Để Ngươi Cướp Cơ Duyên Không Có Để Ngươi Cướp Hồng Nhan

Chương 153: Cái này nhân tâm quá thiện đi? !

**Chương 153: Nhân tâm này thiện lương quá vậy? !**
Ta và Đường sư huynh có quan hệ không nhỏ ư?
Khoan đã, ta từ khi nào đã để lại ấn tượng này cho Cố công tử?
Bạch Ngữ Điềm đôi mắt khẽ run, thần sắc có chút bối rối.
Tuy nhiên nàng hiểu rõ Cố Thần An đối với hành động của Đường Phong hôm qua cũng không để trong lòng, dù sao thì Đường Phong đã trước mặt mọi người ch·ố·n·g đối Cố Thần An.
Theo Bạch Ngữ Điềm thấy, muốn có quan hệ gần gũi hơn với Cố Thần An, nhất định phải phân rõ giới hạn với Đường Phong.
"Cố công tử, ta. . . Ta và Đường Phong có quan hệ. . ."
Nàng khẽ mở đôi môi đỏ, t·h·ậ·n trọng nói: "Kỳ thật, cũng không tốt đẹp gì. . ."
Cố Thần An: ?
Hả?
Bạch Ngữ Điềm ngươi đang nói gì vậy?
Ngươi và Đường Phong có quan hệ không tốt?
Ngươi là hồng nhan m·ệ·n·h định của Đường Phong, quan hệ của các ngươi sao có thể không tốt?
Chẳng lẽ đã xảy ra biến số gì mà ta còn chưa p·h·át giác được?
Hít ~ Không x·á·c định, thăm dò thử xem.
"Khụ khụ."
Cố Thần An khẽ ho một tiếng, nhấp một ngụm trà nước, chậm rãi nói: "Ta nghe các đệ t·ử t·h·i·ê·n Diễn tông nói, gần đây ngươi và Đường Phong rất thân cận, cho nên ngươi vẫn là không nên thường xuyên tới tìm ta, để tránh Đường Phong hiểu lầm."
Nói xong, Cố Thần An lại vội vàng bổ sung: "Đương nhiên, ý của ta khi nói những lời này không phải là Đường Phong lòng dạ hẹp hòi, chỉ là đứa t·r·ẻ đó có chút lỗ mãng, ta không muốn bị người ta cho là kẻ hoành đ·a·o đoạt ái."
Nghe xong lời này, đôi mắt Bạch Ngữ Điềm trong nháy mắt khẽ giật mình, biểu lộ tr·ê·n mặt cũng giống như bị ấn nút tạm dừng, c·ứ·n·g ngắc lại.
Cái gì?
Không muốn thường xuyên tìm đến Cố công tử?
Cái này. . .
Nghĩ tới đây, đôi mắt Bạch Ngữ Điềm bỗng nhiên khẽ đảo.
Đúng rồi, lúc trước ta đã nói tại sao Cố công tử đối với ta lạnh nhạt như vậy, bây giờ rốt cuộc đã hiểu rõ!
Hóa ra là Cố công tử hiểu lầm quan hệ giữa ta và Đường sư huynh!
Cố công tử cảm thấy ta và Đường sư huynh thật không rõ ràng, cho nên mới căn bản không dám có quá nhiều tiếp xúc với ta!
Cố công tử tuy là người trong Ma Giáo, nhưng hành sự luôn quang minh lỗi lạc, hắn cũng không muốn rơi vào miệng lưỡi người đời!
Thậm chí hắn còn vì Đường Phong giải vây, nói hắn không phải người lòng dạ hẹp hòi. . . Nếu để cho Cố công tử biết Đường Phong năm lần bảy lượt nói x·ấ·u hắn sau lưng, Cố công tử sẽ đau lòng biết bao. . .
Có thể nói lại, ta thật sự không có gì với Đường sư huynh cả!
Tuy nhiên quan hệ giữa hai chúng ta trong hai tháng gần đây hoàn toàn chính x·á·c tốt lên rất nhiều, nhưng quan hệ tốt đến đâu thì chung quy cũng chỉ là sư huynh muội mà thôi!
"Cố công tử, ngài hiểu lầm rồi!"
Bạch Ngữ Điềm thần sắc hoảng hốt, vội vàng giải t·h·í·c·h: "Ta và Đường Phong không có bất kỳ quan hệ nào, cũng chỉ là sư huynh muội bình thường!"
"Thật sao?"
Cố Thần An vẫn bình chân như vại, nhẹ gật đầu, không nói lời nào đặt chén trà xuống, thở dài nói: "Cho dù quan hệ giữa hai người các ngươi không có gì, nhưng đối với Đường sư huynh của ngươi mà nói, hắn cũng không phải chỉ muốn cùng ngươi làm sư huynh muội, cho nên. . ."
Nói xong, Cố Thần An ngắm nhìn Bạch Ngữ Điềm, nói khẽ: "Cho nên ngươi vẫn là không nên thường xuyên tới tìm ta, hôm qua hắn đã hiểu lầm ta, ta không muốn để hắn tiếp tục hiểu lầm nữa."
"Hả?"
Nghe nói như thế, Bạch Ngữ Điềm giật mình, trong mắt lập tức lóe ra một vệt thần tình phức tạp, trong đó có nghi hoặc, có không hiểu, nhưng nhiều nhất vẫn là ngạc nhiên.
Đường Phong trước mặt mọi người ch·ố·n·g đối Cố công tử, Cố công tử không chỉ t·h·a· ·t·h·ứ cho hắn mà còn suy nghĩ cho hắn, không dám có quá nhiều tiếp xúc với ta.
Cái này. . . Nhân tâm này thiện lương quá vậy? !
Nghĩ tới đây, trong đầu Bạch Ngữ Điềm trong nháy mắt xuất hiện tràng cảnh hôm qua Đường Phong nói x·ấ·u Cố Thần An với mình.
Trong nháy mắt, trong lòng nàng xuất hiện một vệt chán gh·é·t.
Đường sư huynh, ngươi xem kỹ một chút, Cố công tử lúc trước muốn truyền thụ linh khí cho ngươi, dù bị ngươi không nể mặt mũi cự tuyệt, cũng vẫn luôn suy nghĩ cho ngươi, cũng bởi vì ngươi mà Cố công tử mới không dám tiếp xúc với ta!
Mà ngươi, không những không lĩnh tình mà còn năm lần bảy lượt nói x·ấ·u Cố công tử!
Lúc trước ta thật sự đã nhìn lầm ngươi, còn tưởng rằng ngươi là sư huynh ấm áp, t·h·iện tâm lại kiên cường, quả cảm, hiện tại xem ra, Cố công tử mới là người như vậy!
Nghĩ như vậy, Bạch Ngữ Điềm t·r·ộ·m nhìn thoáng qua Cố Thần An, khóe miệng len lén hơi hơi cong lên.
Lời Cố công tử vừa nói là hắn sợ Đường sư huynh hiểu lầm, nên mới không dám tiếp xúc nhiều với ta, không phải là vì nguyên nhân khác, nói như vậy. . .
Cố công tử đối với ta ấn tượng không tính là x·ấ·u. . .
Cho nên hiện tại vấn đề chủ yếu là ở Đường sư huynh, Cố công tử là bởi vì Đường sư huynh mà không dám thường xuyên tiếp xúc với ta, vậy ta chỉ cần nói rõ ràng với Đường sư huynh, thì Cố công tử sẽ tiếp xúc với ta!
Ngay tại lúc Bạch Ngữ Điềm nghĩ như vậy, Cố Thần An nhẹ nhàng khoát tay nói: "Ngươi đi nhanh đi, đợi quá lâu sẽ bị người khác hiểu lầm."
"Ây. . ."
Bạch Ngữ Điềm nghẹn lời một cái chớp mắt, còn muốn nói gì, nhưng Cố Thần An đã nói những lời kia, nàng cũng rõ ràng trước khi cắt đứt quan hệ với Đường Phong, Cố Thần An tuyệt đối không cho phép nàng ở lâu trong phòng.
Sau đó, nàng khẽ gật đầu, cất bước rời khỏi phòng nhỏ, nhưng khi nàng xoay người đóng cửa phòng, chợt mở miệng nói: "Cố công tử, ta sẽ đi nói rõ ràng với Đường sư huynh, tuyệt đối sẽ khiến Cố công tử không còn lo lắng nữa!"
Nói xong, đóng cửa phòng, bước nhanh rời đi.
Nghe tiếng bước chân của Bạch Ngữ Điềm dần dần đi xa, Cố Thần An nhíu mày.
Duỗi lưng một cái đứng dậy, bất đắc dĩ cười một tiếng, tự lẩm bẩm: "Khá lắm, hồng nhan của t·h·i·ê·n m·ệ·n·h chi t·ử lại tự mình giúp đỡ ta c·ô·ng lược chính mình, ngưu bức!"
"Bất quá Đường Phong này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, còn không mau lấy p·h·áp bảo của ngươi ra. . ."
. . .
Rời khỏi phòng nhỏ của Cố Thần An, Bạch Ngữ Điềm bước nhanh đi, giờ phút này trong lòng nàng chỉ có một ý niệm.
Đó chính là nhanh chóng tìm Đường Phong nói rõ ràng, chỉ có như vậy Cố Thần An mới có thể cho phép nàng tiếp cận!
Chỉ có như vậy, Cố Thần An mới có thể tiến thêm một bước trong quan hệ với nàng, cũng chỉ có như vậy Cố Thần An mới có thể truyền linh khí cho nàng!
Nghĩ đến đây, Bạch Ngữ Điềm quay người nhìn về phía phòng nhỏ của Cố Thần An, đôi mắt ngưng trọng, tự lẩm bẩm: "Yên tâm đi Cố công tử, ta tuyệt đối sẽ không để ngài có nỗi lo về sau!"
Trước phòng nhỏ của Bạch Ngữ Điềm, Đường Phong cô đơn đứng dưới một gốc cây liễu.
Nói đến hôm qua Bạch Ngữ Điềm cự tuyệt hắn ở ngoài cửa, sau đó tâm tình của hắn cũng không có quá nhiều gợn sóng, thân là đại năng vạn cổ đã từng, hắn vô cùng tự tin.
Chuẩn x·á·c mà nói, hẳn là tự phụ.
Từ đầu đến cuối, hắn căn bản không hề để Cố Thần An vào mắt, từ đầu đến cuối hắn cũng tự tin cho rằng Bạch Ngữ Điềm là vật trong túi của hắn.
Hôm nay hắn tìm đến Bạch Ngữ Điềm không phải vì muốn lấy lòng, mà chính là lo lắng.
Hắn lo lắng Bạch Ngữ Điềm bị Cố Thần An đẩy ngã, cho nên mới dự định kể từ hôm nay, bất luận Bạch Ngữ Điềm đi đâu, hắn đều sẽ đi theo nàng.
Thế nhưng, khi hắn đi vào trước phòng nhỏ của Bạch Ngữ Điềm, dùng thần thức dò xét phòng nhỏ của Bạch Ngữ Điềm một phen, thì trực tiếp hoảng hốt.
Bởi vì trong phòng của Bạch Ngữ Điềm t·r·ố·ng rỗng, Bạch Ngữ Điềm cũng không biết tung tích!
Đường Phong nhướng mày thầm than một tiếng không tốt, quay người hướng về phòng nhỏ của Cố Thần An bước nhanh tới.
Gương mặt từ trước đến nay luôn vô cùng tự tin của hắn lại lần đầu tiên xuất hiện một trận bối rối!
Thế nhưng, khi hắn xoay người, lại nhìn thấy bóng dáng của Bạch Ngữ Điềm.
Nhất thời, tảng đá trong lòng hắn trong nháy mắt rơi xuống đất, vẻ bối rối tr·ê·n mặt b·i·ế·n m·ấ·t không thấy gì nữa.
"Ngữ Điềm sư muội!"
Đường Phong vung tay lên, cười p·h·á lệ rực rỡ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận