Đầu Tư Trọng Sinh Nữ Đế, Nàng Lại Gọi Ta Tướng Công

Đầu Tư Trọng Sinh Nữ Đế, Nàng Lại Gọi Ta Tướng Công - Chương 75: Cử đi bát cường, Tiền trưởng lão cao thấp mua điểm (length: 8872)

Lâm Giang ý tứ hắn đại khái đã hiểu.
Dù sao đánh không lại.
Dứt khoát trực tiếp nhận thua.
Quả có đạo lý.
Lý Mặc nhất thời nghẹn lời, cũng không biết như thế nào phản bác, đành phải dở khóc dở cười nói:
"Đa tạ."
"Cảm tạ Lý huynh giơ cao đánh khẽ."
Lâm Giang nhẹ nhàng thở ra.
Sau đó.
Quần Ngọc phong trận chiến mở màn báo cáo thắng lợi.
Đã nói xong thi đấu thể hiện thực lực, thi đấu thể hiện hữu nghị, thế mà cuộc tỷ thí này trong mắt mọi người, thì thật ngoại trừ hữu nghị vẫn là hữu nghị.
Một đám nội môn đệ tử.
"Trong chuyện này tuyệt đối có nội tình!"
"Lâm Giang ta biết rõ, tông môn thí luyện đối mặt dị thú cửu phẩm hậu kỳ cũng dám đánh một trận."
"Không thích hợp, chín phần mười không thích hợp."
Bàn tán ầm ĩ các nội môn đệ tử Thần Binh phong.
Nhìn thiếu niên thản nhiên bước xuống đài, trong mắt Vương Hạo bắn ra ý lạnh.
Vương Hổ từ khi vào Như Ý phong, liền không hề đi ra.
Ngay cả hắn, cũng bởi vì có quan hệ họ hàng với Vương Hổ, bị chấp pháp đệ tử Như Ý phong mang đến thẩm vấn ba ngày.
Khi đó Vương Hạo mới hiểu rõ nguyên do.
Bởi vì Vương Hổ có liên quan đến Hoán Ma giáo, mà đó là Đại Ngu vương triều nghiêm cấm, các tông thiên hạ một khi phát hiện đều giết không cần hỏi tội.
"Vương sư huynh, đến lượt ngươi ra sân."
Đồng môn bên cạnh nhắc nhở.
Vương Hạo lúc này mới hoàn hồn, leo lên đài tỷ thí.
Hắn đối mặt là một vị chân truyền đệ tử Nội Tức Ngọc Dịch cảnh.
Mà hắn thể hiện ra khí tức cũng là Nội Tức Ngọc Dịch cảnh, chỉ là tuổi tác của hắn, so với đối phương lớn hơn rất nhiều.
Cảnh giới võ học, cũng thâm hậu hơn rất nhiều.
Hai bên ngươi tới ta đi, đánh nhau kịch liệt đến gay cấn.
Cuối cùng Vương Hạo giành chiến thắng.
Sau khi đánh bại đối thủ, khí thế trên người Vương Hạo không hề thu lại, ánh mắt sắc như đao, quét qua Lý Mặc.
Địch ý và ý muốn tuyên chiến không cần nói cũng hiểu.
Nhìn bộ dáng của Vương Hạo, Lý Mặc ngược lại nhẹ nhàng thở ra.
Cuối cùng cũng không cần lo lắng không có cái này mà đánh.
Lên lôi đài, đối thủ đều nhảy xuống nhận thua, cái này cửu phong hội võ của hắn quả thực không có chút nào trải nghiệm.
Đương nhiên.
Hắn không lẽ mỗi cuộc chiến đấu đều gặp phải đối thủ trực tiếp nhận thua chứ?
Thông qua định luật nổi tiếng của Murphy có thể thấy.
Khi ngươi càng không hy vọng một chuyện nào đó phát sinh, chuyện đó lại càng có khả năng xảy ra.
Trận tiếp theo.
Trên lôi đài, hai người quen cũ nhìn nhau không nói gì.
"Lý huynh."
Mộ Dung Tiêu nhìn hắn, nở nụ cười ngượng ngùng.
Lý Mặc: "......"
Hắn có chút nghi ngờ nhìn Tiền trưởng lão phụ trách rút thăm.
Tiền trưởng lão khẽ hít một hơi, cũng là vẻ mặt nghi hoặc, tại sao lại rút trúng người quen của tiểu tử này?
Mộ Dung Tiêu cũng là một đệ tử có chút nổi trội của Thanh Uyên tông.
Tuy rằng chỉ là Khí Huyết cảnh, nhưng dựa vào bán yêu chi thể và luyện thể tinh xảo, đã thắng được mấy đối thủ có cảnh giới cao hơn hắn.
Theo biểu hiện, thực lực còn cao hơn Lâm Giang.
Nếu vận khí tốt một chút, có cơ hội tiến vào 16 cường.
Trên đài cao.
"Mộ Dung Tiêu, Kỳ Lân Nhi của Tử Dương phủ."
"Trận chiến này, hắn chắc là sẽ phát huy toàn bộ thực lực?"
Trong mắt công tử áo trắng nhìn về Mộ Dung Tiêu mang theo ý đồng điệu và chiến ý nồng đậm.
Hắn là người được ký thác kỳ vọng cao nhất, là thủ tịch của Ngọc Lâm!
Cũng mang trong mình bán yêu thân thể.
Kỳ Lân Nhi của Tử Dương phủ?
Danh xưng này, nên là của hắn mới đúng!
Bên Xích Kình bang, công tử áo huyết không nói một lời, chỉ là mắt sớm đã nheo lại.
Hắn, nhìn không ra độ sâu của thiếu niên kia.
Và Thắng Như Băng.
"Hàn Hạc, ngươi thấy thế nào?" Tiền Bất Phàm hỏi, mọi người cũng đều hướng vị trưởng lão Thần Binh phong này nhìn qua.
Mọi người đều biết.
Hàn Hạc trưởng lão tính tình cứng nhắc, quật cường, chắc chắn không làm gì mờ ám.
Cho nên trận tỷ thí này, chắc chắn là công bằng.
Không ngờ, Hàn Hạc lại lắc đầu:
"Mộ Dung Tiêu không phải là đối thủ của Lý Mặc."
Nhận xét rất dứt khoát.
Khiến đám trưởng lão đều ngạc nhiên.
Thân là sư tôn, khẳng định có hiểu biết về thực lực của Mộ Dung Tiêu, thậm chí còn chưa suy nghĩ đã chắc chắn Mộ Dung Tiêu thất bại?
Đã vậy, thì chỉ có một khả năng.
Lý chân truyền thật sự có thực lực để Hàn Hạc trưởng lão công nhận.
"Xem ra đồ tôn của ta, có lẽ sẽ cho chúng ta bất ngờ."
Tiết Cảnh cười ha hả nhìn về phía giữa sân.
Thế nhưng.
Thanh âm của Tiền Bất Phàm liền vang lên:
"Mộ Dung Tiêu nhận thua."
"Lý Mặc, thắng!"
Lúc này các trưởng lão lại không nói gì, thần sắc đều trầm tư.
Các đệ tử đang xem, còn có những người ngoại tông, thì hoàn toàn không hiểu được.
Từng tiếng ồ lên truyền đến:
"Hả? Mộ Dung Tiêu cũng nhận thua?"
"Ngươi nhìn hắn mở miệng một tiếng Lý huynh, xem ra quan hệ rất tốt với Lý chân truyền, cho nên nhường?"
"Các trưởng lão không quản sao?"
"Đều nói Lý chân truyền có mối quan hệ tốt, hôm nay xem như kiến thức, còn có thể dựa vào quan hệ để vào top 32?"
"Nếu mà có mờ ám, sao Tiền trưởng lão lại không biết, ta nghi là hắn mua điểm từ trên xuống."
. . . .
Từng đợt bàn tán và chất vấn truyền đến.
Lý Mặc hít một hơi thật sâu: "Mộ Dung huynh, ngươi......"
"Lý huynh trông như đã đột phá, ta sợ ngươi thu không được tay."
Mộ Dung Tiêu rùng mình.
Trong đầu không khỏi hiện lên cảnh Lý Mặc xuất chiêu ở diễn võ đường.
Lúc đó hắn còn nghi động đất.
"Ít ra chúng ta cũng phải qua lại hai chiêu, làm vài động tác chứ."
Lý Mặc bỗng cảm thấy bất đắc dĩ.
"Ta..... Còn muốn tranh 16 cường......"
Mộ Dung Tiêu cũng ủy khuất.
Cay một khối Kình Tức San Hô Thạch to đùng, trực tiếp bị đánh đổi màu.
Lý huynh còn chưa dùng võ học, một quyền giáng xuống, cũng là cường độ công kích của Nội Tức Ngọc Dịch cảnh, lại còn tỏa ra một chút sát khí khiến hắn tê cả da đầu.
Hiện tại mà đột phá, thì còn thế nào?
Lý Mặc cũng không biết nên khóc hay cười.
Chưa đánh một trận, đã top 32.
Nói dựa vào quan hệ, hình như cũng không tính.
Cái này thì biết nói sao đây?
......
Trận đấu buổi sáng, kết thúc bằng tiếng tuyên bố nghỉ của Tiền trưởng lão.
Về sau tiếp tục hai vòng đấu.
Từ top 32, một đường vào bát cường.
Những người từ đó đánh ra khỏi vòng vây, ai cũng có sở trường riêng, triển khai thần thông, có thể nói là hội võ chín phong có hàm lượng vàng cao nhất từ trước đến nay.
Trong đó, có những người như Vương Hạo có tuổi tác vừa chạm tới ngưỡng tham gia thi đấu, tích lũy hùng hậu, kinh nghiệm đấu chiến phong phú.
Cũng có những tài năng mới nổi bẩm sinh như Mộ Dung Tiêu.
Đương nhiên, cũng không thể không kể đến Doanh Băng.
Mỗi lần lên đài, đều dùng ưu thế tuyệt đối nghiền ép, một đường quét ngang, mỗi cuộc chiến đấu kết thúc cực nhanh.
Đương nhiên. . . . Người nhanh hơn cô ta cũng không phải không có.
Ví dụ như người nào đó vẫn chưa từng ra tay, chân truyền Quần Ngọc phong. . . .
Nói chung, buổi chiều hội võ đáng để mong đợi.
......
Chủ phong Thanh Uyên, nhà ăn.
Lý Mặc, Mộ Dung Tiêu, Tiêu Cần, Lâm Giang mấy người, đang ngồi cùng bàn ăn cơm.
Nhìn ba người vùi đầu vào đồ ăn, Lý Mặc hơi phiền muộn.
"Bây giờ trong tông đều nói ta dùng quan hệ đi lên."
"Còn có người nói ta đánh giả."
"Các ngươi có biết gì không?"
Tham gia một buổi sáng, không đánh một trận nào.
Có lực mà không chỗ dụng, thì thật khó chịu.
"Lý huynh, ta mà đánh với ngươi, nói không chừng sẽ không có cách nào thăng cấp."
Mộ Dung Tiêu ngượng ngùng nói.
Lâm Giang tán đồng gật đầu, có cảm giác sống sót sau tai nạn:
"Lý huynh, Bách Hoa Ngưng Lộ Cao, cũng không có thể khởi tử hồi sinh......."
Khóe miệng Lý Mặc hơi co giật, rồi lại nhìn sang một bên:
"Lão Tiêu, ngươi thì sao? Ngươi cũng là Nội Tức cảnh mà, dù sao cũng nên đánh qua loa với ta đi."
"Hả?"
Tiêu Cần lúc này khóe mắt bầm đen, mũi dùng giấy ngăn lại, ánh mắt mờ mịt.
Hắn dùng ngón tay quấn băng vải chỉ vào mình:
"Ta?"
Vận khí của lão Tiêu không tốt.
Lại gặp phải một chân truyền đệ tử Nội Tức Ngọc Dịch cảnh, đánh một trận đàn ông thực thụ 1v1, đánh đến cuối cùng hai bên đều bị thương.
Cuối cùng nguy hiểm chồng chất gian nan thắng, tay phải cũng vì tổn thương mà tạm thời không thể động đậy.
Sau đó.
Vòng tiếp theo lại gặp Lý Mặc...
Bạn cần đăng nhập để bình luận