Để Ngươi Cướp Cơ Duyên Không Có Để Ngươi Cướp Hồng Nhan

Chương 532: Giết Đại Chu Tiên Hoàng

**Chương 532: Giết Đại Chu Tiên Hoàng**
Khởi tử hồi sinh?
Nghe thấy tiếng kinh hô của mọi người, khóe miệng Cố Thần An hơi nhếch lên một phen.
Sao mỗi lần sử dụng trận pháp này đều bị người ta nói là khởi tử hồi sinh vậy.
Ngẫm lại, lần cuối cùng sử dụng trận pháp này vẫn là tại Thanh Vân Tông, trong cuộc tỷ thí giữa lục phong, khi đối chiến với Mai Lâm của Bách Hoa Phong.
Khi đó, nàng dùng Bách Hoa Liễu Loạn, một kiếm đâm trúng ta, ta ngã trên mặt đất nhưng một giây sau lại phản sát nàng, khi đó cũng có không ít sư huynh đệ Thanh Vân Tông nói ta khởi tử hồi sinh.
Nhưng bọn hắn không biết, ta thật ra là đã dùng ảnh huyễn trận trong Bát Trận Phần Thiên Quyết.
Chỉ cần trong phạm vi trận pháp, ta liền có thể tạo ra một phân thân có thực thể...
Vừa rồi, Đại Chu Tiên Hoàng dùng chiêu thức uy lực to lớn kia đánh trúng chính là phân thân của ta!
Nhìn gương mặt trắng bệch của Đại Chu Tiên Hoàng, khóe miệng Cố Thần An hơi nhếch lên cười một tiếng, chậm rãi bước đến.
"Thế nào? Rất kinh ngạc sao?"
"Ngươi... Ngươi..."
Đại Chu Tiên Hoàng lảo đảo lui về phía sau mấy bước, thần sắc không thể tin nổi.
"Sao ngươi... còn sống?"
"Bất ngờ không?"
Cố Thần An nhướng mày, chậm rãi đứng lại trước mặt Đại Chu Tiên Hoàng.
"Ta thừa nhận chiêu kia của ngươi xác thực rất lợi hại, nhưng đáng tiếc..."
"Đáng tiếc cái gì?"
Đại Chu Tiên Hoàng nhíu mày, ý đồ thay đổi linh khí quanh thân, nhưng một kích vừa rồi đã dùng hết linh khí của hắn, hiện tại hắn không làm được gì cả.
Nhưng đúng lúc này, chỉ thấy hàn quang trong tay Cố Thần An lóe lên, linh kiếm tức thì xuất hiện trong tay.
Tiếp theo một cái chớp mắt, chỉ nghe "Phốc xì..." một tiếng, Đại Chu Tiên Hoàng nhất thời mở to hai mắt.
"Cái...cái gì?!"
Chỉ thấy, Cố Thần An tay cầm linh kiếm, nhanh như gió táp lướt qua, trong nháy mắt đâm vào tim Tiên Hoàng.
Mũi nhọn linh kiếm lóe hàn quang mang theo một tia máu.
Nơi ngực Tiên Hoàng nhất thời tuôn ra một cỗ máu tươi, phun ra ngoài như suối phun.
Máu tươi rơi trên mặt và trên thân Cố Thần An, nhuộm đỏ một thân áo xanh của hắn.
"Ngươi... Sao ngươi..."
Trên mặt Tiên Hoàng viết đầy hoảng sợ và nghi hoặc, hai mắt hắn trừng lớn, tựa hồ còn đang vắt óc suy nghĩ vì sao Cố Thần An không chết.
Môi hắn run nhè nhẹ, không phát ra được một tia thanh âm, chỉ có máu tươi không ngừng theo trong miệng hắn tuôn ra, nhuộm đỏ cằm và lồng ngực của hắn.
Ánh mắt Cố Thần An lạnh lùng vô tình, trên mặt không có một tia biểu lộ, phảng phất như đang thi hành một nhiệm vụ đã được quyết định từ lâu.
Linh kiếm trong tay hắn vẫn nắm chặt, không chút lắc lư, chỉ là nhẹ nhàng mở miệng cười nói: "Nói đi cũng phải nói lại, ta sớm muộn gì cũng phải giết ngươi, cho dù ngươi không bắt Cung Thanh Miểu và Lâm Tịch Duyệt, bất quá ngươi động thủ với các nàng, vừa vặn cho ta một lý do chính đáng."
"Cái...cái gì?"
Đại Chu Tiên Hoàng hoàn toàn không hiểu vì sao Cố Thần An nói như vậy, hồi tưởng một chút, hắn tựa hồ chưa bao giờ có ân oán với Cố Thần An.
Vậy mà Cố Thần An sao lại nói ra câu sớm muộn gì cũng phải giết mình?
Không đợi hắn nghĩ rõ ràng, lại là một tiếng phốc.
Cố Thần An rút linh kiếm ra, máu ở ngực Tiên Hoàng uyển như suối phun trào tuôn ra.
Phù phù!
Một giây sau, Tiên Hoàng mang theo vẻ mặt không thể tin, ngửa mặt ngã xuống đất, máu nhanh chóng lan ra, nhuộm đỏ mảng lớn đất đai dưới người hắn.
Thân thể của hắn co quắp, dường như muốn giãy dụa đứng lên, nhưng bất lực.
Ánh mắt của hắn trừng lớn, bên trong tràn đầy nghi hoặc và phẫn hận, nhưng cuối cùng dần dần thất thần, đồng tử khuếch tán.
"Cái này. . . Cái này. . ."
"Tiên Hoàng thật sự bị Cố Thần An giết? !"
"Cố... Cố Thần An với tu vi Khai Thiên cảnh thập trọng, vậy mà giết chết Chí Tôn cảnh Tiên Hoàng? !"
"Cái này. . . Sao có thể? !"
Mọi người một mảnh xôn xao, bọn hắn hoảng sợ nhìn một màn trước mắt, không dám tin vào hai mắt của mình.
Có người thậm chí bị kinh hãi đến sắc mặt tái nhợt, thân thể run rẩy, không cách nào kiềm chế nội tâm nghi hoặc và kinh ngạc.
Tuy rằng việc một người có tu vi Khai Thiên cảnh thập trọng giết chết Đại Chu Tiên Hoàng có thể so với Chí Tôn cảnh, sự kiện này truyền đi đủ dọa người.
Nhưng trên thực tế, nếu không phải Đại Chu Tiên Hoàng không có bao nhiêu thời gian, cho nên mới dốc hết sở hữu linh khí trong đan điền, Cố Thần An thật sự không có khả năng giết chết Tiên Hoàng.
Nói đi cũng phải nói lại, coi như Cố Thần An không giết được Tiên Hoàng, vậy hắn cũng có thể kéo dài thời gian như trước, kéo đến khi Đại Chu Tiên Hoàng thân tử đạo tiêu.
Tóm lại một câu, Đại Chu Tiên Hoàng hôm nay vô luận thế nào đều tuyệt đối không thể giết chết Cố Thần An.
Nhìn khí tức Đại Chu Tiên Hoàng dần dần tiêu tán, Cố Thần An thu linh kiếm vào nạp giới, sau đó xoay người chuẩn bị rời đi.
Thế mà, ngay lúc này, mọi người thấy tình cảnh này đều sững sờ, sau đó hoảng sợ lui về phía sau mấy bước.
"Ây..."
Cố Thần An hơi xấu hổ, lập tức mở miệng nói: "Chư vị chớ sợ, ta Cố Thần An cũng không phải là kẻ lạm sát vô tội, lời hắn nói vừa rồi các ngươi đều nghe được."
"Thử hỏi một câu, chẳng lẽ bởi vì Cung gia suy nhược, Lôi Vũ Tông cường đại, cho nên Lôi Vũ Tông diệt cả nhà Cung gia là đúng sao?"
"Hắn thân là Đại Chu Tiên Hoàng, lý ra phải vì người nhỏ yếu mà làm việc công bằng, nhưng hắn không chỉ không có, ngược lại còn vì hổ tác trành!"
"Những gì hắn làm, tổn hại hình tượng Đại Chu Tiên Hoàng, càng tổn hại hình tượng Đại Chu."
"Hắn làm như vậy, không chỉ có lỗi với lương tâm của mình, cũng có lỗi với chức trách Đại Chu Tiên Hoàng, càng xin lỗi Đại Chu thương sinh đã kỳ vọng!"
"Cho nên ta giết hắn là hợp tình hợp lý!"
Cố Thần An ngạo nghễ nói.
Thấy tình cảnh này, mọi người liếc nhau, chợt ào ào gật đầu nói: "Vâng... Cố công tử nói không sai."
"Cố công tử nói rất đúng..."
Thấy mọi người thay đổi ngụ ý, Cố Thần An cũng không quản bọn họ có thật lòng nghĩ như vậy hay không, đạp chân xuống liền trong nháy mắt bay đi.
Cung Thanh Miểu và Lâm Tịch Duyệt vừa được cứu về Đại Viêm, hắn còn phải cuống cuồng trở về xem một chút.
Hơn nữa, quan trọng hơn là, hiện tại vị trí Đại Chu Tiên Hoàng bỏ trống, phải cùng Cung Thanh Miểu nghĩ biện pháp để nàng ngồi lên vị trí Đại Chu Tiên Hoàng!
Gặp Cố Thần An rời đi, mọi người lúc này mới ào ào thở phào một cái.
"Cố Thần An này... Nói hình như cũng không sai..."
"Mặc kệ nó, ai làm Tiên Hoàng đối với chúng ta mà nói thì có gì khác biệt?"
"Như thế xem ra, những gia tộc và tông môn Đại Chu này muốn tranh giành vị trí Tiên Hoàng đến đầu rơi máu chảy rồi."
Đại Viêm, trong vương thành.
Đại Viêm Tiên Hoàng cùng hơn mười vị tu sĩ Hợp Nhất cảnh, đã chuẩn bị xuất phát.
Bình thường, các tu sĩ muốn đi đến Đại Chu tuy rằng trong lòng có chút sợ hãi, nhưng vì Cố Thần An - thiên chi kiêu tử của Đại Viêm, bọn hắn cũng không đem sự sợ hãi biểu hiện ra ngoài.
Thế nhưng, tất cả mọi người, kể cả Đại Viêm Tiên Hoàng đều hiểu một việc.
Đó là, sự tình đã phát sinh lâu như vậy, Cố Thần An coi như có là thiên chi kiêu tử cũng rất có thể đã bị Đại Chu Tiên Hoàng giết chết...
Dù sao, Đại Chu Tiên Hoàng hiện tại có tu vi có thể so với Chí Tôn cảnh...
Thế mà, ngay khi mọi người tề tâm hiệp lực chuẩn bị xuất phát đi Đại Chu, thì phía trên bầu trời, một bóng người đang nhanh chóng chạy đến Đại Viêm vương triều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận