Để Ngươi Cướp Cơ Duyên Không Có Để Ngươi Cướp Hồng Nhan

Chương 290: Chuyện hôm nay, ta sẽ đối ngươi phụ trách

Chương 290: Chuyện hôm nay, ta sẽ phụ trách với ngươi
Trong lúc Cố Thần An và Cung Thanh Miểu tấu lên khúc nhạc hòa tấu nhị trùng, thời gian chầm chậm trôi qua.
Đảo mắt đã giữa trưa.
Âm thanh dần dần lắng xuống, trong phòng trở lại vẻ yên tĩnh.
Liễu Mộng Ly vẫn luôn giữ nguyên tư thế trùm chăn kín đầu, trong lòng không biết đã đem Cố Thần An và Cung Thanh Miểu mắng chửi biết bao nhiêu lần.
May mà thứ âm thanh khiến người ta khó chịu kia đã lắng xuống, nàng mới chậm rãi thở ra một hơi.
Cùng lúc đó.
Cung Thanh Miểu dần dần tỉnh táo lại, tầng sương mù trong đôi mắt nàng cũng lặng lẽ tan đi, ánh mắt đẹp ánh lên vẻ rạng rỡ.
Nàng nghi hoặc nhìn Cố Thần An trước mặt, lại nhìn hoàn cảnh xung quanh, khi nàng định nói gì đó, đột nhiên cảm giác được phía dưới có gì đó khác thường, mãnh liệt cúi đầu nhìn xuống, gương mặt nhất thời đỏ bừng.
"Ngươi... Ngươi không sao chứ?"
Cố Thần An chỉnh tề lại y phục, thận trọng hỏi.
Cung Thanh Miểu cầm lấy váy, vội vàng mặc vào, nuốt ngụm nước bọt: "Cái này. . . . . Đây là do ngươi làm?"
"Ây..."
Cố Thần An ngẩn người, gãi đầu nói: "Nói chính xác, là do ngươi làm."
"A?"
Cung Thanh Miểu kinh hãi, vẻ đỏ ửng tr·ê·n mặt càng tăng thêm mấy phần.
"Là ta... Là ta đưa ngươi?" Cung Thanh Miểu nuốt ngụm nước bọt, ngượng ngùng quay mặt đi chỗ khác.
"Ừm."
Cố Thần An khẽ gật đầu, đưa tay xoa đầu Cung Thanh Miểu, nhỏ nhẹ nói: "Đừng nghĩ nhiều, lúc đó thần chí của ngươi không rõ ràng, đây cũng là bất đắc dĩ."
"Thế nhưng..."
Cung Thanh Miểu ngẩng đầu lên, trong mắt mang theo chút đau lòng nhìn Cố Thần An.
"Thế nhưng ngươi đã vì ta làm nhiều như vậy, ta lại trong lúc ý thức mơ hồ cưỡng ép đưa ngươi... Đưa ngươi..."
Nói đến lời cuối cùng, giọng Cung Thanh Miểu đã nhỏ như muỗi kêu, nàng hoàn toàn không biết gì về chuyện vừa xảy ra, nàng chỉ biết mình đánh Lâm Bất Hối một chưởng, một giây sau đã đến đây.
Theo góc nhìn của nàng, nàng có tu vi Động Huyền thập trọng, mà Cố Thần An chỉ có Động Huyền tam trọng, lúc đó thần chí của nàng không rõ ràng, nếu là mình muốn cưỡng ép đè Cố Thần An xuống, Cố Thần An căn bản không thể phản kháng.
Cố Thần An là ân nhân cứu mạng của nàng, vậy mà chính mình lại vì dược hiệu mà cưỡng ép đem Cố Thần An...
Nghĩ đến đây, Cung Thanh Miểu vừa tự trách vừa hối hận.
"Không có chuyện gì, ngươi không cần để trong lòng, nếu như là ngươi... Ta sẽ không thấy không vui." Cố Thần An nói khẽ.
Hả?
Lời này vừa nói ra, con ngươi Cung Thanh Miểu khẽ giật mình.
"Ngươi... Ý của ngươi là... Là..."
"Ừm, ta chính là có ý đó." Cố Thần An gật đầu.
Nhìn qua Cung Thanh Miểu, dáng vẻ trong day dứt lại lộ ra một tia vui mừng, Cố Thần An nhất thời an tâm.
Nói thật, lúc nãy khi đang song tu, hắn còn sợ Cung Thanh Miểu tỉnh lại phát giác ra chuyện song tu sau đó sẽ thay đổi cái nhìn về mình, sẽ cho rằng mình là kẻ xấu xa.
Thật không ngờ tới!
Cung Thanh Miểu không những không nghĩ như vậy, thậm chí còn cảm thấy đó là vấn đề của nàng.
Đã như vậy, vậy thì dễ làm rồi.
Bất quá nói đi cũng phải nói lại, cái này cũng không thể trách Cung Thanh Miểu, trong mắt Cung Thanh Miểu, Cố Thần An từ đầu đến cuối vẫn là một người khiêm tốn.
Căn bản đối với mình không có một chút ý đồ khác, nếu Cố Thần An thèm muốn thân thể nàng, đã có thể sớm bộc lộ ra, vậy mà Cố Thần An không những không làm như vậy còn làm việc nghĩa không chùn bước cứu mình nhiều lần.
Loại người tốt như vậy sao có thể có ý đồ với mình chứ?
Đồng thời, Cung Thanh Miểu cũng biết mình đã trúng chiêu, khi đó nàng bị dược hiệu khống chế thần chí không rõ, nàng tự nhiên sẽ cảm thấy là nàng cưỡng ép đè Cố Thần An xuống.
Đương nhiên, tr·ê·n thực tế cũng là như vậy, chỉ là Cố Thần An vì lý do an toàn mà đem nàng về Liễu gia mà thôi.
Cung Thanh Miểu nói như vậy cũng không tính là sai.
Nhưng đối với Cố Thần An, việc Cung Thanh Miểu đè ngược hắn căn bản không tính là chuyện xấu.
Nhìn qua ánh mắt thâm tình nóng bỏng kia của Cố Thần An, Cung Thanh Miểu khẽ cắn môi dưới, do dự một chút, chậm rãi mở miệng: "Chuyện hôm nay, ta... Ta sẽ phụ trách với ngươi..."
Ách...
Cố Thần An sững sờ.
Lời này hẳn là ta nói mới đúng, bất quá từ miệng ngươi nói ra cũng không tính là tệ.
Hả?
Bỗng nhiên Cố Thần An phát giác đan điền khác thường, lập tức dùng thần thức kiểm tra, nhất thời sắc mặt vui vẻ.
Lại đột phá, Động Huyền tứ trọng!
"Khụ khụ!"
Ngay lúc này, Liễu Mộng Ly vẫn luôn nằm tr·ê·n giường không nhìn được nữa, nàng mang theo ánh mắt oán trách nhìn chằm chằm Cố Thần An nói: "Cố công tử, có phải quên trong phòng còn có một người không?"
Nghe nói như thế, Cung Thanh Miểu kinh hãi, vội vàng quay đầu đi.
"Thần An, nàng... Nàng là?"
"Nàng là Liễu gia đại tiểu thư, ta và nàng là đạo lữ trên danh nghĩa, nhưng trên thực tế quan hệ giữa chúng ta còn chưa có gì cả." Cố Thần An vội vàng mở miệng.
"Ồ?"
Cung Thanh Miểu suy tư một lát, khẽ gật đầu, sau đó chợt nhớ tới cái gì đó, nhìn về phía Cố Thần An: "Nàng... Nàng vẫn luôn ở trong phòng?"
"Ây... Đúng vậy." Cố Thần An mở miệng nói.
Lời này vừa nói ra, gương mặt Cung Thanh Miểu nhất thời đỏ bừng, tr·ê·n mặt tràn đầy vẻ xấu hổ.
"Liễu... Liễu tiểu thư, xin lỗi, ta và Thần An..."
"Không có việc gì, quen rồi." Liễu Mộng Ly liếc Cố Thần An một cái.
"Quen rồi?"
Cung Thanh Miểu trong nháy mắt đã phát hiện ra hàm nghĩa của câu nói này, nghi ngờ nhíu mày nhìn về phía Cố Thần An.
"Nàng... Nàng nói bừa thôi, nói bừa thôi." Cố Thần An vội vàng chữa cháy.
Bất quá Cung Thanh Miểu giờ phút này cũng không nghĩ nhiều, nàng càng muốn biết, Lâm Bất Hối rốt cuộc thế nào.
"Thần An, cái kia Lâm Bất Hối thế nào?" Nàng hỏi.
Nghe xong cái tên Lâm Bất Hối, Liễu Mộng Ly cũng sững sờ, theo ánh mắt Cung Thanh Miểu cùng nhau nhìn về phía Cố Thần An.
"Hắn a."
Cố Thần An dang tay ra: "Chết rồi."
"Chết rồi? !"
Liễu Mộng Ly kinh hãi, lập tức bò xuống giường: "Ngươi g·iết Lâm Bất Hối?"
"Đúng vậy."
Cố Thần An thản nhiên nói: "Hắn dám ẩn núp vào Liễu Thành, chuẩn bị vụng trộm g·iết ta, cho nên ta phản công, g·iết hắn."
Lời này vừa nói ra, Liễu Mộng Ly ý thức được cái gì, nàng trừng to mắt kinh ngạc: "Kể từ đó, Lâm gia chẳng phải sẽ biết Lâm Bất Hối chết tr·ê·n tay ngươi sao?"
Nói xong, nàng lộ vẻ lo lắng nói: "Lâm gia gia chủ và mấy vị trưởng lão tu vi không tầm thường, nếu bọn họ tìm tới ngươi..."
"Cho dù ngươi đã gặp qua hoàng nữ, có thể Lâm gia là Đại Chu gia tộc, kể từ đó chẳng phải là tăng thêm phiền phức cho hoàng nữ sao?"
Liễu Mộng Ly lo lắng là có lý do.
Tô Lạc Anh đang cùng tô ngự tranh giành quyền lực, nếu Cố Thần An nhắm trúng sự kiện này bị mọi người đều biết, Tô Lạc Anh sẽ không có cách nào biểu lộ rõ lập trường.
Đại Chu và Đại Viêm thường xuyên bất hòa, Tiên Hoàng nếu biết rõ Cố Thần An là người của Tô Lạc Anh, còn gây ra phiền toái lớn như vậy, tất nhiên sẽ trách phạt Tô Lạc Anh.
Cho nên, sự kiện này vô luận thế nào cũng không thể nháo đến mức cần hoàng nữ ra mặt.
Cố Thần An nhất định phải tự mình giải quyết chuyện của Lâm gia!
"Không sao cả!"
Bỗng nhiên, Cung Thanh Miểu mở miệng, nàng nhìn Cố Thần An một cái sau đó ngưng lông mày nhìn về phía Liễu Mộng Ly: "Liễu tiểu thư, nếu Thần An g·iết c·hết Lâm Bất Hối, vì Liễu gia mang đến gian nan khổ cực, vậy ta liền giúp Liễu gia một lần, diệt đi Lâm gia, để Liễu gia tránh được lo âu về sau!"
Ta dựa vào?
Đừng đừng đừng, cái kia là nhà của Tịch Duyệt, ngươi đem nhà của Tịch Duyệt diệt môn thì quá đáng lắm?
Lại nói, ta nhìn bảng nhân vật của ngươi lúc đó, đã biết chuyện ngươi bị Đại Chu vương triều truy sát, ngươi bây giờ trở về Đại Chu không phải tự tìm đường c·hết sao?
"Chờ một chút, chờ một chút, ngươi không cần mạo hiểm như vậy." Cố Thần An vội vàng kéo Cung Thanh Miểu.
Cung Thanh Miểu quay đầu lại, tr·ê·n mặt xuất hiện vẻ quyết tuyệt nói: "Thần An, ta biết ngươi đang lo lắng cho ta, Lâm Bất Hối là do ta mang tới, ta hiện tại trở về Đại Chu, tuyên bố là ta g·iết Lâm Bất Hối, bởi như vậy Lâm gia tuyệt đối sẽ không trách tội tr·ê·n người ngươi!"
"Không, chờ đã."
Cố Thần An vội vàng mở miệng: "Lâm Bất Hối hôm nay mới c·hết, Lâm gia không có khả năng nhanh như vậy mà biết được."
Nàng nhìn Cung Thanh Miểu, lại nhìn Liễu Mộng Ly, sau đó chậm rãi nói: "Đồng thời, Lâm gia nếu là tới tìm thù, chắc chắn liên lụy Liễu gia, nếu bọn họ biết được Liễu gia thế lực ngập trời, có lẽ sẽ suy nghĩ lại."
"Ý của ngươi là?" Liễu Mộng Ly trong mắt xuất hiện một tia nghi hoặc.
Cố Thần An chậm rãi cười nói: "Theo ta được biết, Đại Viêm còn có Tần, Triệu hai gia tộc, nếu Liễu gia cùng bọn họ liên hợp, Lâm gia sao dám lấy một mình sức mình đối kháng ba gia tộc?"
"Đồng thời vương triều bên trong thế lực phức tạp rắc rối, Đại Chu cũng giống Đại Viêm, sẽ không nhúng tay vào thù riêng giữa các thế lực, chỉ cần chúng ta không đi đem Lâm gia diệt môn, Đại Chu cũng sẽ không tìm tới cửa."
"Như thế, hẳn là biện pháp tốt nhất."
Nói xong, Cố Thần An trong lòng vui vẻ.
Kết bạn Tần, Triệu hai nhà vốn là để giúp đỡ chuyện của Tô Lạc Anh, kể từ đó, việc này cũng có thể biến thành giúp đỡ chuyện của Liễu gia.
Vốn là muốn xin nhờ Liễu Mộng Ly và Liễu Hạc Hiên, hiện tại cũng không cần, thậm chí còn làm cho Liễu Hạc Hiên và Liễu Mộng Ly rất cảm kích ta.
Một hòn đá ném trúng hai con chim!
Bạn cần đăng nhập để bình luận