Để Ngươi Cướp Cơ Duyên Không Có Để Ngươi Cướp Hồng Nhan

Chương 427: Về sau còn có thể gặp lại sao?

**Chương 427: Sau này còn có thể gặp lại sao?**
"Ngươi... Ngươi..."
Đường Phong trừng lớn hai mắt, ánh mắt lấp lóe như thể đang chịu chấn động rất lớn.
"Sao ngươi lại biết..." Hắn nghẹn ngào, nhìn chằm chằm Cố Thần An, khẽ hỏi.
"Cái này à."
Cố Thần An cười nhẹ, lắc đầu nói: "Mỗi người đều có bí mật, tỉ như thân phận của Đường Tứ tiền bối ngươi, và cả cách ta biết được thân phận của ngươi."
"Ngươi... Ngươi còn biết những gì?"
Đường Phong kinh ngạc, thân phận của hắn chưa từng nói với bất kỳ ai, vậy mà Cố Thần An lại biết rõ.
"Tùy vào việc ngươi muốn biết cái gì?" Cố Thần An hỏi ngược lại.
Đường Phong ngây người, trừng mắt: "Ngươi... Vậy tại sao ngươi lại để mắt tới ta, chẳng lẽ cũng bởi vì thân phận Đường Tứ của ta?"
"Không, không, không."
Cố Thần An lắc đầu: "Còn có một nguyên nhân nữa, nhưng bây giờ ngươi đã không còn như trước."
"Có ý gì?" Đường Phong khó hiểu.
"Ha ha."
Cố Thần An cười nói: "Tóm lại, ngươi chỉ cần biết, trước kia ngươi rất quan trọng đối với ta, nhưng bây giờ... Không còn quan trọng nữa."
"Ta rất quan trọng đối với ngươi?"
Đường Phong nhíu mày, hoàn toàn không để ý tới ẩn ý trong lời nói của Cố Thần An.
"Đúng vậy."
Cố Thần An gật đầu.
"Có ý gì? Ngươi nói những điều này rốt cuộc là có ý gì? Tại sao ta không hiểu một câu nào." Đường Phong đột nhiên trở nên gấp gáp.
"Ta cũng không mong ngươi hiểu." Cố Thần An buông tay.
"Ngươi!"
Đường Phong nghiến răng, bình tĩnh lại rồi nói: "Cố Thần An, ta hỏi ngươi, lúc ở Thiên Diễn tông ngươi đã làm gì khiến Bạch Ngữ Điềm rời xa ta?"
"Ta không phải đã nói rồi sao, ta không làm gì cả."
Cố Thần An cười khẩy: "Là do ngươi quá mức cảnh giác, ỷ vào việc mình nhìn xuyên bản tính của ta mà nói không ít lời xấu về ta trước mặt Bạch Ngữ Điềm, nhưng..."
"Trong mắt Bạch Ngữ Điềm, ta không những không giống như những gì ngươi nói, mà còn là một chính nhân quân tử."
"Thử hỏi, Bạch Ngữ Điềm sẽ nghĩ như thế nào?"
Nghe đến đây, Đường Phong đã hoàn toàn thông suốt.
Hắn run rẩy hai mắt, liếc nhìn cung điện, cười khổ nói: "Cho nên, lần này Tư Dao và An Như Yên cũng như vậy sao?"
"Ừm." Cố Thần An gật đầu với vẻ mặt đầy ẩn ý, sau đó lại nói: "Không hoàn toàn, trước khi tới bí cảnh lần này ta đã có ý định cướp hai nàng đi rồi."
"Ngươi... Sao ngươi có thể buồn nôn như vậy?!" Đường Phong nghiến răng.
"Ngươi nói ta?"
Cố Thần An liếc hắn một cái: "Ngươi thật sự cho rằng ta không biết việc ngươi định liên hợp Tư Dao và An Như Yên để g·iết ta trong bí cảnh sao?"
"Ngươi quá hẹp hòi, ta chỉ cướp pháp bảo và nữ nhân của ngươi, vậy mà ngươi lại muốn g·iết ta, chậc chậc chậc." Cố Thần An giả bộ ủy khuất, mỉa mai nói.
Nhìn dáng vẻ này của Cố Thần An, Đường Phong nhất thời giận dữ: "Cố Thần An, ngươi còn biết xấu hổ hay không?"
"Ngươi đoạt pháp bảo, đoạt nữ nhân của ta, ta không g·iết ngươi thì g·iết ai? Như vậy sao lại gọi là hẹp hòi?"
"Đúng, đúng, đúng."
Cố Thần An gật đầu: "Ta đoạt pháp bảo, đoạt nữ nhân của ngươi là ta sai, nhưng bỏ qua việc ta không đúng, chẳng lẽ ngươi không có một chút sai lầm nào sao?"
"Hả?"
Đường Phong bị Cố Thần An làm cho ngớ người trước ngụy biện này.
"Cho nên."
Cố Thần An liếc nhìn Đường Phong đang ngây ngốc, nói tiếp: "Sự kiện này chúng ta đều có sai, coi như chúng ta hòa nhau."
"Nếu sau này ngươi thành thành thật thật, ta đảm bảo sẽ không g·iết ngươi, nhưng nếu ngươi còn muốn gây khó dễ cho ta, ta không chỉ g·iết ngươi mà còn biến ngươi thành một kẻ tiểu nhân hoàn toàn."
Nói xong, Cố Thần An thầm nghĩ: "Có điều nói đi cũng phải nói lại, Đường Phong đã không còn là thiên mệnh chi tử, cho nên hắn dù có muốn g·iết ta cũng tuyệt đối không làm được."
"Ngươi..."
Đường Phong nghiến răng, cúi đầu suy nghĩ một lát, ngẩng đầu lên nuốt nước bọt.
"Cố Thần An, ta thừa nhận, ngươi thắng, ta bất luận là thực lực hay thủ đoạn đều không bằng ngươi."
"Bảo ta cầu xin tha thứ, ta làm không được, ta đã lĩnh giáo thủ đoạn của ngươi, bảo ta nảy sinh ý định g·iết ngươi, chỉ sợ là không thể..." Hắn cười khổ như một kẻ thất bại.
Cố Thần An buông tay: "Ta còn tưởng ngươi sẽ ghi nhớ những lời ta vừa nói, sau đó nói lại với Tư Dao và An Như Yên, muốn các nàng biết ta là kẻ xấu."
"Ha."
Đường Phong lắc đầu cười khổ: "Giờ ta nói gì các nàng cũng sẽ không tin, nỗ lực vô ích mà thôi."
"Là người thông minh." Cố Thần An đứng dậy, xoay người, nhìn về phía xa.
"Sau này ngươi định thế nào? Tiên Hà tông chỉ sợ không chứa nổi ngươi nữa?"
"Ta biết."
Đường Phong gật đầu, xoay người, cũng nhìn về dãy núi phía xa: "Không chỉ Tiên Hà tông, toàn bộ Đại Viêm chỉ sợ đều không dung túng được ta, ngươi là người được hoàng tử và hoàng nữ tiến cử, việc ta muốn ra tay với ngươi An Như Yên nhất định sẽ nói ra, đến lúc đó..."
Hắn lắc đầu: "Vẫn là rời khỏi Đại Viêm, đến nơi không ai nhận ra, chăm chỉ khổ luyện, dựa vào những tích lũy tu luyện kiếp trước, tu vi hẳn là sẽ tăng lên rất nhanh, nếu may mắn có thể phi thăng thượng giới, coi như đáng."
"Thật sự không có ý định g·iết ta nữa?"
Cố Thần An xoay người, thông qua bảng hệ thống đã thấy Đường Phong nói thật, nhưng vẫn hỏi lại.
"Đương nhiên."
Đường Phong gật đầu: "Lấy trứng chọi đá một hai lần là đủ rồi."
"Hữu duyên gặp lại." Cố Thần An vỗ vai Đường Phong, cười nói.
"Ngươi..."
Đường Phong muốn nói gì đó, nhưng lại thôi.
"Ngươi muốn nói gì cứ nói, ở đây không có ai, lát nữa An Như Yên và Tư Dao ra, ta sẽ không có thời gian nghe ngươi nói chuyện như bây giờ."
"Ta biết."
Đường Phong thở dài, ngẩng đầu, nhìn Cố Thần An với tư thái của kẻ chiến thắng: "Sau này thật sự còn có thể gặp lại sao?"
"Đương nhiên."
Cố Thần An gật đầu: "Chỉ cần ngươi không muốn g·iết ta, tùy thời đều có thể gặp, dù sao ta lấy đi của ngươi nhiều đồ như vậy, nếu cần ta trợ giúp, cứ mở miệng."
Hiện tại Đường Phong đã không còn là thiên mệnh chi tử, tương lai con đường tu hành không thể nào suôn sẻ.
"Ha."
Đường Phong cười khinh thường: "Nói như vậy, ta còn phải cảm ơn ngươi?"
"Muốn cảm ơn thì cứ cảm ơn, ta không ép ngươi."
Nói xong, Cố Thần An xoay người đi về phía cung điện: "Ta đi xem các nàng vì sao còn chưa ra."
"Ừm."
Đường Phong khẽ gật đầu, nhìn theo bóng dáng Cố Thần An sắp tiến vào đại điện, đột nhiên lên tiếng: "Vậy... Đa tạ."
"Ồ?"
Cố Thần An hiếu kỳ quay đầu: "Cảm ơn ta chuyện gì?"
"Cảm ơn ngươi không g·iết ta, cho ta một con đường sống, cảm ơn những lời ngươi vừa nói, tuy không biết là thật hay giả, nhưng..."
"Ta nói là sự thật, muốn gặp ta cứ việc đến, cần ta giúp, cứ mở miệng."
Cố Thần An giơ tay, tiến vào trong cung điện.
Nhìn bóng lưng Cố Thần An, Đường Phong gật đầu, quay đầu nhìn về phía dãy núi xa xa, thở phào nhẹ nhõm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận