Để Ngươi Cướp Cơ Duyên Không Có Để Ngươi Cướp Hồng Nhan

Chương 379: Nói lời này trước đó trước buông tay

**Chương 379: Nói lời này trước đó, trước hết buông tay ra**
Dương lão nhìn tình huống trước mắt, trong lòng vô cùng hài lòng.
Cố Thần An bị Tô Lạc Anh sỉ nhục như vậy mà không hề đổi giọng, có thể thấy được những lời Cố Thần An nói với hoàng tử tuyệt đối không phải là nói ngoa.
Hắn hài lòng gật đầu, thân hình lóe lên rồi biến mất trong nháy mắt.
"Cố Thần An, rốt cuộc ngươi có ý gì, những lời ngươi nói với ta hôm qua, có phải ngươi đã quên hết rồi không? Hôm nay ngươi còn dám nói những lời đó, ngươi không muốn sống nữa hay sao?!"
"Có phải ngươi muốn ta g·iết ngươi không?!"
Cùng lúc đó, Tô Lạc Anh vừa giẫm vừa mắng, một bàn chân ngọc không ngừng dùng lực giẫm đ·ạ·p lên mặt và n·g·ự·c Cố Thần An, phát ra những tiếng "bình bịch".
"Được rồi, hoàng nữ, dừng lại đi."
Ngay lúc này, Cố Thần An bỗng nhiên nắm lấy chân Tô Lạc Anh, vừa xem xét trái phải vừa nói.
"Hửm?"
Tô Lạc Anh ngẩn ra, cũng lập tức nhìn quanh, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc: "Thật sao?"
"Đương nhiên là thật." Cố Thần An gật đầu.
Thật ra, chuyện hôm nay chẳng qua là một màn kịch do Cố Thần An và Tô Lạc Anh cùng nhau phối hợp diễn. Ngay từ khi Cố Thần An bước vào đại điện, hắn đã dùng thần niệm nói cho Tô Lạc Anh biết chuyện Dương lão vẫn luôn lẽo đẽo theo dõi hắn.
Đồng thời, hắn yêu cầu Tô Lạc Anh phối hợp với mình, biểu hiện ra vẻ mặt tức giận và... hung hăng sỉ nhục hắn.
Vừa rồi Tô Lạc Anh cũng dùng thần thức dò xét xung quanh, nhưng căn bản không phát hiện trong điện có người khác ngoài bọn họ. Chẳng qua, vì tin tưởng Cố Thần An nên nàng vẫn lựa chọn tin hắn.
Nhưng bây giờ, Cố Thần An nói người kia đã đi, Tô Lạc Anh vẫn không hề cảm nhận được, khiến nàng có chút hoài nghi.
"Vì sao... Vì sao tu vi của ta cao hơn ngươi mà ta lại không hề cảm nhận được, còn ngươi thì có thể?" Tô Lạc Anh có chút tò mò, nheo mắt lại, "Hay là nói, chuyện này căn bản không có thật, ngươi chỉ muốn ta sỉ nhục ngươi một trận?"
Cố Thần An: "?"
"Ai ai ai, hoàng nữ chớ nói bậy, ta Cố Thần An từ khi nào trong mắt ngươi lại thành kẻ biến thái như vậy?"
"Ây..."
Tô Lạc Anh mím môi, nhìn hai tay Cố Thần An vẫn luôn xoa chân mình, nàng nhíu mày nói: "Trước khi nói lời này, ngươi có thể buông tay ra trước được không?"
"À, không có ý tứ, ta quên mất." Cố Thần An lúng túng buông tay.
Đặt chân vào lại trong giày, Tô Lạc Anh có chút khó xử, quay người đi, do dự nói: "Ngươi... Ngươi thật sự không gạt ta?"
"Đương nhiên là không lừa điện hạ."
Cố Thần An đứng dậy, nghiêm nghị nói: "Người kia tên là Dương Phục, Tô Ngự gọi hắn là Dương lão."
Lời này vừa nói ra, Tô Lạc Anh có chút kinh hãi.
"Dương lão? Là hắn? Hắn... Sao hắn cũng thành người của hoàng huynh ta?!"
Tô Lạc Anh biết đến thủ đoạn ẩn nấp thân hình của Dương Phục, điều khiến nàng bất ngờ chính là Dương lão vậy mà cũng trở thành người của Tô Ngự.
"Ngươi làm sao phát hiện ra... Hả?!"
Tô Lạc Anh vừa quay lại định hỏi, lại thấy tay Cố Thần An vừa nắm chân ngọc của mình, khoảng cách với chóp mũi chỉ còn một chút. Theo góc độ của Tô Lạc Anh, hoàn toàn giống như Cố Thần An đang ngửi mùi.
Nàng nhất thời giật mình, mặt mày hoảng hốt lảo đảo lùi lại mấy bước.
"Ta... Cố công tử, ngươi... Ngươi không thật sự là biến thái đấy chứ?!"
Cố Thần An: "..."
Ta đây là đang xoa mũi mà!
Vừa rồi ngươi đạp bao nhiêu cái vào lỗ mũi ta, trong lòng ngươi không có chút tự biết nào sao?
Dù ta có biến thái thế nào, ta cũng không thể làm ra chuyện bỉ ổi như vậy?
Ngươi thật sự coi ta, chính nhân quân tử Cố Thần An, là biến thái sao?!
...
Vèo!
Hoàng tử điện.
Thân hình Dương Phục lóe lên, xuất hiện trước mặt hoàng tử Tô Ngự.
"Hoàng tử điện hạ!"
Dương Phục khom người chắp tay.
Tô Ngự đang viết chữ, dừng bút lại, nhướng mày nói: "Dương lão nhanh như vậy đã trở lại, vậy hiển nhiên là Cố Thần An không phản bội ta rồi?"
"Đúng vậy!"
Dương Phục gật đầu nói: "Cố Thần An tuy rằng bị hoàng nữ thả ra khỏi bí lao, nhưng vẫn chưa đứng về phía hoàng nữ. Lúc ta đến, hắn dường như vừa đột phá đến Động Huyền thập trọng sau khi phục dụng đan dược điện hạ tặng. Sau đó hắn liền không ngừng nghỉ đến trước mặt hoàng nữ, nói không ít lời có lợi cho hoàng tử."
"A."
Tô Ngự dường như bật cười, hắn lắc đầu cười khẽ.
"Xem ra Cố công tử quả thật là quân tử nói được làm được, đã như vậy thì không sao."
Dương Phục cũng may mắn thay cho Tô Ngự mà nói: "Hoàng tử điện hạ có thuật nhìn người, Cố Thần An hiểu đại thể, trọng chữ tín, có hắn giúp đỡ, ta nghĩ hoàng nữ điện hạ chẳng mấy chốc sẽ giải trừ hiểu lầm với hoàng tử điện hạ thôi."
"Ừm." Tô Ngự gật đầu, không trả lời, tiếp tục viết chữ.
Thấy vậy, Dương Phục cũng không ở lại lâu, cáo biệt rồi rời khỏi đại điện.
Nhưng khi Dương Phục vừa đi, khóe miệng Tô Ngự nhất thời không kìm nén được.
Hắn nhếch miệng cười điên cuồng, cố gắng nén đến mức thân thể run rẩy. Sau đó, hắn đặt bút lông xuống, ngửa đầu cười lớn.
"Cố Thần An a Cố Thần An, ngươi quả thật là kẻ ngu ngốc!"
"Lam Tinh sao lại sinh ra loại người như ngươi? Ngươi không hiểu mưu kế thì thôi đi, lẽ nào những cuốn tiểu thuyết huyền huyễn nhiều không đếm xuể kia, ngươi chưa từng đọc qua sao?"
"Sao ngươi lại ngốc đến mức dễ dàng tin lời ta như vậy?"
Cười một hồi, nụ cười của Tô Ngự đột ngột dừng lại.
Hắn dường như đắc ý, gật đầu khẳng định: "Cũng phải, người thông minh như ta Tô Ngự, cho dù là ở Lam Tinh cũng không có mấy ai. Ngươi, Cố Thần An, bị ta đùa bỡn xoay quanh cũng là hợp tình hợp lý."
"Ngươi và ta cùng là người xuyên việt, thân phận ta tôn quý hơn ngươi, tu vi cao thâm hơn ngươi, thậm chí đầu óc còn tốt hơn ngươi. Xem ra... Ta mới là kẻ thiên mệnh sở quy!"
"Đã như vậy, ta cũng không vội vàng g·iết ngươi, cứ để ta chơi đùa thêm chút nữa. Đợi đến ngày Tô Lạc Anh c·hết, ta sẽ nói toàn bộ sự thật cho ngươi biết. Đến lúc đó, trên mặt ngươi sẽ lộ ra vẻ mặt khó tin như thế nào đây?!"
Tô Ngự lại nở nụ cười, nhưng nụ cười lần này đã hoàn toàn trở thành nụ cười của kẻ thắng cuộc.
Nhưng trên thực tế...
"Hoàng nữ điện hạ, sự tình là như vậy đó, ta chỉ có thể nói đến đây."
Trong điện của hoàng nữ, Cố Thần An giải thích cho Tô Lạc Anh về tâm tính của Tô Ngự lúc này.
Nói đến, tâm thái của Tô Ngự cũng rất dễ hiểu.
Hiện tại Tô Ngự cảm thấy mình đã nắm chắc phần thắng trong tay, cục thế đều nằm trong lòng bàn tay hắn. Vậy hắn sẽ làm thế nào?
Không sai, tọa sơn quan hổ đấu (ngồi xem hổ đánh nhau).
Còn về Cố Thần An, Tô Ngự tự nhiên là muốn trừ khử hắn, dù sao cũng là người xuyên việt, cũng có hệ thống, chưa biết chừng một ngày nào đó tu vi của Cố Thần An sẽ đuổi kịp Tô Ngự.
Nhưng tại sao Tô Ngự chỉ cần Cố Thần An không nghi ngờ mình thì sẽ không vội ra tay với hắn?
Hành động này của Tô Ngự thực ra không phải là tự phụ. Hắn có thể tùy thời trừ khử Cố Thần An, nhưng hắn không làm như vậy, nguyên nhân rất đơn giản.
Bởi vì mọi chuyện đang trở nên thú vị hơn, nếu hắn trừ khử Cố Thần An chẳng phải là tự tay kết thúc trò chơi sao.
Giống như khi ngươi đang chơi một trò chơi đối kháng nhiều người, ngươi làm chủ toàn cục, nắm chắc phần thắng trong tay, ngươi nhìn đối phương bị ngươi đùa bỡn xoay quanh, ngươi sẽ muốn thắng nhanh hay muốn chơi thêm?
Có lẽ có người chọn vế trước, nhưng cũng không ít người chọn vế sau.
Trùng hợp, Tô Ngự cũng là người lựa chọn vế sau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận