Để Ngươi Cướp Cơ Duyên Không Có Để Ngươi Cướp Hồng Nhan

Chương 40: Ta đối Cố sư đệ tới nói thì trọng yếu như vậy sao?

**Chương 40: Ta đối với Cố sư đệ mà nói lại quan trọng như vậy sao?**
Cửa lớn đóng chặt.
Tiêu Đông sắc mặt kinh hoảng như lâm đại địch, lẩm bẩm.
"Nam? Sao có thể để nam t·ử bái nhập Yên Hà phong môn hạ của ta?"
"Nhiều năm như vậy, ta vì không cho những đệ t·ử ngấp nghé sắc đẹp của sư tôn có cơ hội tiếp cận người, đã hao tổn hết tâm tư!"
"Vốn dĩ không có nhiều người muốn gia nhập Yên Hà phong, cho dù có ta cũng đều cự tuyệt toàn bộ!"
"Năm nay đổi thành Lâm sư muội giúp sư tôn chọn lựa đệ t·ử, hơn nữa nàng còn có hai người được chọn, đều là nam? !"
"Như vậy sao được? Nếu bọn họ có ý đồ làm loạn với sư tôn thì phải làm sao?"
Nói đến đây, Tiêu Đông khẽ cắn răng, đấm mạnh vào cột trụ trong lầu các, híp mắt thề rằng: "Sư tôn là của ta! Không ai được phép c·ướp đi!"
Dứt lời, trong đầu Tiêu Đông liền hiện lên dáng người vũ mị của Phương U U.
"Sư tôn..." Tiêu Đông mơ màng nhắm mắt, trong đầu diễn ra một phen sư đồ tình thâm.
...
Ngoại môn, bên ngoài phòng nhỏ của Cố Thần An.
Tiễn Phương U U đi rồi, Cố Thần An vẫn trăm mối vẫn không có cách giải.
Thanh danh của mình ở ngoại môn đã thối nát đến tận cùng, ngoại môn có ai không biết chính mình là kẻ tội ác chồng chất?
Tuy rằng qua sự kiện Tô Trần, thanh danh của mình có chút chuyển biến tốt, nhưng như vậy căn bản không thể gọi là vững chắc a?
"Nữ nhân này, rốt cuộc đã làm những thứ gì?"
"Ừm? !"
Đột nhiên, Cố Thần An sững người.
Hắn nhướng mày, như có điều suy nghĩ.
Chẳng lẽ nói... Là bởi vì tối hôm qua ta đối với sự câu dẫn của nàng không hề bị lay động cho nên nàng mới phát giác được ta là mầm mống tốt?
Tê ~
Giống như chỉ có khả năng này!
Ta đi, chuyện này là sao, trời xui đất khiến làm sao vậy a!
Nếu dễ dàng như vậy đã khiến ngươi cảm thấy ta là mầm mống tốt, vậy sau này ta có thể được chiếu cố nhiều hơn một chút việc làm ăn của ngươi...
"Cố sư đệ."
Ngay khi Cố Thần An chuẩn bị trở về phòng tu luyện, một bóng hình xinh đẹp mang th·e·o làn gió thơm chậm rãi đáp xuống.
Đôi chân nhỏ nhắn đáng yêu nhẹ nhàng đạp lên mặt đất, vang lên tiếng lẹt xẹt êm tai dễ nghe.
Người tới chính là Lâm Tịch Duyệt.
"Lâm sư tỷ." Cố Thần An lập tức hành lễ.
Lâm Tịch Duyệt cũng không nói nhảm, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Sư đệ hiện tại là tu vi thế nào?"
"Thối thể tứ trọng." Cố Thần An hỏi: "Có chuyện gì vậy Lâm sư tỷ?"
"Mới thối thể tứ trọng..."
Lâm Tịch Duyệt có chút khó khăn cắn cắn môi dưới: "Lúc trước ta tạ lỗi với ngươi có cho đan dược, ngươi đã ăn chưa?"
Lúc trước Lâm Tịch Duyệt đến x·i·n lỗi Cố Thần An, có đặt một cái nạp giới bên ngoài phòng nhỏ của Cố Thần An tr·ê·n cầu thang, Cố Thần An đương nhiên là đã nhận, bất quá bởi vì sau đó lại đi hậu sơn thay Lâm Tịch Duyệt hối lỗi cho nên liền quên bẵng đi chuyện nạp giới.
"A... Chưa ăn." Cố Thần An có chút lúng túng nói.
"Vì sao không ăn?" Lâm Tịch Duyệt nhất thời cuống c·u·ồ·n·g.
Bên trong đều là đan dược ở nội môn cũng được cho là đỉnh phong, đừng nói là ăn hết, cũng là tùy tiện ăn mấy viên cũng không đến nỗi hiện tại chỉ có tu vi thối thể tứ trọng a!
Cố Thần An cũng không biết trả lời thế nào, nếu nói thật là mình quên chỉ sợ có chút làm tổn thương mặt mũi Lâm Tịch Duyệt.
Dù sao đây là người ta nhận lỗi.
Cố Thần An không biết đáp lại như thế nào, chỉ là một mặt lúng túng cười.
Thấy tình huống này, Lâm Tịch Duyệt nhất thời nổi giận.
"Cố sư đệ, ta tặng ngươi nhiều đan dược như vậy, ngươi lại một hạt không ăn? Ngươi chẳng lẽ là không muốn tăng cao tu vi của mình sao?"
"Ngươi có biết không, chỉ còn nửa vầng trăng nữa là tiến hành nội môn khảo hạch! Nếu khi đó ngươi không đạt được thối thể thập trọng thì ngươi lại phải chờ thêm một năm!"
"Tô Trần hiện tại đã thối thể bát trọng, đồng thời hắn rất tự tin trong vòng nửa tháng sẽ đạt thối thể thập trọng, chẳng lẽ ngươi muốn cả đời ở lại ngoại môn sao?"
Lâm Tịch Duyệt vểnh cái miệng nhỏ, chau mày, vẻ mặt tràn đầy vẻ giận dữ tiếc rèn sắt không thành thép.
Thấy cảnh này, Cố Thần An n·g·ư·ợ·c lại trong lòng sinh nghi hoặc.
Không phải, quan hệ của chúng ta không tốt đến vậy chứ, ngươi cứ như vậy quan tâm ta nửa tháng sau có đạt tới thối thể thập trọng hay không?
Tuy rằng không hiểu rõ lắm, nhưng Cố Thần An vẫn lập tức nói xin lỗi: "Xin lỗi sư tỷ, là lỗi của ta, ta..."
Nói đến đây, Cố Thần An ánh mắt kiên định nói: "Ta sẽ ăn những đan dược kia ngay."
"Sớm biết thế thì tốt!"
Lâm Tịch Duyệt như con thỏ nổi giận, ngang ngạnh kêu lên: "Ngươi tranh thủ thời gian ăn cho ta, để đó nhiều đan dược như vậy không ăn, quả thực không hiểu nổi!"
Nói xong, liền trợn mắt nhìn Cố Thần An một cái rồi nhón chân đ·ạ·p đất, cưỡi gió bay đi.
Cố Thần An nhìn theo bóng lưng nàng cưỡi gió bay đi, nhíu nhíu mày, lẩm bẩm: "Lâm Tịch Duyệt này không đi quan tâm Tô Trần, sao đột nhiên lại quan tâm tới ta? Còn giận dữ như vậy, có cần thiết hay không?"
...
Trở lại Yên Hà phong.
Lâm Tịch Duyệt mặt mũi tràn đầy tức giận tiến vào lầu các của mình.
Vừa đi vừa oán giận nói: "Thật là không thể hiểu nổi! Chưa thấy qua người nào không hiểu nổi như thế!"
"Rõ ràng có đan dược tăng cao tu vi, vậy mà lại một hạt không ăn! Sợ là đầu óc có vấn đề!"
"May mắn hắn không phải Tô Trần, nếu hắn là Tô Trần, ta nhất định cho hắn hai bàn tay, tức c·hết người đi được!"
"Đan dược là để ăn, đặt ở đó không ăn thì cũng không sinh ra thêm mấy cái, càng không phải là bảo bối gì, thật nghĩ mãi không thông Cố Thần An hắn..."
Bảo bối?
Nói đến đây, Lâm Tịch Duyệt bỗng nhiên khựng lại.
Đan dược tuy rằng không tính là bảo bối gì, nhưng đối với Cố sư đệ mà nói, đây là đồ vật ta đưa cho hắn a!
Chẳng lẽ... Chẳng lẽ Cố sư đệ chính là bởi vì thích ta, cho nên mới nhịn không ăn đan dược ta đưa cho hắn?
A?
Không đến mức như thế chứ?
Khuôn mặt giận dữ của Lâm Tịch Duyệt thoáng qua một tia kinh ngạc, đôi mắt vốn đang ngập tràn lửa giận cũng hiện lên vẻ ngạc nhiên.
Cả người hoảng hốt lùi về phía sau mấy bước, vịn án đứng thẳng.
Nàng trợn tròn mắt, đôi mắt đẹp hơi trừng lớn.
Không, không phải chứ? !
Cố sư đệ thích ta không sai, nhưng hắn không đến nỗi đem đan dược ta tặng coi như bảo bối, không nỡ ăn chứ?
Ta... Ta đối với Cố sư đệ mà nói quan trọng đến vậy sao?
Hắn vậy mà có thể bất chấp sự dụ hoặc của việc tăng cao tu vi và tiến vào nội môn, mà đem đan dược ta tặng hắn coi như trân bảo...
Cái này... Cái này...
Lâm Tịch Duyệt kinh ngạc nuốt ngụm nước bọt, trên khuôn mặt trắng nõn nhuộm lên một tầng đỏ ửng.
Nhưng vào lúc này, nàng lại nghĩ đến thái độ vừa rồi của mình đối với Cố Thần An.
Nhất thời, trong lòng cảm thấy áy náy vô cùng.
Cố sư đệ thích ta mới đem đan dược ta tặng hắn coi như trân bảo, thế nhưng, thế nhưng khi đó ta vậy mà một chút cũng không lĩnh hội được ý tứ của hắn...
Bị người mình thích trách cứ một phen, trong lòng hắn chắc hẳn rất đau lòng a!
Vừa rồi ta còn ở sau lưng mắng hắn đầu óc có vấn đề, còn ở ngay trước mặt hắn nói hắn không hiểu nổi...
Hắn chính là vì ta mà đến hậu sơn hối lỗi, đồng thời hắn còn không muốn để ta bởi vì hắn mà bị phạt, luôn vì ta mà suy nghĩ.
Hắn vì ta làm nhiều như vậy, còn đem đan dược ta tặng hắn coi như bảo bối.
Thế mà ta... Thế mà ta lại nói hắn như vậy!
Nghĩ đến đây, đôi mắt đẹp của Lâm Tịch Duyệt phiếm hồng, thân thể mềm mại khẽ r·u·n, một đôi tay trắng nõn nắm chặt.
Xoạch ~!
Một giọt nước mắt rơi xuống, thiếu nữ chỉ cảm thấy trong lòng chua xót.
Bạn cần đăng nhập để bình luận