Để Ngươi Cướp Cơ Duyên Không Có Để Ngươi Cướp Hồng Nhan

Chương 297: Sao không như thử thích ta?

**Chương 297: Sao không thử thích ta?**
Cơn đau đột ngột xuất hiện khiến Tần Tương Tuyết sững sờ. Từ vị trí Cố Thần An ra tay làm điểm khởi đầu, một loại cảm giác dị thường không thể diễn tả nhanh chóng lan ra khắp toàn thân.
Khiến cho gương mặt nàng trong nháy mắt đỏ bừng. Sự thay đổi sắc mặt này không chỉ là thẹn thùng, mà còn kèm theo một chút khoái cảm vi diệu.
Sự phản kháng kịch liệt trước đó của nàng hoàn toàn biến mất, mà lại thực sự chậm rãi hạ bút theo yêu cầu của Cố Thần An.
Một điểm hạ xuống, vết mực loang ra.
"Đứng thẳng! Eo đừng cong!"
Cố Thần An buông tay cầm bút, giả vờ đỡ lấy vòng eo nhỏ nhắn của Tần Tương Tuyết: "Eo dùng sức!"
Nói xong, Cố Thần An hơi cúi người, một bàn tay vỗ vào đùi Tần Tương Tuyết: "Chân tách ra một chút, chú ý đầu gối trái, đừng lắc!"
"Ai dạy ngươi viết chữ mà thân thể lại nghiêng về phía trước? Xương chậu nghiêng về phía trước thế này, ngươi là đang khoe khoang mông của ngươi với ta sao?"
"Đứng thẳng!"
Cố Thần An lui về phía sau một bước, như một lão sư uy nghiêm ôm ngực nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Tần Tương Tuyết.
Tần Tương Tuyết không dám thất lễ, lập tức đứng thẳng người.
Thậm chí nàng còn không nghĩ rõ tại sao mình đột nhiên nghe lời Cố Thần An. Hay nói đúng hơn, nàng căn bản không biết vì sao mỗi lần Cố Thần An nghiêm khắc răn dạy mình, trong lòng mình lại sinh ra một loại cảm xúc vi diệu khó mà diễn tả bằng lời.
Tần Tương Tuyết hít sâu một hơi, gương mặt đỏ bừng không còn hình dáng, nhẹ nhàng cầm bút viết nét ngang.
"Ngươi thật sự ngu xuẩn, trên đời này sao lại có loại người ngu xuẩn như ngươi? Bảo ngươi không được nghiêng người về phía trước, ngươi là nghe không hiểu hay là không muốn làm?" Cố Thần An nắm bắt cơ hội, lại mắng một trận.
Sau đó hắn nhìn quanh, phát hiện trên án thư, ở dưới đất có đặt một chậu trúc cảnh xanh biếc, dài nhỏ. Hắn bước tới, bẻ gãy một cành, cầm trên tay như một cây roi dạy dỗ.
Tần Tương Tuyết thấy thế nghi ngờ liếc nhìn Cố Thần An, nhưng một giây sau.
"Ba!"
Cây roi nhỏ dài đánh mạnh vào mông nàng.
"Hừ."
Tần Tương Tuyết cắn răng phát ra một tiếng hừ nhẹ.
"Nhìn cái gì? Tiếp tục viết, ta có bảo ngươi nhìn sao?"
Tần Tương Tuyết không dám nói, hoặc có lẽ nàng đang hưởng thụ loại cảm giác này. Không nói một lời, lập tức quay đầu nhìn về phía giấy Tuyên Thành, đưa tay viết.
Cố Thần An ôm cây roi trước ngực, tựa vào trước án thư nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Tần Tương Tuyết.
Nhìn một chút, khóe miệng hắn cong lên một nụ cười.
Không ngờ tới Tần tiểu thư, dù sao ngươi cũng là tiểu thư khuê các, người người khen ngợi ngươi đoan trang dịu dàng, nhưng ai có thể ngờ ngươi lại là loại người như vậy?
Cố Thần An thuận tay mở bảng nhân vật của Tần Tương Tuyết ra xem qua.
【Tính danh】: Tần Tương Tuyết 【Cảnh giới】: Động Huyền thất trọng 【Thân phận】: Tiểu thư Tần gia trong Thập Đại Trường Sinh Gia 【Thiên mệnh giá trị】: 2500 【Mệnh cách】: ... 【Khéo hiểu lòng người · lam】 【Ôn nhu như nước · lam】 【Nhẫn nhục chịu đựng · trắng】 【Không có chút nào chủ kiến · tro】 【... · tro】...
【Gần đây chuyển hướng】: Lập tức muốn kết làm đạo lữ cùng Triệu gia thiếu chủ...
Nếu ta nhớ không lầm, loại nhân cách này sẽ chủ động từ bỏ quyền khống chế đối với thân thể, tinh thần và sinh hoạt của bản thân, phối hợp với nhân vật kia, chủ động để bản thân ở vào địa vị bị khống chế, bị chi phối.
Cho nên chỉ cần ta biểu hiện đủ bá đạo, thì sẽ khiến tâm lý Tần tiểu thư biến hóa, từ đó xem ta như một người chỉ có thể nịnh bợ mà không thể cự tuyệt.
Trong lúc Cố Thần An suy tư, Tần Tương Tuyết ngừng bút.
Nàng chậm rãi quay đầu lại, nhìn Cố Thần An một chút rồi lập tức dời ánh mắt nói: "Viết, viết xong rồi Cố công tử."
Cố Thần An tiến lên phía trước, thưởng thức một phen chữ viết, chậm rãi gật đầu nói: "Viết không tệ, ta rất hài lòng."
"Tạ ơn Cố công tử." Tần Tương Tuyết mím môi.
Cố Thần An đặt cây roi xuống, tùy ý ngồi trên giường, ngẩng đầu nhìn Tần Tương Tuyết nói: "Tốt, vậy bây giờ nói chuyện của ngươi đi?"
"A?"
Tần Tương Tuyết sững sờ, cúi đầu, hé miệng nói: "Lúc nãy, Cố công tử không phải nói, viết xong người sẽ đi sao?"
"Ừm?!"
Cố Thần An lạnh lùng hừ một tiếng, lập tức cầm cây roi lên: "Ngươi đang đuổi ta đi?"
"Tiểu, tiểu nữ không dám."
Tần Tương Tuyết lắc đầu, lấy hết dũng khí chuẩn bị tiếp tục chịu sự dạy dỗ của cây roi. Thế nhưng Cố Thần An lại không ra tay. Việc này khiến Tần Tương Tuyết lại nảy sinh một loại tâm tình thất vọng.
"Có muốn cùng ta ra ngoài tâm sự không?" Cố Thần An đặt cây roi xuống, bình tĩnh nói.
"Ra ngoài? Cùng ngươi?" Tần Tương Tuyết trừng mắt, kinh ngạc.
"Không muốn đi sao?"
Tuy Cố Thần An đã biết tính cách thật sự của Tần Tương Tuyết, nhưng hắn không muốn lợi dụng nhược điểm này để Tần Tương Tuyết đồng ý kết minh.
Chỉ cần ai cường thế thì Tần Tương Tuyết sẽ bị người đó chi phối. Nếu Cố Thần An cường thế mở lời thì Tần Tương Tuyết tất nhiên sẽ đồng ý. Nhưng sau đó thì sao?
Nếu Tần Tương Tuyết gặp lại Tần Triệt, chỉ cần Tần Triệt biểu hiện cường thế, Tần Tương Tuyết sẽ bị Tần Triệt chi phối. Việc kết minh tuyệt đối sẽ bị Tần Triệt bác bỏ.
Thậm chí, nếu Tần Triệt biết được ý đồ của Cố Thần An, chắc chắn sẽ đuổi Cố Thần An và Liễu Mộng Ly đi. Chuyện kết minh với Tần, Triệu hai nhà sẽ tan thành mây khói.
Cho nên, muốn để Tần Tương Tuyết thật sự đồng ý kết minh, trước tiên phải để Tần Tương Tuyết thoát khỏi sự khống chế của Tần Triệt.
Hoặc nói, để Tần Tương Tuyết sau này chỉ có thể bị mình khống chế và chi phối mới là thượng sách.
Nói cách khác, không chỉ phải biểu hiện cường thế trước mặt Tần Tương Tuyết, mà còn phải để Tần Tương Tuyết tự mình lựa chọn một số việc, nếu không nàng vẫn sẽ là một kẻ nhẫn nhục chịu đựng không có chủ kiến.
"Ta, cha ta không cho phép ta đơn độc ra ngoài với người khác phái. Huống chi ta và Cố công tử chỉ quen biết trong chốc lát. Hơn nữa, ta sắp làm vợ người ta..." Tần Tương Tuyết cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt Cố Thần An, thanh âm càng ngày càng nhỏ.
"Vậy sao."
Cố Thần An suy tư một lát rồi cười nói: "Vậy ta hỏi ngươi, ngươi thích Triệu thiếu chủ sao?"
"Cái này..."
Tần Tương Tuyết ngây người đứng tại chỗ, suy nghĩ rất lâu rồi chậm rãi nói: "Ta... Ta không biết."
"Thật sao, vậy ngươi đã từng cảm nhận được cảm giác thích một người là như thế nào chưa?" Cố Thần An lại hỏi.
Tần Tương Tuyết lắc đầu.
"Có muốn thử một chút không?" Cố Thần An nhướng mày.
"Thử? Thử như thế nào?" Nàng không hiểu, trừng mắt nhìn.
"Lại đây." Cố Thần An vẫy tay.
Tần Tương Tuyết không nhúc nhích, nàng xoa ngón tay, nhìn về phía hắn.
"Ta bảo ngươi lại đây!" Cố Thần An đột nhiên cao giọng, nghiêm khắc quát lớn.
Nghe vậy, Tần Tương Tuyết toàn thân run lên, giống như một người máy nhận được mệnh lệnh, do dự chậm rãi bước tới trước mặt Cố Thần An.
Cố Thần An đột nhiên giơ tay lên, Tần Tương Tuyết vội vàng nhắm mắt trốn tránh, nhưng không ngờ một cảm giác mềm mại ấm áp lại xuất hiện trên trán nàng.
Nàng kinh hãi, vội vàng mở to mắt, chỉ thấy Cố Thần An đã đứng dậy, đang đưa tay sờ trán nàng mỉm cười.
"Cố công tử, người..."
"Suỵt."
Cố Thần An giơ ngón tay ra hiệu im lặng: "Nếu ngươi chưa từng trải nghiệm cảm giác thích một người, vậy sao không thử thích ta?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận