Để Ngươi Cướp Cơ Duyên Không Có Để Ngươi Cướp Hồng Nhan

Chương 140: Đường Phong

**Chương 140: Đường Phong**
Vài chén trà nóng đã được dâng lên, Bạch Lệ tự mình nhận lấy một ly trà, đặt trước mặt Cố Thần An, nở một nụ cười cung kính nói: "Cố công tử, mời."
Nhìn qua dáng vẻ cung kính của Bạch Lệ, khóe miệng Cố Thần An hơi hơi nhếch lên.
Đừng nói, thật sự đừng nói, giả mạo Ma Giáo đệ tử tại Phong Nguyên thành loại địa phương này cũng thực không tồi.
Nhẹ nhàng thổi làn hơi nóng trên mặt nước trà, Cố Thần An khẽ nhấp một ngụm, nhất thời đôi mắt sáng lên.
Ta đi, trà ngon, khẽ nhấp một cái thì miệng lưỡi tràn đầy nước miếng, vị trà thơm ngát, mùi hương nồng nàn, không nghĩ tới Thiên Diễn tông nhỏ bé lại có lá trà tốt như vậy.
Ở bên cạnh, Bạch Lệ cũng nhấp một ngụm trà, nhìn về phía Cố Thần An cười nói: "Cố công tử, Thiên Diễn tông không so được với U Minh thánh địa, một chén trà kém mong Cố công tử không chê trách."
"Bạch tông chủ quá lời, trà này là tốt nhất."
"Tạ Cố công tử khen ngợi."
Bạch Lệ thấy Cố Thần An rất hài lòng với nước trà, trong lòng cũng hơi hơi thở phào nhẹ nhõm.
Đều nói Ma Giáo tu sĩ hỉ nộ vô thường, Bạch Lệ trước đây chưa bao giờ tiếp xúc với Ma Giáo tu sĩ, cho nên nói chuyện cũng rất thận trọng.
"Cố công tử, không giấu gì ngươi, chúng ta Thiên Diễn tông gần đây cùng Vạn Kiếm tông phát sinh chút chuyện không vui, hiện nay chúng ta Thiên Diễn tông đang cần gấp một vị đại năng như Cố công tử tọa trấn, không biết Cố công tử có ý đến Thiên Diễn tông chúng ta làm một vị cung phụng không?"
Nói xong, hắn vội vàng nói bổ sung: "Đương nhiên, bổng lộc dễ nói, Cố công tử cứ tùy ý ra giá là được."
"Cung phụng thì không cần."
Cố Thần An lắc đầu: "Ta không thích bị vây ở một chỗ."
"Cái này. . ."
Nghe nói như thế, tay cầm chén trà của Bạch Lệ hơi hơi run rẩy, đôi mắt cơ hồ là trong nháy mắt cụp xuống.
Thật vất vả mới có một vị Ma Giáo tu sĩ có chút thực lực, không thể bỏ qua được!
Vạn nhất hắn mang theo Vương Trùng cùng mấy Ma Giáo đệ tử kia rời xa Thiên Diễn tông ta, vậy thì chúng ta thật sự chỉ có thể liều chết một phen với Vạn Kiếm tông. . .
Đúng lúc Bạch Lệ chuẩn bị mở miệng thuyết phục, Cố Thần An lại ngẩng đầu lên mở miệng nói: "Bất quá gần đây ta sẽ ở lại Thiên Diễn tông, không có gì bất ngờ xảy ra thì hẳn là sẽ ở lại một thời gian rất lâu."
Hả? !
Nghe xong lời này, Bạch Lệ đang cụp mắt xuống bỗng nhiên ánh mắt lóe lên vẻ kích động, vội vàng ngẩng đầu lên: "Thật chứ?"
"Tự nhiên là thật." Cố Thần An nhấp nhẹ nước trà nói: "Có nhiều quấy rầy mong Bạch tông chủ không ghét bỏ."
