Để Ngươi Cướp Cơ Duyên Không Có Để Ngươi Cướp Hồng Nhan

Chương 53: Đoán Thể Hóa Khí Đan

**Chương 53: Đoán Thể Hóa Khí Đan**
Nhìn vẻ mặt lạnh như băng của Phương U U, Cố Thần An hơi sững người.
Không phải, đại tỷ à.
Chuyện xảy ra lúc đó, với tư cách là người trong cuộc, tỷ còn rõ hơn ai hết chứ, chạy tới hỏi ta là có ý gì?
Là sợ ta nói ra chuyện này sao?
Không thể nào, trong mắt tỷ ta không phải loại người đó chứ?
Không đúng, ta vốn dĩ không phải loại người như vậy mà?
"Tiên tử."
Cố Thần An trầm ngâm đi đến trong lương đình, hướng về Phương U U cúi người chắp tay nói: "Hôm đó ta cùng Tiêu sư huynh ở Thanh Vân thành ngẫu nhiên gặp gỡ, ta thấy Tiêu sư huynh tâm tình buồn bã, cho nên liền mang hắn đi. . . Đi. . ."
"Đi đâu?" Phương U U lạnh lùng truy vấn.
Được, được, được, tỷ không phải hỏi đúng không?
Đi nơi làm việc của tỷ, được chưa?
Chuyện ngày đó tỷ còn rõ hơn ai hết, đến mức phải đuổi đến tận cửa để hỏi ta sao?
Cố Thần An xem như đã nhìn rõ, Phương U U hôm nay đến hoàn toàn chính là muốn diễn kịch cùng hắn.
Nếu đã vậy, vậy ta đây không khách khí!
Cố Thần An mím môi, một giây tiến vào nhân vật.
Trong mắt hắn lóe lên một tia áy náy cùng bất an, thần sắc cũng trở nên có chút khó xử, suy tư hồi lâu mới chậm rãi nói: "Đi Hoa Mãn lâu."
Không đợi Phương U U phản ứng, Cố Thần An "phù" một tiếng, ôm quyền qùy một chân trên đất, cao giọng nhận sai: "Đúng, không sai, là ta mang Tiêu sư huynh đi Hoa Mãn lâu."
"Vốn dĩ Tiêu sư huynh nói gì cũng không đi, hắn nói thân là đệ tử Thanh Vân tông sao có thể đi... đến cái loại địa phương ăn chơi trác táng đó."
"Nhưng ta thái độ kiên quyết, quả thực là lôi kéo Tiêu sư huynh đi vào, nhưng ta cam đoan ta cùng Tiêu sư huynh chỉ là uống rượu, những chuyện khác không làm gì cả!"
"Tiên tử, việc này hoàn toàn là lỗi tại ta, nếu không phải ta, Tiêu sư huynh căn bản sẽ không đến đó, tiên tử muốn phạt thì phạt ta đi, Tiêu sư huynh. . ."
Nói đến đây, Cố Thần An hung hăng cắn răng, dường như hạ quyết tâm gì đó, bỗng nhiên ngẩng đầu: "Tiêu sư huynh chính là đại sư huynh Yên Hà phong, hắn, hắn không phải là người như thế!"
Nói xong, trên mặt Cố Thần An cố làm ra vẻ mặt thống khổ tột cùng, nhìn Phương U U, đôi mắt tràn đầy vẻ không cam lòng.
"Ngươi. . ."
Nghe xong lời nhận sai của Cố Thần An, phía dưới lớp ren che mắt, con ngươi Phương U U bỗng nhiên khẽ run lên.
Nàng thật không thể tin, trừng lớn mắt, cả người chấn động không nói nên lời.
Hôm đó rõ ràng là Tiêu Đông một mình đi Hoa Mãn lâu, ngươi là bởi vì nghe được động tĩnh trong phòng, vì bảo vệ Thanh U hoa khôi mới xông vào, có thể. . . Có thể tại sao ngươi bây giờ lại nói như vậy?
Là bởi vì sợ ta nghe được đệ tử của mình đi loại địa phương đó mà tức giận sao?
Thế nhưng là. . . Thế nhưng là ngươi bây giờ nói là ngươi mang Tiêu Đông đi Hoa Mãn lâu, ngươi không sợ ấn tượng của ngươi trong lòng ta trở nên kém đi sao?
Nghĩ tới đây, Phương U U lại liếc nhìn vẻ mặt thống khổ tột cùng của Cố Thần An.
Nhất thời, nàng kinh ngạc, đồng tử khẽ mở to.
Ta hiểu rồi. . . Ngươi sợ. . .
Nhưng ngươi vì không muốn ta tức giận mà vẫn nói như vậy. . . Dù cho điều này làm cho hình tượng của ngươi trong lòng ta trở nên xấu đi.
Giờ khắc này, Phương U U thật muốn hỏi Cố Thần An, làm như vậy có đáng giá không?
Nhìn dáng vẻ thống khổ kia của Cố Thần An, Phương U U cảm thấy có chút đau lòng.
Vì không muốn người trong lòng mình tức giận, chính mình cam nguyện để hình tượng bản thân trong lòng người đó trở nên xấu đi, đây phải có lòng dũng cảm và tình yêu lớn đến nhường nào mới có thể làm ra chuyện này?
Vốn dĩ đứa nhỏ này cảm thấy ta tuyệt đối không thể tiếp nhận hắn, hắn ở trước mặt ta biểu hiện cũng không kịp, vậy mà lại làm ra loại chuyện này. . .
Phương U U khẽ thở dài, hiện tại nàng có chút không biết phải làm sao.
Cố Thần An đã nhận lỗi, theo lẽ thường, với tư cách là phong chủ Yên Hà phong, đệ tử của mình bị người mang đến loại địa phương đó, nàng tất nhiên muốn giận tím mặt đối phương.
Có thể nàng đã biết rõ chân tướng sự việc, căn bản không giận nổi, nhìn Cố Thần An tự làm oan chính mình như thế, trong lòng nàng chỉ còn lại một nỗi cô đơn, bi thương.
"Đứng lên đi." Trầm ngâm một lát, Phương U U khoát tay nói: "Tiêu Đông là nội môn đệ tử, hắn có thể bị một ngoại môn đệ tử như ngươi mang đến loại địa phương kia, đủ để chứng minh hắn tính cách bất ổn, phẩm hạnh không tốt, sự kiện này sai không phải ở ngươi mà là tại hắn."
"Không!"
Cố Thần An kiên định lắc đầu, hốc mắt phiếm hồng, nước mắt đã ở bờ vực vỡ đê: "Sự kiện này là lỗi của ta, Tiêu sư huynh là. . . là. . . Người tốt!"
"Tiên tử, đệ tử Yên Hà phong sao có thể là người phẩm hạnh không tốt, sự kiện này hoàn toàn là lỗi của ta!" Cố Thần An cất cao giọng.
"Ngươi!"
Phương U U ngây ra, bất đắc dĩ lắc đầu: "Ta nói, chuyện này là đệ tử của ta Tiêu Đông sai, ngươi không cần vì ta, vì Yên Hà phong, vì Tiêu Đông mà kiếm cớ."
Nói xong, trong lòng Phương U U chua xót, đau buồn cắn chặt môi đỏ.
Ta hiểu, ngươi không phải sợ ta vì Tiêu Đông mà tức giận, ngươi là sợ nếu nói ra chân tướng sự việc sẽ gây tổn thất danh dự cho Yên Hà phong của ta.
Ai ~ ngươi đây là. . . Hà tất phải khổ như thế chứ?
May mắn ta biết chân tướng sự việc, nếu không ngươi vì ta làm tất cả những điều này, ta căn bản không thể nào biết được.
"Tiên tử, ta. . . Ta hiểu." Cố Thần An ánh mắt lạnh lẽo, khẽ gật đầu, chậm rãi đứng lên.
Tuy rằng Phương U U mang bịt mắt màu đen, không thể nhìn rõ thần sắc lúc này, nhưng trong giọng nói của nàng vừa rồi, đủ để nghe ra nàng đã có chút cảm động.
Cho nên Cố Thần An không có ý định nói thêm gì nữa, diễn đến mức này đã đủ rồi, nếu còn kéo dài không thôi, ngược lại sẽ bị cảm thấy có chút gượng ép.
Kỳ thật hôm nay Phương U U tìm đến Cố Thần An là bởi vì nàng phát hiện Tiêu Đông rời khỏi Yên Hà phong, vốn dĩ nàng còn tưởng rằng Tiêu Đông muốn đi giải sầu một chút, có thể rất lâu không thấy Tiêu Đông trở về, nàng liền thầm cảm thấy không ổn.
Đợi hồi lâu, Phương U U đi vào ngoại môn muốn xem Tiêu Đông đang làm gì, nhưng ai ngờ vừa đến ngoại môn liền thấy cảnh Cố Thần An tiễn Tiêu Đông.
Trước đó Tiêu Đông từng uy hiếp Cố Thần An, tuy nói đêm đó Tiêu Đông ở trước sơn môn đã bày tỏ cảm tạ với Cố Thần An, nhưng Tiêu Đông ở Hoa Mãn lâu làm ra loại chuyện cầm thú đó, chỉ có Cố Thần An biết.
Tiêu Đông lần này đến đây rất có thể là muốn uy hiếp Cố Thần An, không cho phép hắn nói ra chuyện đêm đó.
Lại thêm trước đây Tiêu Đông còn uy hiếp Cố Thần An không cho phép hắn tiến vào Yên Hà phong, cho nên nàng mới tìm đến Cố Thần An.
Nói cách khác, Phương U U hôm nay tới tìm Cố Thần An thật ra là vì sự kiện này.
Chỉnh lý lại suy nghĩ, Phương U U nhìn về phía Cố Thần An.
"Còn mười ngày nữa là đến nội môn khảo hạch, ngươi bây giờ chỉ có Thối Thể lục trọng thôi sao?"
"Vâng." Cố Thần An khẽ gật đầu.
Phương U U thở dài, dường như có chút không hài lòng với cảnh giới của Cố Thần An.
"Cố Thần An, ta tuy là phong chủ Yên Hà phong, cũng rất hy vọng ngươi đến Yên Hà phong chúng ta, nhưng quy định của tông môn vẫn là quy định, ngươi nếu như trước nội môn khảo hạch không đạt tới Thối Thể thập trọng, cho dù là ta muốn giúp ngươi cũng không có cách nào."
Nói xong, Phương U U từ trong nạp giới lấy ra một bình ngọc trắng, đặt trên bàn đá: "Đây là Đoán Thể Hóa Khí Đan, ngươi nhận lấy đi."
"A?"
Cố Thần An sửng sốt, nhất thời trợn to mắt.
Đoán Thể Hóa Khí Đan?
Khá lắm, đan dược này được xưng là thần đan độc môn của Thanh Vân tông a!
Chỉ cần tu sĩ dưới Hư Vương cảnh ăn viên đan dược này, tu vi giữ gốc tăng lên ba tiểu cảnh giới.
Nghe nói đan dược này chỉ có trên tay sáu vị phong chủ mới có số lượng không nhiều, thực sự là thiên tài địa bảo.
Ngươi cứ thế mà cho ta?
Trong mười ngày, chỉ cần ta chuyên tâm bế quan, dựa vào nhiều đan dược mà Lâm Tịch Duyệt và Tiêu Đông cho ta, hoàn toàn có thể đột phá đến Thối Thể thập trọng.
Ta dùng viên đan dược này là thật sự không cần thiết a?
Bạn cần đăng nhập để bình luận