Để Ngươi Cướp Cơ Duyên Không Có Để Ngươi Cướp Hồng Nhan

Chương 150: Chờ ta giết cái kia Ma Giáo yêu nhân thì mang tiểu nha đầu này cao chạy xa bay

Chương 150: Đợi ta g·iết tên yêu nhân Ma Giáo kia rồi sẽ mang tiểu nha đầu này cao chạy xa bay Đặt chén trà xuống, Cố Thần An khẽ dùng ngón tay gõ lên mép chén, "Hết rồi."
"À, vâng." Bạch Ngữ Điềm lập tức nâng bình trà lên, rót thêm cho Cố Thần An một chén.
Nhìn dáng vẻ cung kính của Bạch Ngữ Điềm lúc này, Cố Thần An hơi nhíu mày.
Nha đầu này sao đột nhiên thay đổi nhiều như vậy?
Trước đó cùng Bạch Lệ tới thăm ta đâu có cung kính như thế?
Tiểu nha đầu này trong lòng đang tính toán ý đồ x·ấ·u gì đây?
Nghĩ vậy, Cố Thần An nâng chén trà lên nhấp một ngụm, quay đầu nhìn Bạch Ngữ Điềm nói: "Còn việc gì sao?"
"Ây..."
Trên gương mặt xinh đẹp của Bạch Ngữ Điềm lộ vẻ ngượng ngùng, gãi gãi tóc mai, nói: "Cố c·ô·ng t·ử muốn đuổi ta đi sao?"
Cố Thần An khẽ gật đầu, nghiêm nghị nói: "Ngươi không cảm thấy một tiểu cô nương như ngươi ở trong phòng ta sẽ khiến người khác hiểu lầm sao?"
Hả?
Nghe vậy, Bạch Ngữ Điềm khẽ r·u·n người.
Nàng trước khi đến còn sợ Cố Thần An sẽ làm ra chuyện cầm thú gì với nàng, không ngờ Cố Thần An lại có thể nói ra những lời này!
Nhất thời, trong ánh mắt nàng nhìn Cố Thần An có thêm một tia sùng kính.
Là ta nghĩ nhiều rồi, Cố c·ô·ng t·ử căn bản không phải loại người đó...
"Nếu Cố c·ô·ng t·ử lo lắng, tiểu nữ xin phép rời đi." Bạch Ngữ Điềm lại lên tiếng.
"Ừm, đi đi." Cố Thần An khẽ gật đầu, tùy ý xua tay.
Bạch Ngữ Điềm cũng không ở lại thêm, xoay người rời khỏi phòng, đóng kỹ cửa phòng.
Muốn tiếp cận Cố Thần An cũng phải từ từ, hôm nay có thể cùng Cố Thần An châm trà, Bạch Ngữ Điềm đã cảm thấy rất hài lòng.
Nghe tiếng bước chân của Bạch Ngữ Điềm dần xa, Cố Thần An lập tức đứng dậy, đứng trước cửa sổ nhìn ra ngoài.
Ách...
Tiểu nha đầu này rốt cuộc muốn làm gì a?
Ta đã đáp ứng Bạch Lệ sẽ bảo vệ tốt nàng, nàng cũng không lý tới chuyện bởi vì muốn được ta bảo vệ mà tiếp cận ta chứ?
Sao ta còn chưa bắt đầu c·ô·ng lược nàng, nàng đã tự mình đưa tới cửa?
Chẳng lẽ... Có bẫy?
Cố Thần An nheo mắt, suy tư một lát, bỗng nhiên đôi mắt vẩy một cái.
Không đúng, không phải là Bạch Lệ muốn ta truyền linh khí cho Bạch Ngữ Điềm chứ?
Trước đó ta đã nói với hắn ta vốn định truyền linh khí cho Đường Phong!
Có lẽ hắn thấy Đường Phong không biết điều, cho nên mới nghĩ để ta truyền linh khí cho Bạch Ngữ Điềm!
Thế nhưng... Ta nói muốn truyền linh khí cho Đường Phong hoàn toàn là thuận miệng bịa đặt, ta làm gì có t·h·u·ậ·t p·h·áp truyền thụ linh khí?
A đúng rồi, t·h·u·ậ·t p·h·áp truyền thụ linh khí thì không có, nhưng Bạch Ngữ Điềm không phải muốn sao, song tu c·ô·ng p·h·áp thì có...
...
Tại sâu trong t·h·i·ê·n Diễn tông, trước khuê phòng của Bạch Ngữ Điềm.
Đường Phong, khoác đạo bào màu xám, đứng dưới một cây liễu, nhìn quanh.
Hôm nay rời võ đạo trường, Đường Phong đã quyết định sau khi thu hồi Thôn t·h·i·ê·n Bảo Đỉnh sẽ nhanh chóng tăng cao tu vi, sau đó g·iết Cố Thần An.
Đã hắn không đuổi kịp Cố Thần An, vậy chỉ còn con đường g·iết c·hết Cố Thần An để lựa chọn.
Cố Thần An là "Ma Giáo tu sĩ", g·iết hắn, Ma Giáo tất nhiên sẽ tìm tới t·h·i·ê·n Diễn tông, nhưng Đường Phong không quan tâm.
Đến ngày đó, hắn sẽ mang Bạch Ngữ Điềm rời khỏi t·h·i·ê·n Diễn tông, phiêu bạt chân trời...
Nhưng vừa nãy, khi hắn định dặn dò Bạch Ngữ Điềm phải cẩn t·h·ậ·n Cố Thần An, sau đó tùy ý rời khỏi t·h·i·ê·n Diễn tông để lấy p·h·áp bảo, mới p·h·át hiện Bạch Ngữ Điềm không có trong khuê phòng.
Nghe một số đệ t·ử nói, Bạch Ngữ Điềm bưng một bình trà đi về phía trước của t·h·i·ê·n Diễn tông.
Điều này khiến Đường Phong hơi nghi hoặc, không biết Bạch Ngữ Điềm đi đâu.
Khi hắn còn đang nhìn quanh, thì Bạch Ngữ Điềm từ xa, tâm trạng vui vẻ, vừa đi vừa khe khẽ hát, nhẹ nhàng tiến về phòng nhỏ.
Cố Thần An không những không giận nàng vì chuyện hôm nay, còn chủ động để nàng rời khỏi phòng, có thể thấy Cố Thần An tuyệt đối là người tốt.
Bởi vậy, việc tiếp cận Cố Thần An khiến Bạch Ngữ Điềm không còn gánh nặng trong lòng, bước chân cũng nhanh hơn nhiều.
"Ngữ Điềm sư muội!"
Đường Phong từ xa vẫy tay với Bạch Ngữ Điềm.
"Đường sư huynh."
Nhìn thấy bóng dáng Đường Phong, Bạch Ngữ Điềm cũng giơ tay lên.
Trước đó Bạch Ngữ Điềm tuy cảm thấy Đường Phong hơi không biết điều, nhưng nàng vẫn cho rằng Đường Phong là do nhất thời xúc động mới nói những lời đó. Dù trong lòng nàng ấn tượng về Đường Phong có chút thay đổi, nhưng cũng không ảnh hưởng đến quan hệ của nàng và Đường Phong.
"Muội đi đâu vậy, tông chủ nói chuyện với muội lâu vậy sao?" Đường Phong hiếu kỳ hỏi.
"Chuyện này..."
Bạch Ngữ Điềm chần chừ, mím môi, có chút ngượng ngùng.
Đường Phong trước đó đã cường ngạnh cự tuyệt Cố Thần An, vậy mà chính mình lại vì linh khí của Cố Thần An mà chủ động tiếp cận, điều này thực sự có chút hạ thấp bản thân.
"Ta... Ta đi, ta đi đưa trà cho cha ta." Bạch Ngữ Điềm suy nghĩ một chút, viện một cái cớ.
Nàng không muốn để Đường Phong biết nàng chủ động tiếp cận Cố Thần An...
"À, ra vậy."
Đường Phong không nghi ngờ, gật đầu nói: "Ngữ Điềm sư muội, ngày mai ta phải rời tông môn một chuyến."
"Rời tông môn? Đi đâu?" Bạch Ngữ Điềm hiếu kỳ hỏi.
"Cái này..." Đường Phong chần chờ một lát, cười nói: "Bí m·ậ·t."
"Xì." Bạch Ngữ Điềm trợn mắt: "Còn bí m·ậ·t, ai mà thèm quan tâm."
Nhìn dáng vẻ đáng yêu của Bạch Ngữ Điềm, tim Đường Phong đ·ậ·p nhanh.
Đừng thấy hắn là lão quái vật s·ố·n·g vạn 8000 tuổi, nhưng đàn ông đều là chung tình sinh vật.
18 tuổi th·í·c·h 18 tuổi, 28 tuổi vẫn th·í·c·h 18 tuổi, cho dù 98 tuổi vẫn th·í·c·h 18 tuổi...
Cho nên trong mắt Đường Phong, Bạch Ngữ Điềm đáng yêu như một con mèo nhỏ khiến người ta yêu t·h·í·c·h không buông tay.
"Sư muội, sư huynh trước khi đi có mấy lời muốn dặn dò muội."
Đường Phong dừng một chút rồi nói tiếp: "Như sư huynh đã nói, muội tuyệt đối không nên bị vẻ bề ngoài của tên yêu nhân Ma Giáo kia mê hoặc, hắn không phải người tốt, càng không thể là quân t·ử."
"Cho nên, hứa với sư huynh, không được tiếp cận hắn, vạn lần không được gần gũi hắn, ta sợ... Ta sợ hắn có ý đồ x·ấ·u với muội."
"Hả?"
Nghe vậy, Bạch Ngữ Điềm hơi nhíu mày.
Sao ngươi lại nói nữa rồi?
Ngươi không nhận tình cảm của Cố c·ô·ng t·ử thì thôi, sao cứ lặp đi lặp lại nói x·ấ·u Cố c·ô·ng t·ử với ta?
Trước đó ở võ đạo trường ngươi nói x·ấ·u Cố c·ô·ng t·ử ta còn cho rằng ngươi nhất thời xúc động, sao bây giờ lại nói những lời này với ta?
Cố c·ô·ng t·ử không hề có một chút ý đồ nào với ta, sao t·r·o·n·g· ·m·i·ệ·n·g ngươi Cố c·ô·ng t·ử lại giống một kẻ sắc dục quấn thân?
"Ngữ Điềm sư muội?"
Thấy Bạch Ngữ Điềm không phản ứng, Đường Phong nhíu mày, nói: "Tên tu sĩ Ma Giáo kia không thể nào không màng mọi thứ mà giúp t·h·i·ê·n Diễn..."
"Aiya, huynh đừng nói nữa, phiền quá!"
Bạch Ngữ Điềm rốt cục không nhịn được, nàng bất mãn liếc Đường Phong, xoay người đi vào phòng.
Rầm!
Cửa phòng đóng lại, p·h·át ra một tiếng trầm đục.
Nhìn cánh cửa đóng c·h·ặ·t, Đường Phong nhướng mày.
Nha đầu này sao bỗng nhiên tức giận?
Xảy ra chuyện gì rồi?
Chẳng lẽ nàng cảm thấy ta nói về chuyện này quá nhiều nên mất kiên nhẫn?
Nha đầu này vốn không t·h·í·c·h người khác lải nhải, có lẽ... Thật sự là ta nói nhiều quá rồi.
Đã vậy, ta vẫn nên nhanh chóng thu hồi p·h·áp bảo của ta, chỉ cần p·h·áp bảo tới tay, tên yêu nhân Ma Giáo kia chắc chắn không phải đối thủ của ta, cho dù tu vi của hắn cao hơn ta cũng vậy!
Đợi ta g·iết tên yêu nhân đó, ta sẽ mang nha đầu này cao chạy xa bay!
Bạn cần đăng nhập để bình luận