"Ai u, Cố công tử nói lời này là ý gì, Cố công tử hạ cố đến Thiên Diễn tông ta, ta Bạch mỗ nhân làm sao có thể ghét bỏ?"
"Như vậy, phiền phức Bạch tông chủ."
. . .
Nơi sâu nhất trong Thiên Diễn tông, bên trong võ đạo trường.
Một vị thiếu nữ mặc váy ngắn màu hồng nhạt, đạo bào, giờ phút này đang ngồi trên đài cao võ đạo trường, đôi chân thon dài trắng như tuyết, đầy đặn, thẳng tắp, mang theo nét thiếu nữ, có tiết tấu đung đưa.
Đôi chân ngọc phấn nộn lộ ra trong không khí, cùng với bắp chân có đường cong hoàn mỹ, theo nhịp lắc lư, càng tăng vẻ quyến rũ.
Thiếu nữ nhìn về phía lối vào võ đạo trường, khuôn mặt tinh xảo tuyệt mỹ mang theo nét ngây thơ thiếu nữ, mái tóc xanh được buộc thành hai búi tóc giống như đuôi ngựa, theo đôi mắt sáng lấp lánh, phấp phới trong gió nhẹ.
Không bao lâu, một thiếu niên áo trắng đón gió đi vào võ đạo trường, thiếu niên và vị thiếu nữ này tựa hồ cùng tuổi, bất quá khuôn mặt non nớt lại mang theo một tia ổn trọng không phù hợp với lứa tuổi.
"Ngữ Điềm, chúng ta Thiên Diễn tông lại tới một vị Ma Giáo tu sĩ."
Thiếu niên đi tới, ngồi xuống bên cạnh thiếu nữ, trong ánh mắt mang theo cưng chiều nhìn về phía thiếu nữ, nói.
"Lại là Ma Giáo, tại sao lại là Ma Giáo, cha ta rốt cuộc có ý gì, chúng ta Thiên Diễn tông sao lại cùng Ma Giáo yêu nhân dây dưa không rõ!"
Thiếu nữ nghe vậy, khuôn mặt tuyệt mỹ xuất hiện một vệt tức giận, nhỏ giọng phàn nàn nói.
"Còn không phải là bởi vì ngươi đả thương thiếu chủ Vạn Kiếm tông sao, chúng ta Thiên Diễn tông vốn dĩ không phải đối thủ của Vạn Kiếm tông, Vạn Kiếm tông từ lâu đã muốn tìm một lý do để chiếm đoạt Thiên Diễn tông chúng ta, lần này bọn họ đã có cớ. . ."
Thiếu niên ngữ khí không oán trách, chỉ là vì thiếu nữ giải thích rõ nguyên do.
"Đường sư huynh, sao ngay cả huynh cũng nói ta như vậy? !"
Thiếu nữ ngẩn người, nhíu mày, trên khuôn mặt xuất hiện một vệt ủy khuất, nhìn về phía thiếu niên.
"A?"
Thiếu niên lúng túng sờ lên ót, cười nói: "Ta chỉ nói vậy thôi, không có ý chôn oán niệm muội đâu."
Nói xong, thiếu niên nói bổ sung: "Yên tâm đi sư muội, sư huynh bất luận thế nào cũng sẽ không để muội chịu một chút tổn thương nào, có ta ở đây, không cần sợ."
"Đường sư huynh. . ."
Thiếu nữ đôi mắt cảm động nhìn về phía thiếu niên, mấp máy môi đỏ mọng, nói: "Huynh thật tốt."
"Tốt, không nói nhiều nữa, chúng ta luyện kiếm đi."
"Được."
Thiếu nữ khẽ gật đầu, nhảy xuống đài cao, mang giày vào rồi vươn vai.
Bộ ngực cao vút dường như muốn thể hiện sự trưởng thành của thiếu nữ. . .
Nhìn qua dáng vẻ lười biếng của thiếu nữ, khóe miệng thiếu niên hơi hơi nhếch lên.
Thiếu niên tên là Đường Phong, mười tám tuổi, là một đệ tử bình thường của Thiên Diễn tông.
Nguyên bản hắn thuộc loại thiên phú cực kém, có thể từ ba tháng trước, không hiểu vì sao tu vi của hắn đột nhiên tăng mạnh, nguyên bản Luyện Khí tứ trọng, hắn chỉ dùng ba tháng đã đạt tới Thối Thể ngũ trọng!
Đồng thời cả người hắn cũng như biến thành người khác, nói chuyện làm việc một bộ thành thục, ổn trọng.
Cùng lúc đó, dựa vào nhân vật tri tâm đại ca ca, quan hệ với Bạch Ngữ Điềm - con gái Bạch Lệ cũng trở nên phá lệ thân thiết.
Người khác không biết tại sao Đường Phong lại phát sinh biến hóa lớn như vậy, nhưng bản thân Đường Phong lại biết rõ.
Bởi vì, hắn không phải Đường Phong!
Chính xác mà nói, người trong thân thể Đường Phong không phải là hắn!
Hiện tại Đường Phong bị một vạn cổ đại năng tàn hồn đoạt xá, thân thể tuy không có biến hóa nào, nhưng bên trong đã sớm đổi thành người khác.
Đây cũng là lý do vì sao trong ba tháng qua, tu vi của hắn tiến triển nhanh chóng như vậy.
Bất quá nói đi cũng phải nói lại, kẻ đoạt xá Đường Phong dù sao cũng chỉ là một luồng tàn hồn của vạn cổ đại năng, nếu là toàn bộ hồn phách, tu vi Đường Phong hiện tại sao chỉ dừng lại ở Thối Thể ngũ trọng?
"Sư muội, cẩn thận, sư huynh muốn ra chiêu."
"Nếu huynh thắng ta, ta khen thưởng huynh tối nay rửa chân cho ta nha đầu!" Bạch Ngữ Điềm lè lưỡi trêu ghẹo nói.
Chân?
Đường Phong ngẩn người, có chút bất mãn nhíu nhíu mày.
Cái này tính là phần thưởng gì? Cái này rõ ràng là trừng phạt có được hay không?
. . .
Xôn xao ~
Trong một gian phòng sang trọng, cửa lớn mở ra.
Bạch Lệ làm tư thế mời, cung kính nói: "Ủy khuất Cố công tử."
Nhìn gian phòng nhỏ làm bằng gỗ lim có vân vàng, điêu khắc tinh xảo và tử đàn mộc tốt nhất, Cố Thần An trong lòng hơi kinh ngạc.
Khá lắm, gian phòng này quả thực có thể so sánh với điện của Phong chủ Phương U U a.
Tuy nhỏ hơn một chút, nhưng chim sẻ tuy nhỏ ngũ tạng đều đủ.
Trang hoàng này, bày biện này. . .
"Đa tạ Bạch tông chủ." Cố Thần An nhẹ gật đầu, rất là hài lòng.
"Cố công tử nghỉ ngơi cho tốt, có gì cần cứ phân phó là được."
Bạch Lệ cung kính gật đầu, đang muốn quay người rời đi, có thể chợt nhớ tới điều gì, lại xoay người lại, hơi có vẻ khổ sở nói: "Cố công tử. . . Ngày mai ta mang tiểu nữ tới bái phỏng ngài, có được không?"
Hả?
Cố Thần An nhíu mày.
Mang con gái tới bái phỏng ta?
Ngươi muốn làm gì?
Sẽ không phải là thấy thân phận ta tôn quý nên muốn gả con gái cho ta, nhân cơ hội muốn buộc ta tại Thiên Diễn tông các ngươi a?
"Thuận tiện, tự nhiên thuận tiện." Cố Thần An gật đầu nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận