Để Ngươi Cướp Cơ Duyên Không Có Để Ngươi Cướp Hồng Nhan

Chương 334: Nhất định muốn vì Bất Hối đòi cái công đạo a!

**Chương 334: Nhất định phải vì Bất Hối đòi lại công đạo!**
Tần Triệt và Triệu Vô Cực xuất hiện, đám trưởng lão Liễu gia đều mở to hai mắt.
Ôi chao...
Tình huống gì vậy?
Không chỉ có Tần, Triệu hai nhà đồng ý kết minh, mà còn đích thân tới.
Không chỉ đích thân tới, mà còn là gia chủ của Tần, Triệu hai nhà!
Chuyện này quá vô lý đi?
Gia chủ mấy lần trước tự mình đi đều bị từ chối khéo, vậy mà Cố Thần An trong ba ngày ngắn ngủi lại khiến gia chủ Tần, Triệu hai nhà đến Liễu gia? !
Cái này... Việc này mà truyền ra ngoài, Liễu gia ta thật có mặt mũi!
"Tình huống thế nào, Cố công tử vậy mà thuyết phục được gia chủ Tần, Triệu hai nhà?"
"Cố công tử quá lợi hại đi? Chẳng trách là con rể của Liễu gia ta!"
"Đúng vậy, việc này mà truyền ra ngoài, đám đệ tử Liễu gia chúng ta thật có mặt mũi!"
Trong đám người, Liễu gia đệ tử sau khi nhìn thấy Tần Triệt và Triệu Vô Cực cũng bắt đầu bàn tán xôn xao.
Liễu Hạc Hiên vội vàng bước lên phía trước, hướng Tần Triệt và Triệu Vô Cực đáp lễ nói: "Tần gia chủ, Triệu gia chủ, chúng ta lại gặp mặt."
"Liễu gia chủ, lần này chúng ta tới để trao đổi chuyện kết minh, trước đó ta và Triệu gia chủ đã làm mất mặt ngài, mong Liễu gia chủ bỏ qua..." Tần Triệt có chút lúng túng nói.
"Không sao, không sao." Liễu Hạc Hiên vội vàng lắc đầu.
Có thể cùng Tần, Triệu hai nhà kết minh, đối với Liễu gia mà nói là một chuyện tốt, hắn căn bản không quan tâm chuyện trước kia.
"Liễu gia chủ, lần này Cố công tử đã giúp Tần gia và ta, chúng ta còn phải cảm tạ hắn thật tốt." Bên cạnh, Triệu Vô Cực mở miệng nói.
Hả?
Lời này vừa nói ra, Liễu Hạc Hiên khẽ giật mình.
Cố công tử giúp Tần, Triệu hai nhà?
Chẳng trách...
Xem ra hẳn là Cố công tử giúp Tần, Triệu hai nhà, sau đó bọn họ vì cảm tạ Cố công tử mới nghĩ tới việc kết minh cùng Liễu gia.
Tuy cũng có thể... Nhưng như vậy chẳng phải nói Tần, Triệu hai nhà không thật lòng...
"Xem ra sự kiện này ta lại được nhờ Cố công tử rồi." Liễu Hạc Hiên trêu ghẹo nói.
"Không phải vậy."
Tần Triệt vội vàng lắc đầu: "Liễu gia chủ, không giấu gì ngài, lần này kết minh là do ta chủ động nói với lão Triệu."
"Cái gì?"
Liễu Hạc Hiên sững sờ, không thể tin trừng mắt nhìn.
"Không sai, Liễu gia chủ, lần này kết minh là do Tần gia chủ chủ động nói với ta, mong Liễu gia chủ đừng vì báo thù mà cố ý làm mất mặt chúng ta..." Triệu Vô Cực cười nói.
Nghe nói như thế, Liễu Hạc Hiên bỗng nhiên giật mình.
Chuyện gì xảy ra?
Chẳng lẽ gia chủ Tần, Triệu hai nhà không phải vì cảm tạ Cố công tử mới đồng ý kết minh sao?
Sao bây giờ lại biến thành Tần, Triệu hai nhà chủ động nhắc tới kết minh rồi?
Rốt cuộc là có chuyện gì?
"Cha, đừng đứng đây nữa, trước hết mời Tần gia chủ và Triệu gia chủ vào trong đi." Liễu Mộng Ly thấy Liễu Hạc Hiên nửa ngày không có phản ứng, rốt cục nhịn không được lên tiếng.
"À, đúng đúng đúng, mời hai vị." Liễu Hạc Hiên vội vàng mời.
"Được." Tần Triệt khẽ gật đầu, quay đầu nhìn hướng phi chu nói: "Tần gia đệ tử."
"Đệ tử có mặt!" Trên phi chu, các đệ tử ào ào ôm quyền.
"Đem hậu lễ ta chuẩn bị cho Liễu gia chủ mang tới đây!"
"Vâng!"
"Triệu gia đệ tử." Triệu Vô Cực cũng mở miệng nói.
"Đệ tử có mặt!"
"Đem hậu lễ cho Liễu gia chủ mang tới đây!"
"Vâng!"
Thấy tình cảnh này, Liễu Hạc Hiên lại giật mình.
Khá lắm, không chỉ có gia chủ Tần, Triệu hai nhà đích thân đến, mà còn mang theo hậu lễ cho Liễu gia ta!
Cái này... Cái này mà truyền ra ngoài, mặt mũi trước kia của ta, Liễu Hạc Hiên, đều tìm lại được rồi!
...
Cùng lúc đó.
Đại Chu, Lâm gia.
Trong đại điện, Tạ Uyển ngồi vững trên bảo tọa.
Từ khi Lâm gia gia chủ Lâm Viêm bế quan, Tạ Uyển vẫn vất vả xử lý chính vụ và phường thị của Lâm gia, hiện nay có thể nói mọi việc lớn nhỏ của Lâm gia đều do Tạ Uyển xử lý.
Từ khi Lâm Bất Hối và Cung Thanh Miểu cùng nhau đi tới Đại Viêm bằng phi chu, Lâm Bất Hối hoàn toàn không có tin tức, điều này khiến Tạ Uyển lo lắng, nàng vội vàng sai thủ hạ đi nghe ngóng tin tức của Lâm Bất Hối.
Nhưng ngoại trừ việc biết Lâm Bất Hối và Cung Thanh Miểu đến Liễu Thành, những chuyện còn lại hoàn toàn không biết gì cả.
Đối với việc này, nàng rất cuống cuồng, nhưng lại sợ Lâm Bất Hối, tên đệ tử phóng đãng này, cố ý ẩn tàng tin tức để tiêu sái ở Đại Viêm, cho nên cũng không trực tiếp hỏi thăm Liễu gia về Lâm Bất Hối.
Tránh để nảy sinh hiểu lầm không cần thiết.
Nhưng qua mấy ngày nghe ngóng, Tạ Uyển dần dần cảm thấy có chuyện không thích hợp.
Lúc trước Lâm Bất Hối và Cung Thanh Miểu dùng phi chu, hiện tại phi chu vẫn dừng ở ngoại ô Liễu Thành, nhưng bên trong lại trống rỗng không có một bóng người.
Lâm Bất Hối và Cung Thanh Miểu đồng thời mất tích...
Hai người này vốn là đi giết Cố Thần An, lại thêm việc mất tích ở Liễu Thành, hai tin tức quan trọng này xâu chuỗi lại dường như chứng thực điều gì đó.
Đó chính là, nếu như hai người này gặp bất trắc, vậy tuyệt đối là do Liễu gia ra tay!
Nếu không, chỉ bằng một mình Cố Thần An tuyệt đối không thể làm được việc này!
Ngay lúc này, một vị đệ tử bước nhanh tới.
"Phu nhân, theo tin tức từ thám tử của chúng ta ở Đại Viêm, tung tích của thiếu chủ vẫn hoàn toàn không biết gì cả."
"Ba!"
Tạ Uyển nghe đến lời này, bỗng nhiên vỗ bàn đứng dậy.
"Vậy thì không cần tra xét nữa, Bất Hối tuyệt đối đã gặp bất trắc!"
"Vậy... Chúng ta phải làm sao bây giờ?" Đệ tử có chút sợ hãi nói.
"Mau mời mấy vị trưởng lão!"
"Vâng!"
Không bao lâu, trên đại điện xuất hiện ba đạo nhân ảnh.
Vị thứ nhất, tóc trắng xóa như ông lão trên 80 tuổi, nhưng trong mắt thần thái sáng láng, mắt báo trợn lên.
Vị thứ hai, tóc màu xám trắng, một thân bạch bào, trong tay chống quải trượng, trên quải trượng điêu khắc đầu rồng.
Vị thứ ba, màu tóc cũng xám trắng, nhưng tiên phong đạo cốt như đạo sĩ đắc đạo, khí vũ hiên ngang, hoàn toàn không thấy một tia dáng vẻ già nua.
Ba vị này chính là ba vị trưởng lão của Lâm gia!
"Phu nhân, đã xảy ra chuyện gì, vì sao lại dùng tuyên lệnh bài triệu tập chúng ta?" Đại trưởng lão sắc mặt không vui nói.
Tuyên lệnh bài chính là đồ vật Lâm gia gia chủ trước khi bế quan giao cho Tạ Uyển, nắm giữ vật này mới có thể triệu tập ba vị trưởng lão.
Cho nên, đây cũng chính là nói, chỉ có gặp phải tình huống khẩn cấp mới có thể làm như vậy.
Ba vị trưởng lão này quản lý toàn bộ quyền lực của Lâm gia, bận rộn vô cùng.
Lâm gia hiện tại căn bản không có đại sự, Tạ Uyển tuyên triệu mấy người mà không nói ra được đại sự, vậy thì không ổn.
Thế mà, ngay lúc này, Tạ Uyển hít sâu một hơi, cưỡng ép bình tĩnh một phen.
"Bất Hối, có thể đã gặp bất trắc!"
Lời này vừa nói ra, còn chưa chờ ba vị trưởng lão làm ra phản ứng, Tạ Uyển đã không kìm được, vành mắt nàng đỏ lên, trong nháy mắt lệ rơi.
"Con của ta! Con của ta!"
"Cái gì?!"
Ba người giật nảy cả mình, nhất thời nhíu mày.
"Ai dám đối với thiếu chủ Lâm gia ta động thủ?!"
"Là... là... Liễu gia, là Liễu gia!" Tạ Uyển dựa bàn mà khóc, bi thương khó tự kiềm chế.
Nức nở một lát, che mặt gào khóc.
"Ba vị trưởng lão, các ngươi nhất định phải vì Bất Hối đòi lại công đạo!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận