Để Ngươi Cướp Cơ Duyên Không Có Để Ngươi Cướp Hồng Nhan

Chương 322: Huyễn Nguyệt Hư Vọng Trận

**Chương 322: Huyễn Nguyệt Hư Vọng Trận**
Trong phòng nhỏ của Tần Tương Tuyết.
Cửa phòng từ từ mở ra, Tần Tương Tuyết thận trọng thò đầu ra dò xét xung quanh, lại triển khai thần thức thăm dò bốn phía một phen.
Xác định bên ngoài phòng không có người, nàng mới nhẹ nhàng đẩy cửa phòng, rón rén đi ra như kẻ trộm.
Nhẹ nhàng đóng cửa phòng, nàng đổi hướng chạy nhanh về phía phòng nhỏ của Cố Thần An.
Cùng lúc đó, trong phòng khách.
Nhìn Liễu Mộng Ly kết động chỉ quyết, Cố Thần An rất nghi hoặc.
Tuy hắn không biết chỉ quyết này dùng làm gì, nhưng có thể lờ mờ nhận ra đây là một loại trận pháp chỉ quyết.
Vì vậy, hắn tự nhiên cho rằng Liễu Mộng Ly đang bố trí một loại trận pháp ngăn cách âm thanh.
Dù sao hai lần trước đều khiến Liễu Mộng Ly không ngủ được.
Nghĩ tới đây, Cố Thần An không khỏi có chút áy náy, sau đó mở miệng nói: "Hai lần trước... quả thật có chút ồn ào."
"Không cần lo lắng, lần này không làm ồn tới ta." Liễu Mộng Ly đáp lại, khóe miệng lại hiện lên ý cười.
"Đúng vậy, ta thấy cô nương đang bố trận?" Cố Thần An hỏi.
"Ngươi hiểu trận pháp?" Liễu Mộng Ly nhướng mày.
"Biết sơ sơ."
"Không ngờ, ngươi còn biết nhiều thứ như vậy." Liễu Mộng Ly hiếu kỳ nói: "Ngoài trận pháp, ngươi còn biết gì nữa?"
"Emmmm, luyện đan." Cố Thần An nói.
"Hửm?"
Liễu Mộng Ly sửng sốt, ngước mắt nhìn Cố Thần An: "Ngươi cũng biết luyện đan?"
"Từng luyện qua một bản luyện đan pháp thuật, bất quá chưa từng luyện chế." Cố Thần An giang tay.
Lúc trước, trận pháp pháp thuật và luyện đan pháp thuật đều do Tô Trần đưa cho Cố Thần An, sau khi trở về, Cố Thần An đã nghiên cứu kỹ lưỡng cả hai bản công pháp.
Tuy chưa từng luyện đan, nhưng lý thuyết thì hắn đều biết.
"Ngươi thật... thần bí." Liễu Mộng Ly vẫn đang kết động chỉ quyết.
"Cũng tàm tạm."
Cố Thần An cười cười, thấy Liễu Mộng Ly vẫn đang kết động chỉ quyết, trong lòng có chút nghi hoặc.
"Cách âm trận pháp cần lâu như vậy sao?" Trong số trận pháp hắn học không có cách âm trận pháp, nên hắn có chút hiếu kỳ.
"Cách âm trận pháp?"
Liễu Mộng Ly nhíu mày: "Ta đâu có nói đây là cách âm trận pháp?"
"A?"
Cố Thần An ngẩn ra: "Vậy cô nương đang làm gì?"
"Huyễn Nguyệt Hư Vọng Trận." Liễu Mộng Ly ra vẻ thản nhiên nói.
"Đó là gì?" Cố Thần An vội vàng hỏi.
"Đúng như tên gọi, là trận pháp có thể biến ảo mộng thành sự thật, chỉ cần đặt chân vào phạm vi trận pháp sẽ lâm vào huyễn thuật, trong huyễn thuật sẽ khiến cho người bước vào có được điều mình mong muốn." Liễu Mộng Ly nhướng mày cười nói.
"A?"
Cố Thần An mở to hai mắt: "Cho nên, trận pháp này của cô nương là chuẩn bị cho Tần Tương Tuyết?"
"Đúng vậy." Liễu Mộng Ly nói: "Tần Tương Tuyết chỉ cần bước vào phạm vi ba mét bên ngoài phòng nhỏ sẽ lâm vào trận pháp, trong ảo mộng của nàng, tối nay sẽ cùng ngươi triền miên."
"Không phải, cô nương có ý gì?"
Cố Thần An đứng dậy: "Cô nương không định để Tần Tương Tuyết vào nhà thật sao?"
"Đúng vậy." Liễu Mộng Ly cười nói: "Không phải ngươi đã nói, hai lần trước quá ồn ào sao, cho nên lần này đừng làm ồn ta nữa, được chứ, công tử ~ "
"Ta... ngươi..."
Cố Thần An bó tay.
Hắn sớm biết Liễu Mộng Ly đồng ý để Tần Tương Tuyết tìm mình là không có ý tốt!
Không ngờ, Liễu Mộng Ly còn vì thế mà bố trí trận pháp!
Còn nói cái gì mà mình không phải người hẹp hòi...
Trong lúc hai người nói chuyện, bên ngoài phòng nhỏ, thân ảnh lén lút của Tần Tương Tuyết rón rén đi tới. Khi nàng đi vào vị trí cách phòng nhỏ ba mét, bỗng nhiên hư không xung quanh hơi lóe lên, thân ảnh Tần Tương Tuyết trong nháy mắt biến mất.
Nhưng trước mắt Tần Tương Tuyết, khung cảnh xung quanh không hề thay đổi.
Thêm vào đó, trong lòng nàng tràn đầy chờ mong, nên nàng hoàn toàn không chú ý mình đã mắc lừa.
Sau khi dò xét bốn phía, không thấy một bóng người, nàng lập tức nhanh chóng đi về phía phòng nhỏ của Cố Thần An.
Đương đương đương!
Tiếng kẽo kẹt vang lên, cửa phòng mở ra.
Cố Thần An đã cởi áo ngoài, vẻ mặt yêu thương nhìn Tần Tương Tuyết, tay làm động tác mời: "Mau vào đi."
Vào phòng nhỏ, Tần Tương Tuyết nhìn quanh, không thấy bóng dáng Mộng Ly, nàng hiếu kỳ hỏi: "Liễu tiểu thư đâu?"
"Quan tâm nàng ta làm gì, đã muội muốn tới, vậy ta tự nhiên là đuổi nàng ta đi." Cố Thần An sờ trán Tần Tương Tuyết, cười nói.
Nghe xong lời này, Tần Tương Tuyết kích động, ôm chặt eo Cố Thần An, nói: "Thần An, chàng... Chàng đối với ta thật tốt?"
Bốp!
"Gọi ta là gì?" Cố Thần An vỗ nhẹ Tần Tương Tuyết, nhướn mày nói.
Tần Tương Tuyết hai mắt lóe lên tia kích động, thân thể run nhè nhẹ, nói: "Chủ... chủ nhân, xin chủ nhân hãy yêu thương ta..."
...
Trong phòng.
"Không phải, Liễu Mộng Ly, cô nương đang làm trò quỷ gì vậy?" Cố Thần An bất đắc dĩ xoa trán.
Liễu Mộng Ly bình thản, ung dung phân tích: "Đã Tần tiểu thư muốn tới, ta tự nhiên là hoan nghênh nàng, nhưng ta lại không muốn hai người các ngươi làm ồn tới ta, cho nên ta đã tốn mấy trăm viên linh thạch để bố trí trận pháp đặc biệt cho nàng, thỏa mãn mong ước của nàng."
Nói đến đây, Liễu Mộng Ly bỗng nhiên cười nói: "Thế nào, ta nói không sai chứ, ta không phải người hẹp hòi."
Cố Thần An: "..."
"Cô nương định để Tần Tương Tuyết đứng ngây ngốc ngoài cửa cả đêm?" Cố Thần An lo lắng bị người khác nhìn thấy.
"Không sao." Liễu Mộng Ly đắc ý nói: "Trận pháp này một khi tiến vào bên trong sẽ ẩn tàng thân hình, người khác căn bản không nhìn thấy."
"Cô nương..."
Cố Thần An bất đắc dĩ thở dài, "Ít nhất cũng nên để cho nàng vào nhà trước chứ, khiến người ta đứng ngoài cả đêm, không hay lắm?"
"Ngươi muốn đau lòng thì đi vào trong trận pháp theo nàng, ta đi ngủ!"
Liễu Mộng Ly liếc Cố Thần An một cái, chui vào trong chăn, xoay người hướng mặt vào tường.
Nhìn thân ảnh Liễu Mộng Ly, Cố Thần An lại quay đầu nhìn cảnh sắc bên ngoài phòng nhỏ, líu lưỡi, có chút khó xử.
Suy nghĩ một lát, Cố Thần An đi tới cửa phòng, mở chốt, đưa tay kéo cửa.
Nhưng cửa phòng không hề nhúc nhích!
Hả?
Cố Thần An sững sờ, lại dùng thêm chút sức, nhưng cửa phòng vẫn không nhúc nhích.
Quỷ gì vậy?
Cánh cửa này, cũng bị Liễu Mộng Ly yểm trận pháp? !
Cô nương này nói hay như vậy nhưng thực chất là căn bản không có ý định để ta ra ngoài cùng Tần Tương Tuyết!
"Cố công tử, đừng phí sức, trận pháp cho Tần Tương Tuyết dùng mấy trăm viên linh thạch, trận pháp cho cửa phòng ta dùng hơn một ngàn viên linh thạch, với tu vi Động Huyền ngũ trọng của ngươi thì không thể mở được cửa phòng do ta - Động Huyền bát trọng bố trí trận pháp đâu."
Liễu Mộng Ly vẻ mặt đắc ý quay đầu lại, một tay chống cằm nằm nghiêng, nhìn Cố Thần An nói: "Ngươi không thể thành thật nghỉ ngơi một đêm sao?"
"Ngủ không được." Cố Thần An mím môi.
"Vì sao?" Liễu Mộng Ly hỏi.
"Cô nương ngủ trên giường đương nhiên ngủ ngon, ta nằm trên ghế sao mà nghỉ ngơi?" Cố Thần An có chút phê bình kín đáo.
"A? Cái này..."
Mặt Liễu Mộng Ly đỏ ửng, sau đó nuốt nước bọt: "Nếu ngươi nghỉ ngơi không tốt, vậy ta đành cố gắng để ngươi lên giường ngủ, đương nhiên, chỉ là để ngươi ngủ cùng giường với ta mà thôi, không có ý gì khác, ngươi... ngươi đừng suy nghĩ nhiều."
Bạn cần đăng nhập để bình luận