Để Ngươi Cướp Cơ Duyên Không Có Để Ngươi Cướp Hồng Nhan

Chương 45: Quang minh lỗi lạc, mỹ đức, đáng làm chi tài!

**Chương 45: Quang minh lỗi lạc, mỹ đức, đáng làm bậc nhân tài!**
Tiên tử? !
Cố Thần An trước đây từng gọi mình là tiên tử, cho nên...
Cho nên mình chính là nàng trong miệng Cố Thần An?
Nghĩ đến đây, Phương U U chấn động vô cùng, đồng thời trong đôi mắt tràn đầy nghi hoặc.
Nàng đang nghĩ, gần đây có phải mình có số đào hoa không?
Đồ nhi của mình có ý với mình thì không nói làm gì, sao một tên đệ tử ngoại môn cũng có ý với mình?
Giống như Cố Thần An nói, mình và hắn chỉ vội vàng gặp mặt vài lần a?
Hắn một, không biết mình, hai, chưa từng thấy qua mình, hắn dựa vào cái gì mà lại sinh ra ái mộ với mình?
Nghĩ tới đây, Thanh U hoa khôi nhìn Cố Thần An đang bị thích vây khốn mà thống khổ, nhất thời nhíu mày.
Nhìn dáng vẻ gia hỏa này, sợ không phải mắc bệnh tương tư a ~
Thế nhưng là...
Không có đạo lý a? !
Chẳng lẽ mị lực của mình đã lớn đến mức độ này?
Tê ~
Phương U U nhíu mày, méo miệng, thần sắc khó hiểu nhìn Cố Thần An.
Cố Thần An lấy tay che mặt, thông qua khe hở rình coi liếc nhìn Thanh U hoa khôi, thấy nàng lộ vẻ nghi hoặc, trong lòng nhất thời vui vẻ.
Tốt, bước đầu tiên đã hoàn thành.
Chỉ cần dựa theo những gì Tiêu Đông gần đây truyền đạt, tuyệt đối có thể công lược Phương U U!
Thu lại suy nghĩ, Cố Thần An làm bộ say khướt, cầm bầu rượu lên lắc lư vài cái, cao giọng nói: "Rượu đâu, sao không có rượu, gã sai vặt dâng rượu!"
"Khách quan, người đã uống quá nhiều, đừng uống nữa."
Thanh U hoa khôi thấy Cố Thần An quyết tâm không say không về, lập tức tiến lên khuyên can.
Không ngờ, Cố Thần An hốc mắt đỏ lên, dựa bàn mà khóc, vừa khóc vừa gào to: "Thế nhưng, thế nhưng chỉ cần ta thanh tỉnh thì ta luôn có thể nhớ tới nàng a!"
Cố Thần An hiện tại say rượu, cho nên Phương U U cũng không che giấu vẻ kinh ngạc của mình.
Lời này vừa nói ra, chỉ thấy Thanh U hoa khôi như bị sét đánh, cả người khẽ giật mình.
Cái này. . . Tình huống đứa nhỏ này là như thế nào?
Sao lại nhớ mãi không quên ta như vậy?
Ta trong mắt nàng rốt cuộc là tình hình gì, làm cho hắn chỉ gặp ta hai lần đã nảy sinh loại tình cảm này?
Lúc trước đứa nhỏ này nói không dám đối với ta biểu lộ tâm ý, bởi vì sợ ta không chỉ cự tuyệt hắn mà còn nhục nhã hắn.
Cho nên, cũng chính bởi vì vậy mà hắn mới thống khổ như thế sao?
"Ai ~ "
Thanh U hoa khôi nhẹ nhàng thở dài một tiếng, giống như một đại tỷ tỷ ôn nhu, tiến lên vuốt ve trán Cố Thần An, trong miệng nhỏ giọng thì thầm: "Như ngươi nói, thân phận của ta và ngươi chênh lệch quá lớn, tội gì phải chấp niệm quấn thân?"
Theo sự vuốt ve ôn nhu của nàng, Cố Thần An hô hấp dần dần bình phục, tiến nhập trạng thái an tĩnh như trẻ con ngủ say.
Thấy Cố Thần An chìm vào giấc ngủ, Thanh U hoa khôi cũng không che giấu tung tích, trong ánh mắt tràn đầy sự từ ái của trưởng bối đối với vãn bối, nói: "Ngươi thân là tu sĩ Thanh Vân tông ta, mục tiêu và trọng tâm đều nên đặt vào việc tu luyện, sao có thể vì ta mà rơi vào tình kiếp?"
"Ngươi cũng là hạt giống tốt giữ mình trong sạch, ngày sau nhất định có thể thành tựu đại sự, há có thể để nhi nữ tình trường cản trở?"
"Thu lại vọng tưởng, chuyên tâm tu luyện đi."
Nghe được mấy câu này, khóe miệng Cố Thần An nhẹ nhàng nhếch lên.
Một lúc lâu sau, Cố Thần An chậm rãi mở mắt.
Thanh U hoa khôi trước mặt chống cằm nhìn Cố Thần An, cười nói: "Khách quan, tỉnh rồi?"
Cố Thần An mờ mịt nhìn xung quanh, bỗng nhiên giật mình như nhớ ra điều gì, vội vàng đứng lên chắp tay với Thanh U hoa khôi, nói: "Xin lỗi, vừa rồi say rượu nói chút lời say, mong cô nương không cần để ý."
"Không có chuyện gì."
Thanh U hoa khôi lắc đầu nói: "Khách quan chẳng qua chỉ là mượn rượu giải sầu, an ủi tâm tình buồn khổ mà thôi."
"Đa tạ cô nương rộng lòng tha thứ."
"Đúng rồi."
Bỗng nhiên, Thanh U hoa khôi bày ra bộ dáng hiếu kỳ, hỏi: "Khách quan, lần trước người từ chối lời mời song tu của ta, có phải là vì nàng trong miệng người không?"
Cố Thần An trở lại bộ dáng chính nhân quân tử, ánh mắt sáng ngời nhìn thẳng Thanh U hoa khôi, nghiêm mặt nói: "Thân là tu sĩ, giữ mình trong sạch là điều tối thiểu, cho dù ta không có người trong lòng cũng không thể tùy tiện cùng người khác song tu."
Nói xong, Cố Thần An quay đầu nhìn ánh trăng sáng ngoài cửa sổ, ngữ khí buồn bã nói: "Lại nói, trong lòng ta đã có ý trung nhân, cho dù đối phương không biết tâm ý của ta, ta cũng muốn thủ vững bản tâm, không vì cái gì khác, chỉ vì một ngày nào đó ta có đủ can đảm đứng trước mặt nàng bày tỏ tâm ý thì sẽ càng thêm tự tin!"
"Có thể cho dù ngươi đáp ứng, nàng ấy cũng sẽ không biết a?" Thanh U hoa khôi mang theo nụ cười giảo hoạt trên mặt.
"Hoang đường!"
Một giây sau, Cố Thần An quay đầu, khuôn mặt đầy vẻ tức giận: "Chẳng lẽ chỉ cần nàng không biết, ta liền có thể phóng túng chính mình sao? Chẳng lẽ nàng không biết, ta liền có thể muốn làm gì thì làm sao?"
"Thật là ngụy biện tà thuyết!"
Nói xong, Cố Thần An đứng lên nói: "Thời điểm không còn sớm, ta phải đi."
"Sớm như vậy?" Thanh U hoa khôi vội vàng đứng lên nói: "Khách quan sẽ còn lại đến sao?"
Cố Thần An nghĩ nghĩ, quay đầu nói: "Để sau hãy nói, Hoa Mãn lâu vốn không phải nơi ta nên đến, nếu không phải vì trong lòng ta buồn khổ... Ai, thôi, đi đây."
Nói xong, Cố Thần An chuẩn bị rời đi.
Nhưng vào lúc này, lại nghe trong phòng Thanh U hoa khôi nói: "Khách quan nếu trong lòng buồn khổ có thể tùy thời nói cho ta nghe."
"Ta mặc dù không phải người trong lòng người, nhưng buồn khổ vẫn nên thổ lộ hết ra thì tốt hơn."
"Ừm."
Cố Thần An không quay đầu lại, chỉ nhẹ gật đầu rồi rời khỏi Hoa Mãn lâu.
Nhìn bóng lưng Cố Thần An, Phương U U nhẹ nhàng cười một tiếng: "Quang minh lỗi lạc, mỹ đức, đáng làm bậc nhân tài!"
Đối với nàng, Cố Thần An có thể coi là đệ tử tương lai, tuy nói Cố Thần An có ý với nàng, nhưng nàng không muốn Cố Thần An vì mình mà loạn đạo tâm, hủy hoại tiền đồ.
Cho nên mới hy vọng Cố Thần An còn có thể đến Hoa Mãn lâu, nàng cũng có thể dùng thân phận Thanh U hoa khôi khuyên bảo Cố Thần An.
Nhưng kỳ thật, nàng cũng không chắc Cố Thần An có thể quay lại hay không.
Dù sao Cố Thần An cũng tự nói Hoa Mãn lâu không phải nơi hắn nên đến.
Thế nhưng, Phương U U không biết rằng Cố Thần An ước gì nàng nói như vậy.
Câu nói này của nàng có thể cho Cố Thần An lý do để lần sau quay lại nơi này, hoặc có thể nói sau này Cố Thần An quay lại cũng không cần tìm lý do gì nữa.
...
Rời khỏi Hoa Mãn lâu.
Cố Thần An làm ra vẻ vì tình mà khốn khổ, trên đường than thở, thỉnh thoảng dừng chân ngắm trăng.
Đợi đến khi ra khỏi Thanh Vân thành, xác định Phương U U không thấy mình, Cố Thần An nhất thời khóe miệng cong lên, một nụ cười gian xảo như kế hoạch đã thành công hiện lên trên mặt.
"Công lược bước đầu tiên hoàn thành!"
Quay đầu nhìn về phía Thanh Vân thành, Cố Thần An như trút được gánh nặng, duỗi lưng một cái.
Tiêu sư huynh, ta đã diễn xong vở kịch, ngày mai phải xem ngươi rồi.
Hy vọng ngươi có thể phát huy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận