Để Ngươi Cướp Cơ Duyên Không Có Để Ngươi Cướp Hồng Nhan

Chương 151: Làm sao lời nói xoay chuyển còn nói Cố công tử nói xấu

Chương 151: Sao lời lẽ lại chuyển hướng nói x·ấ·u Cố c·ô·ng t·ử?
Nghĩ như vậy, Đường Phong ngắm nhìn cửa phòng đóng chặt của Bạch Ngữ Điềm, khóe miệng giật một cái rồi đi về phòng mình.
Ngày mai, ngày mai sẽ rời khỏi Thiên Diễn tông đi lấy pháp bảo!
Phòng của Bạch Ngữ Điềm cách phòng Đường Phong một khoảng, nằm ngang hai đầu đông tây của Thiên Diễn tông.
Cho nên trên đường về phòng mình, Đường Phong gặp không ít đệ tử Thiên Diễn tông.
Vốn dĩ Đường Phong ở Thiên Diễn tông thuộc dạng nhân vật ít người biết, từ khi ba tháng trước tu vi của hắn đột nhiên tăng mạnh thì đã được đại bộ phận đệ tử biết đến.
Ngày hôm nay, mỗi một lời nói, hành động của hắn triệt để khiến tất cả đệ tử Thiên Diễn tông nhận thức được Đường Phong, một thiếu niên tuy thực lực nhỏ yếu nhưng thà bị gãy chứ không chịu cong, quật cường.
Đến mức trên đường trở về, mọi người gặp hắn đều hoặc giơ tay, hoặc ôm quyền chủ động chào hỏi Đường Phong.
"Đường sư đệ đi tìm Bạch sư muội rồi à?"
Ngay lúc này, một vị đệ tử giơ tay, mang theo mặt mũi tràn đầy ý cười mở miệng hỏi.
"Đúng vậy."
Đường Phong khẽ gật đầu định rời đi, không ngờ vị đệ tử này lại thần thần bí bí tiến lại gần, trong mắt mang theo chút nghi hoặc.
"Đường sư đệ, vừa rồi ta đi ngang qua phòng của tên tu sĩ Ma Giáo kia, trùng hợp nhìn thấy Bạch sư muội bưng một bình trà tiến vào phòng hắn... Không biết..."
"Cái gì?!"
Lời còn chưa dứt, đôi mắt Đường Phong khẽ giật mình, cả người lảo đảo.
"Ngươi nói thật chứ? Ngươi thật sự nhìn thấy?"
"Cái này..."
Thấy Đường Phong phản ứng mãnh liệt như thế, vị đệ tử kia hơi sững sờ, dường như ý thức được mình lỡ lời, sau đó lập tức nói bổ sung: "Có lẽ... Có lẽ là ta nhìn lầm."
Không nói câu này còn đỡ, nói xong Đường Phong phản ứng càng thêm kịch liệt.
Đồng tử hắn run rẩy, hai tay không kìm được run rẩy.
Trái tim cũng giống như bị lưỡi d·a·o sắc bén x·u·y·ê·n qua, đau đớn tột cùng.
Ngữ Điềm sư muội đi vào phòng của tên Ma Giáo yêu nhân kia? !
Sao... Tại sao có thể như vậy? !
Ngữ Điềm sư muội không phải không thích nhất những tên Ma Giáo yêu nhân này sao, sao nàng lại đi vào phòng tên yêu nhân kia? !
Cảm thấy rất ngờ vực, sau đó, đôi mắt Đường Phong lóe lên.
Nàng tuyệt đối là bị ép buộc!
Ngữ Điềm sư muội không chỉ một lần cho ta biết quan điểm của nàng đối với mấy tên tu sĩ Ma Giáo này, sao nàng có thể tự mình cam tâm tình nguyện đi vào phòng tên yêu nhân kia?
Đến mức bị người nào b·ứ·c bách thì dĩ nhiên là một trong hai người Cố c·ô·ng t·ử cùng Bạch Trải Qua, hoặc là...
Bạch Trải Qua đối với Cố c·ô·ng t·ử cực kỳ cung kính, hoặc là Cố c·ô·ng t·ử đem ý nghĩ nói cho Bạch Trải Qua, Bạch Trải Qua liền đi ép con gái mình nhảy vào hố lửa!
Nghĩ tới đây, tròng mắt Đường Phong như muốn nứt ra, nghiến răng nghiến lợi.
Bạch Trải Qua!
Ngươi, cái lão hồ đồ này, vậy mà không tiếc dùng con gái của mình để đổi lấy sự bình an cho Thiên Diễn tông!
Ngươi không chỉ có ngu xuẩn, mà còn nhu nhược đến cùng cực!
Còn có ngươi, Cố Thần An!
Ta nói tại sao ngươi cứ muốn ở lại Thiên Diễn tông, thì ra ý đồ của ngươi là Ngữ Điềm sư muội!
Hai người các ngươi, rắn chuột một ổ, ép Ngữ Điềm sư muội từng bước đi vào hố lửa, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho các ngươi!
Cái gì mà ngày mai đi lấy bảo bối, ta hiện tại sẽ đi lấy pháp bảo để tru sát Cố Thần An!
Nghĩ tới đây, Đường Phong quay người muốn đi gấp, nhưng vừa mới cất bước, cả người liền cứng đờ.
Không được!
Nếu ta rời khỏi tông môn chẳng phải là để Ngữ Điềm sư muội một mình trong hang sói? !
Pháp bảo của ta còn cách Phong Nguyên thành một khoảng, tu vi của ta bây giờ lại chỉ có Thối Thể cảnh không thể thuận gió mà đi...
Lần này đi ra ngoài ít thì ba năm ngày, nhiều thì mười mấy ngày...
Nếu trong mấy ngày này Cố Thần An, tên yêu nhân kia làm ô uế Ngữ Điềm sư muội, p·h·á nàng nguyên âm, ta phải làm sao đây...
Nghĩ tới đây, Đường Phong nhất thời lâm vào tình thế khó xử.
Càng nghĩ, Đường Phong chậm rãi quay người lại, hướng về phòng Bạch Ngữ Điềm đi đến.
Muốn đi cũng được, mang theo Ngữ Điềm sư muội cùng đi!
...
Trong phòng.
Trước bàn trang điểm làm từ gỗ Tử Đàn Mộc tốt nhất, Bạch Ngữ Điềm giơ gương đồng, làm các loại biểu cảm, nhẹ nhàng mở miệng.
"Cố c·ô·ng t·ử, tiểu nữ thực lực thấp, ngày thường hay lo lắng sợ hãi, Cố c·ô·ng t·ử có thể khiến ta an tâm chút không?"
Nói xong, Bạch Ngữ Điềm mím môi, lập tức lắc đầu.
Không được, không thể nói như vậy, lời này nói ra lại có vẻ như ta muốn trở thành nữ nhân của Cố c·ô·ng t·ử...
Cố c·ô·ng t·ử là người tài ba, khí chất thoát tục, tướng mạo và dáng người đều tốt, lại không có một tia ý đồ muốn tiếp cận ta, ta mà nói như vậy chỉ sợ Cố c·ô·ng t·ử vì tránh hiềm nghi, sau này tuyệt đối sẽ giữ khoảng cách với ta.
Ba ~
Nghĩ tới đây, Bạch Ngữ Điềm đặt mạnh gương đồng trong tay xuống bàn trang điểm, đứng dậy, nhào tới g·i·ư·ờ·n·g, dùng chăn che kín đầu la to:
"Vậy ta phải làm sao mới có thể để Cố c·ô·ng t·ử nhanh chóng truyền linh khí cho ta đây! ! !"
"Phiền quá đi! ! !"
Cố c·ô·ng t·ử vô dục vô cầu, ta phải làm sao đây...
Chẳng lẽ còn phải giống như hôm nay, mỗi ngày bưng trà rót nước cho hắn sao?
Dạng này tuy ổn thỏa, nhưng đến khi nào mới có được linh khí đây?
Đương đương đương!
Lúc Bạch Ngữ Điềm trùm chăn suy tư, cửa phòng bị gõ vang.
Bạch Ngữ Điềm lập tức vén chăn lên, nhìn về phía cửa phòng hỏi: "Ai vậy?"
"Là ta, Đường sư huynh."
Ngoài cửa, một giọng nói trầm thấp lại mang theo bi thương truyền đến.
Đường sư huynh?
Hắn tại sao lại tới đây?
Bạch Ngữ Điềm nhíu mày, tuy có chút không tình nguyện nhưng vẫn xuống g·i·ư·ờ·n·g mở cửa phòng.
"Chuyện gì vậy Đường sư huynh?"
Cửa phòng mở ra một khe hở không tính là rộng, Bạch Ngữ Điềm ló đầu ra nghi hoặc hỏi.
"Ngữ Điềm..."
Đường Phong vừa nhìn thấy dung nhan mang theo vẻ vô tội đáng yêu của Bạch Ngữ Điềm, trong lòng cũng run lên.
Hắn cúi đầu, cắn răng nói: "Ngữ Điềm sư muội, hôm nay ngươi đi vào phòng tên Ma Giáo yêu nhân kia đúng không?"
"Ừm?"
Lời này vừa nói ra, trên mặt Bạch Ngữ Điềm nhất thời lộ vẻ lúng túng.
Vừa rồi khi Đường Phong hỏi nàng đi đâu, nàng nói là đi đưa trà cho Bạch Trải Qua, nhưng trên thực tế nàng là vì linh khí của Cố Thần An mà đi nịnh nọt Cố Thần An.
Hiện tại nói dối bị vạch trần, Bạch Ngữ Điềm làm sao có thể không xấu hổ.
"Ngươi... Ngươi đều biết rồi?" Bạch Ngữ Điềm còn tưởng rằng Đường Phong biết chuyện nàng muốn linh khí của Cố Thần An, trên mặt tràn đầy vẻ xấu hổ.
"Ừm!"
Đường Phong khẽ gật đầu: "Đều biết!"
Nhìn vẻ mặt xấu hổ của Bạch Ngữ Điềm, Đường Phong khẽ cắn răng, mở miệng nói: "Ngữ Điềm, chuyện này không có quan hệ gì với ngươi, ta biết ngươi là bị ép buộc bất đắc dĩ."
"A?"
Nghe xong lời này, đôi mắt Bạch Ngữ Điềm khẽ chớp, rất là nghi hoặc.
Cái gì mà bị ép buộc?
Ngươi đang nói cái gì vậy, sao ta bỗng nhiên nghe không hiểu gì cả?
Đường Phong không tiếp tục đề tài này, có lẽ là hắn sợ Bạch Ngữ Điềm xấu hổ, sau đó hắn thở dài, trong mắt mang theo vẻ không muốn cùng yêu thương nói: "Ngữ Điềm sư muội, cùng ta rời khỏi tông môn đi."
"Ta đã sớm nhìn ra tên Ma Giáo yêu nhân kia có ý đồ x·ấ·u với ngươi, nếu để ngươi ở lại trong tông môn... Ta không yên lòng."
Lời này vừa nói ra, Bạch Ngữ Điềm vốn có chút lúng túng, đôi mắt lập tức nheo lại.
Thứ gì vậy, sao lời lẽ lại chuyển hướng nói x·ấ·u Cố c·ô·ng t·ử rồi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận