Để Ngươi Cướp Cơ Duyên Không Có Để Ngươi Cướp Hồng Nhan

Chương 296: Nhanh viết, đừng nói nhảm!

**Chương 296: Viết nhanh, đừng nói nhảm!**
"Triệu thiếu chủ, không cần phải như thế."
Cố Thần An vội vàng đỡ Triệu Vũ ngồi xuống lại: "Triệu thiếu chủ, ta giúp ngươi, ta giúp ngươi là được chứ gì."
"Thật sao?"
Triệu Vũ nghe vậy mừng rỡ, vội vàng nâng chén rượu lên nói: "Đa tạ Cố công tử!"
"Trước đừng cảm ơn ta, ta tuy đáp ứng giúp ngươi, nhưng có giúp được hay không ta cũng không biết, huống chi hiện tại là ở Tần gia, nếu người của Tần gia thấy ta tiếp cận Tần tiểu thư, chỉ sợ..."
"Yên tâm!"
Triệu Vũ liền vội vàng khoát tay nói: "Cố công tử cứ yên tâm to gan đi tìm Tương Tuyết, Tần gia từ trên xuống dưới đều biết ta, ta có thể tự mình giải thích rõ ràng với bọn họ."
"Ồ?"
Cố Thần An khóe miệng khẽ nhếch nói: "Như thế thì tốt."
Trong khi nói chuyện, Cố Thần An và Triệu Vũ liền thấy Liễu Mộng Ly cùng Tần Tương Tuyết đang từ phía hậu hoa viên đi ra.
"Cố công tử, Tương Tuyết không xem nổi nhiều, đợi lát nữa chắc chắn sẽ trở về phòng, ngươi có thể mượn cơ hội này..." Triệu Vũ nhỏ giọng nói.
"Được, vậy ta đi trước, ngươi đến yểm hộ cho ta." Cố Thần An cười nói.
"Rõ, rõ." Triệu Vũ gật đầu.
Quả thật không sai, Liễu Mộng Ly cùng Tần Tương Tuyết tại phòng nhỏ trước tách ra, Tần Tương Tuyết tiến vào phòng nhỏ của mình, Liễu Mộng Ly thì thấy Cố Thần An cất bước đi tới.
"Liễu tiểu thư."
Triệu Vũ có chút lúng túng đi hành lễ.
"Triệu thiếu chủ."
Liễu Mộng Ly thuận thế ngồi xuống bên cạnh Cố Thần An, nhỏ giọng nói vào bên tai Cố Thần An: "Rốt cuộc ngươi có kế hoạch gì, còn chưa bắt đầu hành động?"
"Lập tức." Cố Thần An đã tính trước nói.
Thấy hai người nhỏ giọng nói gì đó, Triệu Vũ bỗng nhiên bưng rượu lên, hướng về Liễu Mộng Ly kính một chén nói: "Liễu tiểu thư, vừa rồi ta để Cố công tử giúp ta đi làm rõ Tương Tuyết thích cái gì, đợi chút nữa hắn sẽ đi tìm Tương Tuyết, ngươi không cần phải lo lắng."
Hả?
Nghe nói như thế, Liễu Mộng Ly sững sờ, không thể tin quay đầu nhìn Cố Thần An.
Chỉ thấy Cố Thần An cười gật đầu nói: "Mộng Ly rất tin tưởng ta, nàng tuyệt sẽ không suy nghĩ nhiều, đúng không, Mộng Ly?"
Liễu Mộng Ly: "..."
Thấy tình cảnh này, Triệu Vũ líu lưỡi một phen.
Khá lắm, Cố công tử vậy mà khiến Liễu tiểu thư tin tưởng đến thế, hắn rốt cuộc là làm cái gì, sau này ta nhất định phải thỉnh giáo hắn mới được!
"Tốt."
Không bao lâu, Cố Thần An đứng dậy, uống cạn chén rượu cuối cùng trong chén nói: "Cái kia Triệu thiếu chủ, ta đi tìm Tần tiểu thư."
"Tốt, tốt, tốt."
Triệu Vũ mừng rỡ đứng lên nói: "Cố công tử yên tâm đi, ta chắc chắn giúp đỡ Cố công tử yểm trợ!"
Trong mắt Triệu Vũ, Cố Thần An là con rể Liễu gia lại cũng giống như mình là chính nhân quân tử, cho nên hắn căn bản không sợ Cố Thần An đối với Tần Tương Tuyết làm ra những chuyện khác.
Huống chi Tần Tương Tuyết tuy dịu dàng đoan trang, nhưng cũng không phải là một người nhát gan, nếu Cố Thần An dám làm ẩu, chắc chắn cũng không chịu nổi.
Hơn nữa, Liễu tiểu thư ở ngay đây, Cố Thần An sao lại dám nảy sinh ý đồ gì với Tần Tương Tuyết?
"Làm phiền."
Cố Thần An gật đầu, quay người cất bước hướng về phòng nhỏ của Tần Tương Tuyết đi đến.
...
Trong phòng.
Vừa trở về, Tần Tương Tuyết trăm mối vẫn không có cách giải, nàng thủy chung nghĩ mãi mà không rõ Cố Thần An có điểm gì đặc biệt.
Hôm nay Liễu Mộng Ly nói với nàng những lời kia làm nàng chấn động, tuy nàng không nhanh chóng tiếp nhận những quan điểm này, nhưng những quan điểm này thực sự đã khiến trong nội tâm nàng sinh ra một loại cảm giác khác thường.
"Tần tiểu thư, cô có ở đó không?"
Bỗng nhiên, một giọng nói theo ngoài cửa truyền đến.
"Ai?" Tần Tương Tuyết hỏi.
"Là ta, đạo lữ của Liễu tiểu thư, Cố Thần An." Cố Thần An mở miệng nói.
"Cố Thần An?"
Tần Tương Tuyết giật nảy mình, lập tức đứng dậy.
"Ngươi... Ngươi tìm ta có chuyện gì sao?"
"Tự nhiên là có, tại hạ muốn đến xác nhận một việc."
"Chuyện gì?" Tần Tương Tuyết vẫn chưa mở cửa, đứng ở bên trong cửa nghi hoặc hỏi.
"Tần tiểu thư không ngại trước mở cửa, sự kiện này tốt nhất đừng để người khác biết." Cố Thần An thần thần bí bí nói.
"Ngươi, ngươi tìm đến ta, Liễu tiểu thư có biết không?" Tần Tương Tuyết vẫn không có động tác.
"Nàng đương nhiên là biết."
"A, vậy tốt."
Đạt được đáp án này, Tần Tương Tuyết mới khẽ mở cửa phòng, lộ ra nửa cái đầu trên dưới dò xét Cố Thần An một phen, thấy Cố Thần An không có gì khác thường sau đó mới mở rộng cửa phòng nói: "Vào đi."
Tiến vào phòng nhỏ, Cố Thần An nhìn quanh một phen bốn phía, đã thấy trên giá sách một bên đặt rất nhiều bức tranh chữ.
Cố Thần An tiện tay cầm lên một bức, mở ra xem, chữ viết trên đó tươi mát phiêu dật, cứng cáp có lực, nhìn qua như tuấn mã thoát cương tung vó trên không trung mà đến, lại nhanh chóng đi, lại như Giao Long Phi Thiên lưu chuyển xê dịch.
"Chữ tốt, chữ tốt."
Cố Thần An tán dương một phen, xoay đầu lại cười nói: "Đây là Tần tiểu thư viết?"
"Ừm."
Tần Tương Tuyết khẽ gật đầu, đối với việc Cố Thần An đến đây vẫn còn có chút không hiểu, trong đôi mắt đẹp của nàng có chút cảnh giác nói: "Cố công tử, ngươi tới là muốn làm gì?"
"Không làm cái gì, tùy tiện nói chuyện." Cố Thần An cười nói.
"Cố công tử, ta không có tâm trạng nói chuyện phiếm, hơn nữa ta lập tức muốn xuất giá, giữ ngươi ở phòng ta thật sự không ổn, mời trở về đi." Tần Tương Tuyết hạ lệnh đuổi khách.
Nàng đối với Cố Thần An tuy hiếu kỳ, nhưng một chút hiếu kỳ như vậy còn lâu mới có thể khiến nàng mạo hiểm bị người khác nghi ngờ mà giữ Cố Thần An ở trong phòng quá lâu.
"Gấp cái gì."
Cố Thần An như đã quen thuộc, ngồi xuống trước thư án, từ trong ống đựng rất nhiều giấy Tuyên Thành cuộn lại, rút ra một cuộn, vuốt phẳng cho Tần Tương Tuyết rồi chặn lại nói: "Tần tiểu thư chữ viết đẹp như vậy, không biết có thể tặng cho Cố mỗ một bức?"
"Viết xong ngươi sẽ đi?" Tần Tương Tuyết hỏi.
"Đúng, viết xong ta liền đi." Cố Thần An cười gật đầu.
"Vậy tốt!"
Tần Tương Tuyết bước liên tục nhẹ nhàng đi vào trước thư án, vén ống tay áo lên lộ ra cánh tay trắng nõn, ngón tay thon dài lấy ra một cây bút lông trong ống đựng bút nói: "Viết cái gì?"
Trong lúc nói chuyện, Tần Tương Tuyết đã muốn hạ bút, ngòi bút chỉ cách giấy Tuyên Thành hai ba cm.
Bỗng nhiên!
Nàng khẽ giật mình.
Không biết từ lúc nào, Cố Thần An đã từ trước mắt nàng đi vòng ra sau lưng, đồng thời ôm lấy nàng!
Không, chính xác mà nói, là Cố Thần An từ phía sau nàng theo cánh tay trắng nõn của nàng, cùng nàng cầm lấy bút lông kia.
"Chúng ta cùng nhau viết, thế nào?" Cố Thần An gần trong gang tấc, hơi thở đánh vào gáy Tần Tương Tuyết, khiến Tần Tương Tuyết nhất thời nổi da gà.
Hai người là lần đầu tiên tiếp xúc, lại không ngờ Cố Thần An không nói hai câu liền trực tiếp ra tay rồi? !
"Cố công tử, ngươi... Ngươi làm gì, thả, thả ta ra!" Tần Tương Tuyết đong đưa bả vai giằng co.
Tần Tương Tuyết giờ phút này vừa thẹn lại hoảng, nàng lớn như vậy chưa bao giờ để bất kỳ khác phái nào tiếp xúc qua nàng, thậm chí ngay cả Triệu Vũ muốn ôm một chút nàng đều cự tuyệt, có thể Cố Thần An lại trực tiếp từ phía sau ôm lấy nàng?
Lúc này, Cố Thần An tăng thêm giọng điệu, ra lệnh: "Viết nhanh!"
"Cố công tử, nếu ngươi như thế, đừng trách ta ra tay với ngươi!" Tần Tương Tuyết nhíu mày lại, toàn thân trên dưới phút chốc chuyển đổi linh khí.
Đang lúc nàng chuẩn bị phóng thích linh khí đánh Cố Thần An ra ngoài...
"Ba!"
Một tiếng vang lanh lảnh xuất hiện!
Một bàn tay khác của Cố Thần An chợt vỗ lên mông Tần Tương Tuyết.
"Dám nói với ta như vậy, còn muốn động thủ với ta?"
"Cố công tử, ngươi..."
"Ba!"
Lại một cái tát.
"Viết nhanh, đừng nói nhảm!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận