, vừa rồi hoàng nữ khi nghe hoàng tử điện hạ muốn gặp Cố công tử, trên mặt lộ ra thần sắc tự trách, áy náy."
Nghe vậy, Tô Ngự khẽ chau mày.
Hả?
Tự trách... Tô Lạc Anh thật sự sẽ tự trách sao?
Hay là nàng cố ý làm cho ta xem, nhưng... cũng không có lý nào!
Tô Ngự hơi nghi hoặc, mười phần không hiểu, nhưng cũng không truy đến cùng, lúc này trọng tâm của hắn vẫn là Cố Thần An.
"Cố công tử, nghe nói lần này đến ngươi chịu không ít khó khăn, không chỉ bị hoàng muội kia của ta cắt đứt tứ chi, nhốt vào bí lao, còn bị nàng nhục nhã mấy lần, thật xin lỗi."
"Ta nghe vậy lòng nóng như lửa đốt, vốn định dẫn người đi cứu ngươi, nhưng lại sợ làm sâu sắc thêm hiểu lầm giữa ta và hoàng muội, cho nên mới chậm chạp không có động tĩnh... Cố công tử xin thứ tội." Tô Ngự nói, hướng về Cố Thần An gập người chắp tay.
"Không sao, ta hiểu điện hạ, nếu điện hạ thật sự dẫn người tìm cách cứu ta, có lẽ đã không có chuyện hoàng nữ và hoàng tử điện hạ giải trừ hiểu lầm." Cố Thần An chắp tay nói.
"Cũng phải."
Tô Ngự khẽ gật đầu, chần chờ một lát lại hỏi: "Chỉ là, ta rất hiếu kì, ngươi làm thế nào để thuyết phục hoàng muội kia của ta."
"Không phải ta ở sau lưng nói xấu người ta, chỉ là hoàng muội kia của ta thực sự ngu xuẩn, nàng lại bị ngươi dăm ba câu thuyết phục, thật sự làm ta cảm thấy kinh ngạc."
"Ngồi." Tô Ngự ra dấu mời nói tiếp: "Cố công tử có thể nói cho ta biết, rốt cuộc ngươi đã dùng biện pháp gì khiến hoàng muội kia của ta hoàn toàn tỉnh ngộ?"
Tô Ngự nhìn thẳng vào hai mắt Cố Thần An, tựa hồ muốn nhìn thấu ý tứ trong đó.
Nhìn đôi mắt không hề bận tâm, nhưng ẩn chứa sóng ngầm mãnh liệt của Tô Ngự, Cố Thần An có thể tin chắc, nếu mình lộ ra bất cứ sơ hở nào, Tô Ngự tuyệt đối sẽ không chút lưu tình giết mình.
Hiện tại phải làm thế nào đây?
Cố Thần An khẽ nheo mắt, suy nghĩ liên tục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận