Để Ngươi Cướp Cơ Duyên Không Có Để Ngươi Cướp Hồng Nhan

Chương 443: Ngươi dự định lôi kéo tay của ta tới khi nào?

Chương 443: Ngươi định nắm tay ta đến khi nào?
Đông đông đông!
Một trận cảm giác nóng rát truyền đến, Cố Thần An trực tiếp bị đánh thức.
Hắn sợ hãi trợn mắt, vội vàng bò dậy khỏi giường.
Chỉ thấy, trong ánh nến yếu ớt, khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành của Tô Lạc Anh mang theo một tia tức giận, bất mãn nhìn hắn.
"Hoàng nữ?"
Ba!
"Ngươi còn biết ta là hoàng nữ à? !"
Bàn tay thon dài của Tô Lạc Anh cuốn theo một làn gió thơm hung hăng đập vào mặt Cố Thần An.
"Điện hạ, ngươi đây là..."
Cố Thần An bị Tô Lạc Anh tát cho một cái, hồi lâu vẫn chưa kịp phản ứng, hắn đang định nói gì đó...
Ba!
"Ngươi còn biết gọi ta là điện hạ à? !"
Lại một cái tát đánh tới.
"Ta dựa vào, đánh người không được đánh vào mặt chứ!"
Cố Thần An bị hai bàn tay của Tô Lạc Anh làm cho tỉnh táo lại rất nhiều, vội vàng lên tiếng ngăn cản.
"Hừ!"
Tô Lạc Anh lạnh lùng hừ một tiếng, căn bản không quan tâm lời Cố Thần An nói, nâng tay phải lên thật cao, hướng về mặt Cố Thần An tát một cái.
Ba!
Một tiếng vang nhỏ vang lên.
Trước khi bàn tay Tô Lạc Anh chạm đến mặt mình, Cố Thần An đã nhanh tay nắm lấy cổ tay nàng.
"Hoàng nữ, rốt cuộc là ngươi muốn làm gì?" Cố Thần An hỏi.
"Buông ra!"
Tô Lạc Anh cau mày, mặt mày sa sầm, lạnh lùng nói.
"Ta thả ra để ngươi lại đánh ta?" Cố Thần An cười giễu nói.
"Ngươi!"
Tô Lạc Anh khẽ giật mình, vội vàng vung tay trái lên.
Ba!
Thế nhưng Cố Thần An lại tinh chuẩn nắm lấy cổ tay Tô Lạc Anh.
Giờ phút này Tô Lạc Anh đang ngồi trên giường, còn Cố Thần An thì dựa vào đầu giường.
Thêm vào việc Cố Thần An đang nắm cổ tay Tô Lạc Anh, lại thêm ánh nến chập chờn, tẩm cung mờ tối.
Cảnh tượng này, trông có chút... mờ ám.
"Buông tay!"
Tô Lạc Anh bĩu môi, hung dữ nhìn chằm chằm Cố Thần An.
"Ta không phải kẻ ngốc, thả ra để ngươi đánh ta có đúng không?" Cố Thần An không những không buông tay, ngược lại còn dùng sức nắm chặt hơn một chút.
"Ngươi..."
Tô Lạc Anh cắn răng: "Ngươi chẳng lẽ không hỏi xem ta vì sao đánh ngươi sao?"
"Vì sao?" Cố Thần An hỏi.
"Ta dựa vào, ngươi thật không biết hay là giả vờ không biết?" Tô Lạc Anh hếch cằm, vừa hung dữ lại vừa giận dữ nhìn Cố Thần An: "Nói, vì sao ở trong bí cảnh, ngươi lại giúp nữ đệ tử kia của Tiên Hà tông?"
"Ồ?"
Cố Thần An hơi nhíu mày.
"Hoàng nữ, ngươi đây là... ghen?"
Tô Lạc Anh bất đắc dĩ trợn mắt nhìn Cố Thần An: "Ta ghen cái gì, đang tra hỏi ngươi, trả lời ta!"
"Ta... Ta đây không phải là vì kế hoạch của chúng ta sao?" Cố Thần An nói.
"Ngươi nghĩ lại xem, hoàng nữ, ta vất vả lắm mới lấy được sự tín nhiệm của hoàng tử, nếu ở trong bí cảnh, ta lại bỏ mặc đệ tử Tiên Hà tông, dựa theo tính cách đa nghi của hoàng huynh ngươi, chẳng lẽ sẽ không hoài nghi ta sao?"
"Ta đây cũng là vì chúng ta, chỉ cần ta khiến hoàng tử coi ta là tâm phúc, giữa kế hoạch của chúng ta còn có gì không thể hoàn thành?"
"Tô Ngự rõ ràng muốn trừ khử ngươi, hiện tại cùng ngươi biến chiến tranh thành tơ lụa chẳng qua là kế hoãn binh của hắn, ta muốn trở thành tâm phúc của hắn, vậy kế hoạch tiếp theo của hắn có phải hay không cũng sẽ nói cho ta biết chứ?"
"Ngươi nói đúng không, hoàng nữ điện hạ?"
Nghe vậy, lực tay của Tô Lạc Anh dần dần nhẹ xuống, nàng suy tư một lát, trừng mắt nói: "Ngươi... Coi như ngươi nói có mấy phần đạo lý."
"Đúng không?"
Cố Thần An cười nói: "Cho nên, ngươi không những không cần phải đánh ta, còn cần phải cảm tạ ta."
"Không biết xấu hổ."
Tô Lạc Anh khinh bỉ nhìn Cố Thần An một cái, rồi lại hỏi: "Vậy ta hỏi ngươi, vì sao vừa rời khỏi Tiên Hoàng đại điện, ngươi lại trực tiếp về ngủ? Ngươi không nghĩ tới việc muốn tìm ta nói một chút về những chuyện trong bí cảnh sao?"
"Chuyện này không thể nói được!"
Cố Thần An vội vàng lắc đầu nói: "Hiện tại ta không chỉ bị hoàng nữ ngài nhìn chằm chằm, mà hoàng tử và Tiên Hoàng cũng đều nhìn ta chằm chằm, ngươi nói nếu ta chạy tới cung điện của ngươi, hoàng tử và Tiên Hoàng sẽ nghĩ thế nào?"
"Huống chi, trong cung nhiều người phức tạp, vạn nhất truyền ra lời đồn đại nhảm nhí gì đó, đối với hoàng nữ cũng không tốt lắm đâu?"
Lời Cố Thần An nói không sai, có điều Tô Lạc Anh càng nghe càng thấy không thích hợp.
Nhưng lại không tìm ra được lý do hợp lý để phản bác hắn, cuối cùng đành bất đắc dĩ thở dài: "Ngụy biện, tà thuyết."
"Được rồi, hoàng nữ, ngươi bớt giận đi." Cố Thần An trấn an nói.
"Hừ."
Tô Lạc Anh lạnh lùng hừ một tiếng, quay đầu đi.
Có điều, nàng bỗng nhiên phát giác ra điều gì đó không đúng, lập tức xoay đầu lại, cúi đầu nhìn Cố Thần An đang nắm cánh tay mình, nói: "Ngươi định nắm tay ta đến khi nào?"
"Ngươi cam đoan trước là không tát ta." Cố Thần An nhướng mày.
"Không tát ngươi, buông tay." Tô Lạc Anh trợn mắt nhìn Cố Thần An.
Cố Thần An cười nhẹ, chậm rãi buông tay, Tô Lạc Anh lập tức rút tay về, ôm ngực ngồi nghiêng ở trên giường.
"Hiện tại định làm gì?" Nàng hỏi, lại bổ sung: "Hoàng huynh của ta."
Cố Thần An cũng chậm rãi ngồi thẳng người, suy tư chốc lát nói: "Sau khi trải qua chuyện ta ra tay trợ giúp đệ tử Tiên Hà tông trong bí cảnh, Tô Ngự giờ phút này sợ là đã coi ta như người của mình, như vậy tiếp theo, bản tính của hắn cũng sẽ bại lộ."
"Ý của ngươi là..." Tô Lạc Anh quay đầu hỏi.
"Không sai."
Cố Thần An gật đầu nói: "Ta tin chắc, hắn vẫn không có khả năng từ bỏ dự định biến ngươi thành một ác nhân, vậy kế tiếp hắn sẽ cùng ta thương lượng đối sách."
"Chúng ta cũng chỉ có thể thuận nước đẩy thuyền." Cố Thần An nói.
...
Tiên Hà tông.
Bên trong đại điện.
"Ngươi nói là... Đường Phong chết rồi?"
Nghe tin Đường Phong chết, Vân Lam khẽ nheo mắt.
"Không sai."
An Như Yên gật đầu nói: "Lúc trước đệ tử bị Đường Phong dùng vẻ ngoài dối trá lừa gạt, cho rằng hắn có lòng trung thành, lại không ngờ, hắn đúng là một kẻ tiểu nhân bỉ ổi."
"Thanh Vân tông Cố công tử đã hai lần tha cho hắn một mạng, nhưng hắn lại vì thù riêng với Cố công tử, nên tìm mọi cách để trừ khử Cố công tử trong bí cảnh."
"Cố công tử là người được hoàng tử và hoàng nữ cùng tiến cử, nếu Đường Phong thật sự ra tay với Cố công tử, chúng ta Tiên Hà tông biết ăn nói thế nào với hoàng tử."
"Cho nên đệ tử bất đắc dĩ, chỉ đành ra tay ngăn cản, lại không nghĩ rằng Đường Phong bỗng nhiên nổi điên, tuyên bố không chỉ muốn giết Cố công tử, mà còn muốn giết cả đệ tử."
"Đệ tử vì tự vệ, cũng vì Tiên Hà tông, cho nên bất đắc dĩ, chỉ đành ra tay giết chết Đường Phong."
An Như Yên đem chuyện giết chết Đường Phong nhận về phần mình, tuy nhiên dù Vân Lam biết được là Cố Thần An giết chết Đường Phong cũng không có việc lớn gì, dù sao hiện tại Cố Thần An đã là người nổi tiếng của Đại Viêm.
Nhưng An Như Yên vẫn làm như vậy, truy cứu nguyên nhân, có lẽ chính nàng cũng không rõ.
Có lẽ, nàng không muốn sư tôn của mình và Cố Thần An có bất kỳ ngăn cách nào.
Nghe vậy, Vân Lam cúi đầu suy tư một lát, cuối cùng chậm rãi ngẩng đầu.
"Như Yên, may mà có ngươi."
"Ngươi theo vi sư mấy trăm năm, vi sư cũng biết rõ tính cách của ngươi, trước kia quan hệ giữa ngươi và Đường Phong rất tốt, hắn có thể khiến ngươi thống hạ sát thủ, chắc hẳn trong lòng ngươi cũng rất dày vò?"
"Không có!"
Nghe xong lời này, An Như Yên lập tức lắc đầu: "Ta và Đường Phong bất quá chỉ là tình nghĩa đồng môn, căn bản không thể nói là quan hệ vô cùng tốt, sư tôn hiểu lầm rồi."
"Ồ?"
Vân Lam hơi kinh ngạc, gật đầu nói: "Được rồi, ta hiểu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận