Để Ngươi Cướp Cơ Duyên Không Có Để Ngươi Cướp Hồng Nhan

Chương 57: Ta thiếu sư huynh đời này trả không hết!

**Chương 57: Ta nợ sư huynh đời này trả không hết!**
"Sư huynh, cái này... Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?"
Sau khi k·h·i·ế·p sợ qua đi, Tô Trần mang vẻ mặt không thể tin được nhìn về phía Cố Thần An.
Cố Thần An giang tay ra, ngữ khí bình tĩnh nói: "Đoán Thể Hóa Khí Đan."
"Cái gì?!"
Tô Trần giật nảy cả mình.
Là đệ t·ử Thanh Vân tông, Tô Trần tự nhiên biết rõ Thanh Vân tông có đ·ộ·c môn thần đan, nhưng vấn đề là, đan dược này chỉ tồn tại trên tay lục phong phong chủ, Cố sư huynh làm sao có được?
"Cố sư huynh, ngươi..."
Tô Trần nghi hoặc còn chưa kịp hỏi, Cố Thần An đã hiểu hắn muốn hỏi điều gì.
"Viên đan dược kia là người khác tặng, cụ thể chi tiết t·h·a thứ cho ta không thể nói, ta và nàng từng có ước định."
"Ta minh bạch." Tô Trần khẽ gật đầu, vốn định nói lời cảm tạ Cố Thần An, nhưng lúc này hắn mới p·h·át giác ra một vấn đề lớn.
Cố sư huynh cho mình thần đan hiếm có này, vậy hắn phải làm sao?
"Sư huynh, huynh đã đạt tới Thối Thể thập trọng rồi sao?" Tô Trần hỏi.
Cố Thần An lắc đầu, cười khổ nói: "Sư huynh t·h·i·ê·n phú không bằng ngươi, hiện tại mới chỉ có Thối Thể lục trọng."
"Thối Thể lục trọng?!"
Tô Trần giật mình, vội vàng tiến lên phía trước, "Sư huynh, huynh đem đan dược cho ta, vậy huynh tính sao?"
"Ta?"
Cố Thần An cười tự giễu: "Ta ở ngoại môn đã quen, không sao cả."
Trước đó, Tô Trần còn cảm thấy tu vi của Cố Thần An đã đạt tiêu chuẩn vào nội môn, nên mới đem viên đan dược kia cho mình, cho dù hiện tại hắn chưa đạt Thối Thể thập trọng, thì mười ngày sau cũng có thể đạt tới.
Nhưng bây giờ xem ra, Cố Thần An lại nghĩ, dù mình không vào được nội môn, cũng phải để hắn tiến vào.
Sư huynh, huynh... Vì sao lại đối tốt với ta như vậy!
Sư huynh đối với ta ân tình vốn đã không thể báo đáp, vậy mà huynh còn đem viên đan dược có thể giúp huynh tiến vào nội môn này cho ta!
Ta đã nợ sư huynh quá nhiều, huynh như vậy bảo ta sau này làm sao còn mặt mũi nào gặp lại huynh?
Nếu thật chỉ có mình ta tiến vào nội môn, thì ta cả đời này cũng không trả hết nợ sư huynh mất...
Nhất thời, Tô Trần mũi cay cay, cả người lảo đ·ả·o vài bước, r·u·ng động và cảm động to lớn bao trùm lấy hắn.
Hắn không thể ngờ Cố Thần An lại chấp nhận mình không thể vào nội môn, cũng phải để hắn tiến vào.
"Sư huynh..."
Móa!
Nhìn Tô Trần như vậy, Cố Thần An nhất thời nhíu mày.
Ngươi, sao ngươi lại đến nữa rồi?
"Đừng nói nữa." Cố Thần An lập tức đưa tay chặn lại nói: "Ngươi đã đến Quy Nguyên cảnh, vậy mười ngày này không cần tu luyện, để tránh tu vi thụt lùi."
Nói xong, Cố Thần An đứng lên nói: "Sư huynh còn có chút việc, đi trước."
Để tránh ngươi lại cảm động đến c·hết đi s·ố·n·g lại, chuồn là thượng sách!
"Sư huynh!"
Phù phù!
Ngay khi Cố Thần An xoay người chuẩn bị rời khỏi phòng, Tô Trần lên tiếng q·u·ỳ xuống đất.
Hắn dường như dùng hết khí lực toàn thân gào lên: "Sư huynh, sao huynh phải khổ như vậy?"
"Ta Tô Trần chưa bao giờ nghĩ đến việc đoạt đi cơ hội tiến vào nội môn của sư huynh..."
Nói xong, hai hàng nước mắt nóng hổi theo hốc mắt hắn trượt xuống, Tô Trần dùng sức lau đi nước mắt, t·iếng n·ổ vang: "Sư huynh đối với ta ân tình đã quá nhiều, ta Tô Trần chưa từng làm được gì cho sư huynh, ta thẹn với sư huynh a!"
Đừng nói nữa, thật sự đừng nói nữa...
Tô Trần nói một tràng khiến Cố Thần An đang quay lưng lại giật giật khóe miệng.
Đại ca, huynh có thể đừng mỗi lần đều làm lố như vậy được không, ta chính vì sợ huynh kêu trời trách đất nên mới không sớm lấy đan dược ra, sao huynh lại làm ra chuyện này nữa vậy?
"Ai..."
Cố Thần An thở dài, chậm rãi xoay người lại nhìn về phía Tô Trần nói: "Không cần vì ta hao tâm tổn trí, tu vi của ta sẽ không thụt lùi, cho dù năm nay không tiến được nội môn, thì sang năm ta cũng sẽ vào được."
Nói thì nói như thế, nhưng Tô Trần vẫn vô cùng cảm động.
Nước mắt làm mờ hốc mắt hắn, bóng dáng Cố Thần An trước mắt mờ ảo không rõ, nhưng trong mắt Tô Trần, giờ khắc này Cố Thần An còn hơn cả Thánh Nhân.
Hậu đức lưu quang, khiêm tốn tự xét.
Chỉ một chữ "quân t·ử" không đủ để mô tả hết phẩm hạnh của Cố Thần An!
"Thế nhưng, sư huynh..." Tô Trần nức nở, nghẹn ngào, vô cùng cảm động nói: "Nếu chỉ có mình ta tiến vào nội môn, ta sẽ bất an!"
"Ta chẳng phải đã nói với ngươi rồi sao?"
Cố Thần An bất đắc dĩ nói: "Chỉ có tu vi của ngươi tăng lên đối với ta mà nói mới là hồi báo, cho nên ngươi không cần phải có bất kỳ gánh nặng trong lòng nào, cứ dũng cảm tiến về phía trước là được."
"Sư huynh..."
Nghe thế, nước mắt Tô Trần như vỡ đê, trong lòng vừa ấm áp vừa đau xót.
Đối với hắn, Cố Thần An, ngoài Lâm Tịch Duyệt ra, là người duy nhất đối xử tốt với hắn như vậy, khi hắn rơi vào cảnh khốn cùng.
Tô Trần sớm đã hạ quyết tâm, nếu có ngày công thành danh toại, tuyệt đối sẽ không quên ân tình hiện tại của Cố Thần An.
Nhưng trải qua chuyện này, Tô Trần đã thay đổi suy nghĩ.
Sau này nếu mình gặp được cơ duyên gì, nhất định phải mang th·e·o Cố sư huynh cùng!
Cố sư huynh đối với ta vô tư như thế, sao ta có thể làm một kẻ tiểu nhân tư lợi?
"Ta hiểu rồi, sư huynh!"
Nghĩ tới đây, Tô Trần gật đầu thật mạnh, chậm rãi đứng dậy.
Cố Thần An đưa tay vỗ vai Tô Trần, khẽ thở dài: "Tốt, ngươi yên tâm chờ đợi khảo hạch nội môn mười ngày sau đi, sư huynh đi trước."
Nói xong, Cố Thần An không nói thêm câu nào, xoay người rời đi, để lại cho Tô Trần một bóng lưng cao lớn, thẳng tắp.
Tô Trần dõi mắt nhìn Cố Thần An rời khỏi tiểu viện, khi bóng dáng Cố Thần An khuất dạng, Tô Trần rốt cuộc không kìm được, hốc mắt đỏ hoe, nước mắt lại lần nữa tuôn rơi.
Nhìn về phía Cố Thần An rời đi, Tô Trần lẩm bẩm: "Sư huynh, ta nhất định sẽ báo đáp huynh..."
Trở lại phòng, Cố Thần An như trút được gánh nặng thở dài.
Tô Trần này dễ l·ừ·a thì đúng là dễ thật, nhưng mà sao lại dễ cảm động thế?
Ta hiểu mấy năm nay ngươi chịu đủ sự k·h·i·n·h thường và mỉ·a mai, nhưng cũng không cần phải mỗi lần đều một phen nước mũi một phen nước mắt như thế chứ?
Tê... Khó xử quá.
Cơ mà, may lần này không cần phí nhiều công phu đã khiến Tô Trần phục dụng đan dược, như vậy ta chỉ cần tu luyện tới Thối Thể bát trọng rồi yên tĩnh chờ Lâm Tịch Duyệt tới cửa là được.
Song tu c·ô·ng p·h·áp...
Nghĩ tới đây, Cố Thần An lấy ra một viên đan dược từ trong nạp giới ăn vào, rồi ngồi xếp bằng tr·ê·n g·i·ư·ờ·n·g bắt đầu tu luyện.
Thời gian thoáng cái trôi qua.
Tám ngày lặng lẽ trôi qua.
Đúng như dự đoán, tu vi của Cố Thần An dừng lại ở Thối Thể bát trọng.
Trong tám ngày này, Tô Trần có đến tìm Cố Thần An, nhưng vì sợ quấy rầy Cố Thần An tu luyện nên không gõ cửa.
Cùng lúc đó.
Trong điện chủ Yên Hà phong.
"Tịch Duyệt, đi ngoại môn xem xem Cố Thần An và Tô Trần tu vi đã đạt tới tình trạng nào."
Tr·ê·n đại điện, Phương U U vắt chéo đôi chân dài trắng nõn, n·g·o·ằ·n·g ra, trên mặt có chút mong đợi.
Còn hai ngày nữa là đến khảo hạch nội môn, với viên đan dược cho Cố Thần An lúc trước, tu vi của hắn chắc chắn có thể đạt Thối Thể thập trọng.
Còn về việc Tô Trần rốt cuộc có đạt tới Thối Thể thập trọng hay không, Phương U U cũng không quan tâm lắm.
Nàng chỉ quan tâm đến Cố Thần An.
Bạn cần đăng nhập để bình luận