Để Ngươi Cướp Cơ Duyên Không Có Để Ngươi Cướp Hồng Nhan

Chương 295: Mời Cố công tử giúp ta!

Chương 295: Mời Cố công tử giúp ta!
Nhìn qua đôi mắt đỏ hoe của Tần Tương Tuyết, Liễu Mộng Ly chợt "phốc" một tiếng bật cười.
"Còn tưởng rằng ngươi sẽ không nói gì mà trực tiếp c·ắ·t ngón tay đưa cho ta, hóa ra ngươi cũng không ngốc a?"
Ách...
Tần Tương Tuyết miễn cưỡng nở một nụ cười nói: "Thân thể tóc da là của cha mẹ, ta sao có thể tùy ý giao cho người khác?"
"Ngươi!"
Liễu Mộng Ly cứng họng.
"Hóa ra vẫn là vì cha ngươi a?"
Liễu Mộng Ly hết cách, nàng vốn tưởng rằng sau chuyện vừa rồi, Tần Tương Tuyết có thể tỉnh ngộ, thật không ngờ Tần Tương Tuyết vẫn như thế.
Xem ra nha đầu này trúng đ·ộ·c quá sâu, nói suông một phen hoàn toàn không thể khiến nàng tỉnh ngộ.
Bất quá cũng không sao cả, lần này mục đích chủ yếu tới lôi kéo hai nhà Tần Triệu, cũng không phải là để cho ta giúp Tần tiểu thư hiểu được tâm ý đại tỷ tỷ.
Một bên, Tần Tương Tuyết nhìn qua đầy đường hoa sen, lâm vào trầm tư.
Nàng tuy nói thân thể tóc da thuộc về cha mẹ, nhưng kỳ thật trong nháy mắt vừa rồi, nàng đã có chút cảm ngộ.
Những lời Liễu Mộng Ly vừa nói là quan điểm mà cả đời này nàng chưa từng nghe qua, những quan điểm này như từng viên đ·ạ·n đánh trúng trái tim của nàng, làm cho đại thụ trong lòng nàng r·u·ng động.
Thật lâu sau, Tần Tương Tuyết nhẹ nhàng mở miệng: "Liễu tiểu thư, Cố Thần An rốt cuộc đã làm cái gì mà có thể khiến ngươi cam tâm tình nguyện làm trái ý của Liễu gia chủ?"
"Hắn a?"
Liễu Mộng Ly suy tư nói: "Ta và hắn trở thành đạo lữ khi hắn chẳng làm gì cả."
"Ừm?"
Tần Tương Tuyết k·i·n·h ngạc: "Hắn cái gì cũng không làm mà Liễu tiểu thư lại tình nguyện làm trái ý Liễu gia chủ, cùng Cố công tử kết làm đạo lữ?"
"Ừm." Liễu Mộng Ly gật đầu: "Ta khi đó thậm chí còn không biết Thần An có t·h·i·ê·n phú yêu nghiệt."
Nàng và Cố Thần An trở thành đạo lữ giả là do Cố Thần An tự mình đến "nói chuyện hợp tác", Liễu Mộng Ly không thể nói rõ sự kiện này cho Tần Tương Tuyết nên chỉ có thể nói như vậy.
Vậy mà, nàng lại không biết những lời này của mình đã làm cho trong lòng Tần Tương Tuyết nổi lên một phen sóng gió lớn.
Nàng hồi tưởng lại dáng vẻ Cố Thần An, chỉ cảm thấy Cố Thần An ngoại trừ người lớn lên anh tuấn, đẹp đẽ, có vẻ như không có gì đặc biệt khác.
Nhưng nghĩ lại một chút, Cố Thần An chẳng làm gì cả mà vẫn có thể khiến Liễu Mộng Ly làm trái ý của Liễu Hạc Hiên, nàng cảm thấy nghi hoặc.
Cho nên nói, Cố công tử rốt cuộc tại sao lại khiến Liễu tiểu thư làm như vậy?
Liễu tiểu thư khi đó còn không biết t·h·i·ê·n phú của Cố công tử, vậy mà nàng vẫn có thể không tiếc làm trái ý của Liễu gia chủ, cùng Cố công tử kết làm đạo lữ?
Hắn chẳng lẽ có điểm gì đặc biệt? Chỉ là ta và hắn không có duyên phận, cho nên nhìn không ra?
Tần Tương Tuyết hiểu sai một việc, không phải Liễu Mộng Ly sau khi nhìn thấy Cố Thần An mới quyết định làm trái ý Liễu Hạc Hiên, mà chính là Liễu Mộng Ly vốn không nghe theo ý của Liễu Hạc Hiên, về sau mới gặp Cố Thần An.
Đối với Tần Tương Tuyết mà nói, Liễu Mộng Ly làm chuyện này thật sự không thể tin nổi, nàng căn bản nghĩ không ra Liễu Mộng Ly sẽ, trong tình huống không có bất kỳ lý do gì, làm trái ý cha nàng, chỉ coi là nàng sau khi gặp Cố Thần An mới không muốn cùng Lâm thiếu chủ kết làm đạo lữ.
Nàng nhìn qua mặt hồ tĩnh lặng và những bông hoa sen chập chờn, trong lòng lẩm bẩm.
Cố công tử, ngươi rốt cuộc có điểm gì đặc biệt đây?
...
"Cố huynh, đến, uống thêm một chén!"
"Triệu thiếu chủ t·ửu lượng tốt như vậy, đây là muốn chuốc say ta sao?"
Tr·ê·n bàn rượu, Triệu Vũ đã say khướt, cả khuôn mặt đỏ bừng lên.
"Hôm nay nghe Cố huynh nói nhiều như vậy, Triệu mỗ bội phục vô cùng, không ngờ rằng Cố huynh rời khỏi Thanh Vân tông lại là vì giúp người khác gánh tội, anh hùng, đúng là anh hùng!"
Triệu Vũ bỗng nhiên uống cạn một chén rượu, lập tức tự rót cho mình thêm một chén nữa.
Hắn suy tư một lát, ánh mắt do dự, thăm dò mà hỏi: "Cố huynh a, đến bây giờ ngươi vẫn chưa nói cho ta biết, Liễu tiểu thư rốt cuộc là nhìn trúng ngươi ở điểm nào mà lại nảy sinh tình cảm."
Cố Thần An khóe miệng khẽ nhếch lên.
Đến rồi, đến rồi, lượn quanh một vòng lại quay về cái vấn đề này!
Xem ra Triệu thiếu chủ ngươi quyết tâm muốn hiểu rõ vấn đề này, nếu đã như vậy, vậy thì ngươi bây giờ, dù sao cũng nên thổ lộ chuyện của ngươi và Tần tiểu thư với ta a?
Cố Thần An bưng chén rượu lên nhấp một ngụm, cười nói: "Triệu thiếu chủ vì sao lại nhiều lần hỏi ta vấn đề này, ta thật sự muốn biết Triệu thiếu chủ tại sao lại để ý chuyện riêng của ta và Mộng Ly như vậy?"
"Cái này. . ."
Nụ cười tr·ê·n mặt Triệu Vũ cứng đờ, chậm rãi đặt chén rượu xuống.
"Ai!"
Hắn do dự rất lâu, bỗng nhiên thở dài.
"Không d·ố·i gạt Cố công tử, ta và Tần tiểu thư..."
"Giữa các ngươi?"
Cố Thần An giả bộ nghi hoặc: "Ngươi và Tần tiểu thư tình đầu ý hợp, hôm nay ngươi Triệu gia cùng Tần gia cũng ngồi lại với nhau bàn chuyện thành thân của hai người, ngươi và nàng còn có thể xảy ra chuyện gì?"
"A."
Triệu Vũ cười khổ lắc đầu: "Cố công tử chỉ thấy được bề ngoài, Tần tiểu thư tuy rằng đáp ứng chuyện này, nhưng cũng chỉ vì ý tứ của Tần gia chủ."
"Ta muốn, là ta và nàng, những người hữu tình cuối cùng sẽ trở thành người thân, mà không phải do cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, môi giới nói lời, Cố công tử, ngươi hẳn là hiểu rõ đi?"
"Cho nên... Ngươi muốn làm rõ ta đã làm như thế nào để giành được trái tim Mộng Ly, từ đó để ngươi có thể thực sự giành được trái tim Tần tiểu thư?" Cố Thần An nhướng mày.
"Không sai."
Triệu Vũ bưng chén rượu lên, trong đôi mắt xuất hiện một vệt kính trọng nói: "Còn xin Cố công tử chỉ giáo."
"Cái này a..."
Cố Thần An suy tư một lát, chậm rãi nói: "Nếu Triệu thiếu chủ đã nghĩ như vậy, thì Triệu thiếu chủ hẳn là đồng ý rằng, thích một người không phải chiếm hữu nàng, mà là để cho nàng vui vẻ đúng không?"
"Cái này. . ." Triệu Vũ nhíu mày, suy tư gật đầu: "Đúng."
"Vậy thì tốt, vậy xin hỏi Triệu thiếu chủ, muốn như thế nào mới có thể khiến Tần tiểu thư vui vẻ đây?" Cố Thần An lại hỏi.
"Cái này..."
Triệu Vũ nghẹn lời, nhất thời không nói ra được một câu.
Từ khi hắn quen biết Tần Tương Tuyết đến nay, Tần Tương Tuyết vẫn luôn giữ tâm trạng bình thản, hắn chưa từng thấy Tần Tương Tuyết vui vẻ, cũng chưa từng thấy Tần Tương Tuyết đau lòng.
Trong ký ức của hắn, Tần Tương Tuyết vẫn luôn dịu dàng đoan trang, dường như không có bất kỳ chuyện gì có thể làm nàng dao động tâm tình.
Thấy Triệu Vũ không nói, Cố Thần An nghi hoặc nhíu mày: "Triệu thiếu chủ chẳng lẽ không biết?"
Triệu Vũ lúng túng khẽ gật đầu: "Đúng, x·á·c thực không biết."
"Vậy thì khó rồi a." Cố Thần An tự mình uống rượu, để cho Triệu Vũ đủ thời gian suy nghĩ.
Triệu Vũ cúi đầu không nói, vừa uống rượu sầu vừa không ngừng tự hỏi vấn đề này.
Nhiều năm như vậy, nếu hắn có thể biết Tần Tương Tuyết gặp phải chuyện gì sẽ vui vẻ, hắn đã không phải đến bây giờ còn vì chuyện này mà buồn phiền.
Hồi lâu sau, Triệu Vũ bỗng nhiên ngẩng đầu lên, giống như đã đưa ra quyết định, dứt khoát mở miệng.
"Cố công tử, ta Triệu Vũ thật sự ngu dốt, nhiều năm như vậy vẫn không hiểu rõ Tần tiểu thư gặp phải chuyện gì sẽ vui vẻ, không bằng..."
"Không bằng Cố công tử giúp ta một việc, Cố công tử có thể nhanh chóng giành được trái tim Liễu tiểu thư như vậy, tất nhiên có sức quan s·á·t n·hạy bén, hẳn là cũng có thể biết Tần tiểu thư yêu thích cái gì!"
Nghe nói như thế, trong lòng Cố Thần An vui mừng, nhưng sắc mặt vẫn bình thường như không.
Hắn giả bộ k·i·n·h ngạc nói: "Triệu thiếu chủ, ngươi nói lời này là có ý gì, ta là con rể Liễu gia, làm sao có thể tiếp cận Tần tiểu thư?"
"Nếu ta tiếp cận Tần tiểu thư, Tần gia sẽ nhìn ta thế nào, ngươi Triệu gia sẽ nhìn ta thế nào, Liễu tiểu thư lại nhìn ta thế nào?"
Lời này vừa nói ra, Triệu Vũ ngây ngẩn cả người, chợt thốt lên.
"Đúng, không sai, loại chuyện khó xử như vậy, ta sao có thể nhờ Cố công tử..."
Nói đến đây, Triệu Vũ đứng dậy, hướng về Cố Thần An trịnh trọng chắp tay nói: "Nhưng mà Cố công tử, ta Triệu mỗ đã không còn cách nào, còn mong Cố công tử có thể giúp ta, Triệu mỗ nhất định không quên ân tình của Cố công tử!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận