Để Ngươi Cướp Cơ Duyên Không Có Để Ngươi Cướp Hồng Nhan

Chương 318: Không bằng ta Tần gia cùng Liễu gia kết làm đồng minh

**Chương 318: Không bằng Tần gia ta và Liễu gia kết làm đồng minh**
Trên đại điện, bầu không khí đã dần dần thay đổi.
Hôm nay, vốn là Tần, Triệu hai nhà liên thủ bắt giữ Cố Thần An, tội nhân đã mang Tần Tương Tuyết đi trong đêm khuya, để tra hỏi tội trạng. Ban đầu, tất cả mọi người đều khí thế hung hăng.
Thật không ngờ, kẻ đứng sau thao túng chuyện này lại là Triệu Vũ, còn Cố Thần An chỉ là người thay hắn làm việc.
Càng khiến người ta không nghĩ tới chính là, Cố Thần An vậy mà lại vì Triệu Vũ kêu oan, chỉ trích Tần Triệt đã chưởng khống Tần Tương Tuyết.
Vốn, Tần Triệt vô cùng nổi giận, nhưng ai ngờ Cố Thần An lại nói Tần Tương Tuyết đã có ý định tìm đến cái c·hết, cũng chính vì sự chưởng khống của Tần Triệt gây nên.
Điều này khiến tất cả mọi người đều kh·iếp sợ tột độ.
Lúc trước, Tần Triệt còn cùng Cố Thần An tranh cãi, nhưng thông qua ý tứ của Cố Thần An, hắn căn bản không muốn quản chuyện của Tần gia. Nếu không phải Liễu Mộng Ly và Tần Tương Tuyết có quan hệ tốt, hắn tuyệt đối sẽ không nói ra những lời này.
Thậm chí, hắn nói ra việc Tần Tương Tuyết tìm đến cái c·hết, bản ý cũng là vì cảm thấy bất công cho Liễu Mộng Ly.
Nhìn như vậy, từ đầu đến cuối, trong mỗi một sự việc, Cố Thần An đều là người ngoài cuộc.
Nhưng kỳ thật...
Cố Thần An cũng là kẻ chưởng khống đứng sau tất cả, mọi chuyện đều được đẩy đi theo đúng tiết tấu của hắn!
Cho tới bây giờ, tất cả mọi chuyện cùng nguyên do tích lũy lại, khiến Tần Triệt minh bạch Tần Tương Tuyết biến thành như vậy là trách nhiệm của mình.
Cố Thần An đã giải quyết ổn thỏa chuyện tự do của Tần Tương Tuyết.
Nhưng, kế hoạch của Cố Thần An là cực kỳ kín kẽ, tất cả mọi người không thể p·h·át giác.
Trong mắt bất kỳ ai, Cố Thần An chỉ là con rể của Liễu gia, hắn căn bản không cần thiết phải nhúng tay vào chuyện của Tần gia.
Việc mang Tần Tương Tuyết đi là bởi vì hắn đã đáp ứng Triệu Vũ, thay Tần Tương Tuyết nói chuyện, cũng kì thực là vì đạo lữ Liễu Mộng Ly và bằng hữu Triệu Vũ của hắn cảm thấy bất công.
Chỉ thế thôi!
Mưu đồ đơn giản mà lại hợp lý, ai cũng không thể hoài nghi.
Lại thêm Cố Thần An vốn là một "chính nhân quân tử", cho nên, diễn biến nội tâm này càng khiến người ta tin tưởng.
Đúng lúc Tần Triệt đang tự trách, Cố Thần An chờ đúng thời cơ mở miệng nói với Liễu Mộng Ly: "Mộng Ly, ta thấy chúng ta nên đi thôi, chúng ta không muốn nhúng tay vào chuyện của Tần gia nữa, có được không?"
Tất cả mọi người nghe vậy đều có thể cảm nhận được sự khó chịu trong lòng Cố Thần An.
"Chờ một chút!"
Vào thời khắc này, Tần Triệt mãnh liệt đứng lên: "Cố c·ô·ng t·ử, Liễu tiểu thư, ta... ta nghĩ chúng ta có hiểu lầm gì đó, chúng ta ngồi xuống nói chuyện, đừng vội đi..."
Ngữ khí và thái độ của Tần Triệt có thể nói là trong nháy mắt đã mềm nhũn.
Nhìn như chuyển biến có vẻ cứng nhắc, nhưng kỳ thật là tâm thái của Tần Triệt đã thay đổi.
Hắn không biết Tần Tương Tuyết và Liễu Mộng Ly thân thiết từ bao giờ, cũng không biết Cố Thần An và Triệu Vũ có quan hệ tốt như vậy từ khi nào.
Nhưng hắn chỉ biết, Liễu Mộng Ly và Cố Thần An làm vậy là vì Tần Tương Tuyết.
Việc Tần Tương Tuyết có dấu hiệu tìm đến cái c·hết, nếu không phải Cố Thần An nói ra, thì không ai biết, nếu cứ thế mãi không được giải quyết, chỉ sợ...
Cho nên, nói cách khác, Cố Thần An và Liễu Mộng Ly đã gián tiếp trở thành ân nhân cứu mạng của Tần Tương Tuyết.
"Nhanh, ban thưởng ghế ngồi cho Cố c·ô·ng t·ử và Liễu tiểu thư!" Tần Triệt vội vàng gọi gia nhân.
Rất nhanh, hai chiếc bảo tọa được gia nhân mang tới.
Tần Triệt làm tư thế mời nói: "Liễu tiểu thư, Cố c·ô·ng t·ử, mời ngồi, ta sẽ bảo gia nhân dâng trà."
Tần Triệt phất tay, gia nhân bưng hai chén trà đưa đến trước mặt hai người.
"Liễu tiểu thư, Tần Triệt ta xem như đã hiểu, ngươi và Cố c·ô·ng t·ử đều là có lòng tốt giúp Tương Tuyết... Lúc trước ta có thái độ không phải, mong hai vị bỏ qua." Tần Triệt có chút lúng túng nói: "Mong các ngươi thấu hiểu cho tâm tư của một người cha như ta."
"Hiểu, đương nhiên là hiểu." Liễu Mộng Ly nhẹ gật đầu.
"Ta... ta chỉ hy vọng Tương Tuyết trở thành một người ưu tú, hình như không để ý đến tâm tình của nó." Tần Triệt tự trách nói: "Nếu không phải hôm nay Cố c·ô·ng t·ử cho ta hay, ta có lẽ không biết một số món ăn của phàm nhân có thể làm cho nó vui vẻ như vậy, đương nhiên ta cũng hiểu ý Cố c·ô·ng t·ử về ý nghĩa của hai chữ tự do."
"Tần gia chủ, chẳng lẽ Tần tiểu thư còn chưa đủ ưu tú sao?" Cố Thần An nhấp một ngụm trà rồi hỏi.
"Ưu tú, nó rất ưu tú." Tần Triệt hối hận lắc đầu nói: "Nó là sự kiêu ngạo của ta, là niềm tự hào của Tần gia, mọi người đều khen ngợi nó, nói nó là một tiểu thư khuê các đoan trang, nhã nhặn."
"Có thể nó giống như ta, đã hơn một ngàn tuổi." Liễu Mộng Ly nói.
"Ta biết... ta biết..." Tần Triệt nhẹ gật đầu.
"Tần gia chủ, ngươi cảm thấy Mộng Ly thế nào?" Lúc này, Cố Thần An nhướng mày hỏi.
"Liễu tiểu thư sao?"
Tần Triệt nhìn Liễu Mộng Ly, suy tư nói: "Liễu tiểu thư vừa xinh đẹp lại thông minh, tài hoa bộc lộ, ta nghe nói Liễu gia chủ đã giao sản nghiệp của Liễu gia cho Liễu tiểu thư xử lý, hơn nữa Liễu tiểu thư cũng quản lý rất có trật tự."
"Tần tiểu thư có được như vậy không?" Cố Thần An lại hỏi.
"Chuyện này..."
Tần Triệt chần chờ một lát, tuy hắn rất không muốn thừa nhận, nhưng sự thật rành rành trước mắt, hắn đành phải lắc đầu nói: "Tương Tuyết tuy ưu tú, nhưng so với Liễu tiểu thư vẫn không thể đánh đồng, nó... vẫn cần trưởng thành."
"Ta đồng ý với Tần gia chủ, bất quá..."
Cố Thần An đứng dậy, nhìn về phía Tần Tương Tuyết nói: "Tần gia chủ, nếu ngài muốn có một con mãnh thú, thì không thể nhốt nó trong lồng. Đạo lý nuôi dưỡng linh thú, chắc Tần gia chủ không thể không hiểu?"
"Sở dĩ Mộng Ly chói mắt như thế, là bởi vì cha mẹ của Mộng Ly chưa từng nghĩ tới việc muốn chưởng khống cuộc sống của Mộng Ly." Cố Thần An cười nói.
"Ta hiểu rồi."
Tần Triệt nhìn Tần Tương Tuyết, rồi lại nhìn Liễu Mộng Ly, đồng thời liền nghĩ tới lời Liễu Mộng Ly vừa nói: "Nó giống như ta, đã hơn một ngàn tuổi."
Lại thêm quan hệ hai người tốt như vậy...
"Liễu tiểu thư và Tương Tuyết quan hệ tốt như vậy, tất nhiên tính cách giống nhau, huống hồ hai người các ngươi cũng rất giống nhau, đều là tiểu thư khuê các, hơn nữa sau này cũng đều phải tiếp quản gia nghiệp." Tần Triệt hé miệng nói: "Tương Tuyết có thể kết bạn với Liễu tiểu thư, là vận may của nó."
Lời này là lời thật lòng của Tần Triệt.
Liễu Mộng Ly và Tần Tương Tuyết đã định trước sau này đều là người thừa kế của gia tộc.
Nhưng Tần Triệt cũng hiểu rõ, Liễu Mộng Ly tiếp quản Liễu gia thì không ai nghi ngờ năng lực của nàng, còn Tần Tương Tuyết nếu tiếp quản Tần gia... thì nàng có thể làm được gì?
Nghĩ tới đây, Tần Triệt cúi đầu suy tư một lát, sau đó ngẩng đầu lên: "Liễu tiểu thư, cha ngươi đã từng nhiều lần tới Tần gia ta thương lượng chuyện kết minh, ta nhất thời hồ đồ vậy mà không đồng ý."
"Ta thấy ngươi và Tương Tuyết quan hệ tốt như vậy, không bằng... không bằng Tần gia ta và Liễu gia kết làm đồng minh, Liễu tiểu thư cũng có thể kèm cặp Tương Tuyết nhiều hơn?"
Hoàn toàn xong!
Tần Triệt làm như vậy có hai nguyên nhân.
Một là thật sự muốn Liễu Mộng Ly kèm cặp Tần Tương Tuyết, dạy nàng một số việc quản lý gia tộc, dù sao cũng là người cùng lứa, quan hệ lại tốt, dễ dàng trao đổi.
Thứ hai, Tần Triệt cũng cảm thấy, dường như Tần Tương Tuyết chỉ nói những tâm sự trong lòng cho Liễu Mộng Ly.
Đã như vậy, người có thể hóa giải được suy nghĩ muốn tìm đến cái c·hết của Tần Tương Tuyết, dường như chỉ có Liễu Mộng Ly.
Vì vậy, kết minh cũng đã thành chuyện nước chảy thành sông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận