Để Ngươi Cướp Cơ Duyên Không Có Để Ngươi Cướp Hồng Nhan

Chương 570: Cái gì ngươi trước ta trước, các ngươi đang làm gì?

**Chương 570: Cái gì mà ngươi trước ta trước, các ngươi đang làm gì?**
Nghe được Phương U U nói, Cố Thần An đều kinh ngạc.
Khá lắm, hóa ra là ngươi tức giận ở điểm này a? !
Ta còn tưởng rằng ngươi không muốn để cho ta cùng với hai nàng cùng nhau bế quan đây...
"Lúc trước ta không có mời sư tôn cùng nhau bế quan là sợ sư tôn cảm thấy x·ấ·u hổ, nếu sư tôn đã nói như vậy, vậy ta cũng không có lý do gì mà không làm theo."
Nhìn qua phong chủ điện bên ngoài, cánh cửa lớn của bí cảnh đã được mở ra, Cố Thần An chậm rãi nói: "Đã như vậy, vậy chúng ta liền đi thôi."
"Cái gì? !"
Đại Viêm vương triều.
Tô Lạc Anh nghe được lời của Tiên Hoàng liền nhíu mày, kinh ngạc.
"Cha, ý của người là muốn ta chủ động đề cập với Cố Thần An chuyện phần trăm thân sự? !"
"Đúng vậy Lạc Anh, cha lúc trước đã đề cập với Cố c·ô·ng t·ử, có thể Cố c·ô·ng t·ử nói chuyện này là đại sự chung thân của ngươi, còn cần ngươi phải tự mình nói với hắn." Tiên Hoàng nói.
"Móa!"
Tô Lạc Anh c·ắ·n răng giận mắng: "Cái tên Cố Thần An này rõ ràng là muốn ta phải chủ động nói với hắn những việc này, nếu như ta chủ động nói, vậy thì từ nay về sau ta sẽ phải ở vào thế yếu, thật đúng là bỉ ổi!"
"Lạc Anh, sao con có thể nghĩ như vậy? !"
Tiên Hoàng lập tức phản bác: "Cố c·ô·ng t·ử là người quân t·ử, bằng vào thực lực của hắn, nếu muốn c·ướp đoạt ngôi vị Tiên Hoàng Đại Viêm thì dễ như trở bàn tay, nhưng hắn chẳng những không có làm như vậy, còn nói tôn trọng quyết định của con sau khi ta đề cập chuyện để con và hắn thành thân, sao con có thể nghĩ như vậy về Cố Thần An? !"
"Quân t·ử? !"
Tô Lạc Anh trực tiếp c·ắ·n răng.
Ngươi đã thấy qua tên quân t·ử nào mà đối với chân của nữ hài t·ử người ta lại nhớ mãi không quên? !
Hắn đâu có phải là quân t·ử gì, hoàn toàn là một tên biến thái!
Một tên biến thái từ đầu đến cuối!
Muốn ta chủ động nói với hắn chuyện này thì vĩnh viễn không có khả năng!
"Cha, người đừng nói nữa, chuyện này ta tuyệt đối sẽ không chủ động tìm hắn nói."
Tô Lạc Anh ôm n·g·ự·c ngạo nghễ nói: "Dù nói thế nào thì ta cũng là hoàng nữ, nào có chuyện hoàng nữ lại chủ động nói chuyện thành thân với người khác? !"
"Con, con đây là muốn bỏ lỡ Cố c·ô·ng t·ử a!" Tiên Hoàng nhất thời sốt ruột.
"Bỏ lỡ thì bỏ lỡ thôi, dù sao thì muốn ta chủ động nói với hắn những thứ này, tuyệt đối không có khả năng!" Tô Lạc Anh bướng bỉnh nói.
"Lạc Anh, Cố c·ô·ng t·ử lập tức sẽ đi bế quan để trùng kích Đạo Vực đệ nhất nhân, tuy nhiên không biết phải mất bao lâu, nhưng nếu như hắn vừa xuất quan, con nhất định phải đi tìm hắn, chuyện này không có gì phải thương lượng!" Tiên Hoàng cũng có chút tức giận, nghiêm nghị ra lệnh.
Nghe nói như thế, Tô Lạc Anh hơi sững sờ.
Ngược lại không phải là nàng bị bộ dạng tức giận của Tiên Hoàng dọa sợ, mà chính là nàng chú ý tới trọng điểm trong lời nói của Tiên Hoàng.
Cố Thần An muốn bế quan, hơn nữa còn là để trùng kích Đạo Vực đệ nhất nhân.
Trước khi luận võ luận đạo, Cố Thần An trùng kích tu vi gì đều là tìm đến nàng, nàng so với bất cứ ai đều hiểu rõ con đường tu luyện của Cố Thần An.
Hiện tại Cố Thần An muốn xung kích Đạo Vực đệ nhất nhân vậy mà lại không tìm đến mình?
Cái này... Cái tên Cố Thần An này, có phải hay không là đã có người song tu mới rồi? !
Hả? !
Không tốt!
"Cha, Cố Thần An đi nơi nào bế quan? !" Tô Lạc Anh như lâm đại đ·ị·c·h, vội vàng đứng dậy.
"Đi bí cảnh của vương triều chúng ta."
Nhìn qua bộ dáng lo lắng của Tô Lạc Anh, Tiên Hoàng nhíu mày, trong lòng vui vẻ.
U a, xem ra là cuối cùng con bé cũng đã hiểu rõ được nỗi khổ tâm của ta.
"Vương triều bí cảnh mở ở nơi nào?" Tô Lạc Anh lại truy vấn.
"Thanh Vân tông, thế nào Lạc Anh, con là dự định hiện tại liền đi tìm Cố c·ô·ng t·ử a?" Tiên Hoàng trấn an nói: "Không có chuyện gì Lạc Anh, không cần phải gấp gáp như vậy, con chỉ cần có quyết định này là cha đã an tâm rồi."
"Người yên tâm, nhưng ta không yên lòng a!"
Tô Lạc Anh vội vàng nói: "Cha, cái gì cũng đừng nói nữa, ta hiện tại liền đi tìm Cố Thần An tên đàn ông phụ lòng này!"
Nói xong, Tô Lạc Anh, chân ngọc mang tất trắng bước một bước, mang theo một trận gió thơm ấm áp, hướng về Thanh Vân tông mà đi.
Nhìn qua bộ dáng lo lắng của Tô Lạc Anh, Tiên Hoàng hơi sững sờ.
"Tình huống như thế nào? Làm sao Cố c·ô·ng t·ử lại thành đàn ông phụ lòng rồi? A? Xảy ra chuyện gì rồi?"
Thanh Vân tông.
Bốn người Cố Thần An vừa mới bước chân vào bí cảnh, thì thân ảnh của Tô Lạc Anh liền xuất hiện ở Yên Hà phong.
"Hoàng nữ điện hạ."
Mấy vị tu sĩ Đại Viêm bày trận vừa định trở về Đại Viêm, nhìn thấy Tô Lạc Anh đến đây thì lập tức khom người chắp tay.
"Cố Thần An đâu?"
Tô Lạc Anh lo lắng hỏi.
"Bẩm hoàng nữ, Cố c·ô·ng t·ử đã tiến vào bí cảnh."
"Cùng ai? !" Tô Lạc Anh truy vấn.
"Cùng Lý Nhược Băng tiểu thư, Mặc Ngọc Đồng tiểu thư, còn có sư tôn của Cố c·ô·ng t·ử."
"Ừm? !"
Nghe xong lời này, Tô Lạc Anh lâm vào nghi hoặc.
Đây là tình huống gì?
Cố Thần An cùng Lý Nhược Băng, Mặc Ngọc Đồng bế quan thì không có gì đáng ngạc nhiên, nhưng sư tôn của Cố Thần An đi theo vào làm gì?
Ta dựa vào, sẽ không phải...
Nghĩ tới đây, Tô Lạc Anh nheo mắt, mở ra bí cảnh.
"Hoàng nữ, ngài cũng muốn đi vào sao?"
"Đừng nói nhảm, mở ra bí cảnh!"
"Vâng."
Bí cảnh bên trong.
Phương U U, Lý Nhược Băng, Mặc Ngọc Đồng, ba người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Tuy rằng ba người đều biết sau khi đi vào muốn làm gì, nhưng vẫn còn có chút x·ấ·u hổ.
"Cô ~ "
Hồi lâu sau, Lý Nhược Băng nuốt nước bọt, làm tư thế mời nói: "Phương tiền bối, người là sư tôn của Cố c·ô·ng t·ử, vẫn là người đi trước đi."
Cố Thần An: "?"
Ta dựa vào, này làm sao còn phân biệt đối xử thế này?
"Không không không."
Phương U U ngượng ngùng khoát tay: "Chính bởi vì ta là sư tôn của Thần An, cho nên... Vẫn là Lý tiểu thư cùng Mặc tiểu thư đi trước đi."
"Ừm? !"
Ta dựa vào, sư tôn, các người đừng có khiêm nhường như thế a, vốn là đã quái lạ rồi, các người càng khiêm nhường thì càng x·ấ·u hổ a!
Mọi người đều là người một nhà, không thể trực tiếp thẳng thắn gặp nhau sao?
Đừng giả kh·á·c·h sáo, thật làm cho người ta x·ấ·u hổ a...
"Phương tiền bối, vẫn là người đi trước đi." Mặc Ngọc Đồng cũng khiêm nhường nói.
"Không không không, hai người các ngươi đi trước đi." Phương U U lại khoát tay nói.
Trong lúc nhất thời, Phương U U cùng Lý Mặc hai người lẫn nhau khiêm nhường mấy hiệp, trên mặt ba người tất cả đều phủ lên những mức độ đỏ ửng khác nhau.
Sưu!
Thế mà, ngay tại lúc này, một bóng người trong nháy mắt xuất hiện tại bí cảnh bên trong.
"Cái gì mà ngươi trước ta trước, các ngươi đang làm gì!"
Người tới, chính là Tô Lạc Anh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận