Đầu Tư Trọng Sinh Nữ Đế, Nàng Lại Gọi Ta Tướng Công

Đầu Tư Trọng Sinh Nữ Đế, Nàng Lại Gọi Ta Tướng Công - Chương 240: Tiễn hắn cái gì đâu? Hẹn hò kế hoạch! (length: 8134)

Hôm sau buổi trưa.
Nơi vốn là dùng để luyện đan biệt uyển bên trong, lúc này tràn ngập sát khí, tất cả đều bị trói buộc trong đình viện nhỏ bé này.
Thiếu niên đã tôi luyện thân thể, rửa sạch vẻ hào nhoáng, biểu hiện ra một vẻ trầm lắng và thận trọng.
Đây là dấu hiệu Lục Thể Cực Binh đang tiến dần đến sự hoàn mỹ.
Rèn luyện thể phách nói dễ thì dễ, nói khó cũng khó.
Khó là ở sự kiên trì tích lũy qua tháng ngày, dễ là ở chỗ ngươi không cần suy nghĩ nhiều, chỉ cần nỗ lực hướng đến một mục tiêu, mỗi ngày chính mình nhất định sẽ có tiến bộ so với ngày hôm qua.
Trong lúc tiếp nhận sự tôi luyện của thần binh, Tiểu Lý đồng học giỏi tận dụng thời gian, còn đồng thời quan sát thần ý.
Đây là điều hắn ngoài ý muốn phát hiện.
Một bên quan sát 《Ngộ Không Cầu Đạo Đồ》 tôi luyện ý hồn, một bên lợi dụng thần binh tôi luyện nhục thể.
Hai việc này không chỉ không ảnh hưởng lẫn nhau, ngược lại còn hỗ trợ cho nhau.
Đến gần buổi trưa, Lý Mặc mới dừng lại.
Mở cửa biệt uyển đi ra ngoài.
Hôm nay là Thu Tịch Tiết, trong tửu lâu sớm đã giăng đèn kết hoa, vô cùng náo nhiệt, ngay cả Tằng trưởng lão của Kiếm thành và Bạch Kinh Hồng mấy người cũng đến, giúp đỡ trên dưới bận rộn.
Tửu lâu còn chưa chính thức khai trương, bọn họ coi như là nhóm khách hàng đầu tiên.
Các trưởng lão đang trò chuyện vui vẻ, bọn tiểu bối thì kể những truyền thuyết giang hồ ít ai biết đến, nói cười vui vẻ như một ngày bình thường.
Thiếu nữ lại có chút không hợp với mọi người.
Doanh Băng ngồi dưới tàng cây, ánh mắt u tĩnh, trước mặt để một tờ giấy viết thư, dường như đang suy tư về tri lý võ học cao thâm nào đó, đến cả Thu Thiền ở bên cạnh nàng cũng không dám lớn tiếng kêu.
Ánh nắng mặt trời vừa đủ.
Xuyên qua kẽ lá cây, chiếu lên váy màu xanh da trời của nàng những vệt sáng lấp lánh.
Các đệ tử Kiếm thành, khi ánh mắt lướt qua nàng, luôn tràn đầy vẻ kính sợ vô hạn, giống như đang nhìn một vị tiên tử.
Bỗng, ánh mắt thiếu nữ khẽ động, thu vào đáy mắt hình ảnh thiếu niên từ biệt uyển đi ra.
Nhân lúc hắn chưa kịp quay mắt sang, nàng lại nhìn xuống quyển sách trước mặt.
"Lý thiếu hiệp."
"Thu Tịch Tiết vẫn còn luyện công à, thật là cần cù quá đi."
"Vâng, đây là đặc sản của Kiếm thành, bánh trung thu Thu Tịch."
Những người quen biết đều chào hỏi Lý Mặc, tặng lễ vật.
Lý Mặc sớm đã chuẩn bị xong quà đáp lễ, lấy ra mấy hộp bánh trung thu.
Chính là loại bánh mà trước đây hắn làm, có hình dáng giống bánh trung thu.
"Lý huynh, ngươi làm bánh trung thu, sao lại không có hình của ngươi?"
Bạch Kinh Hồng mở hộp bánh trung thu ra, phát hiện bên trong có Đường Tiểu Bảo, có Âu Dương, có Thương Vũ...
Nhưng tuyệt nhiên không có hình của Lý Mặc.
"Ta cũng không có."
"Ta cũng vậy."
"Không có sao? Ta rõ ràng làm rất nhiều bánh sen trứng muối..."
Tiểu Lý đồng học gãi gãi đầu, cũng không thể nghĩ ra, càng gãi đầu càng ngứa.
Nhiều bánh sen trứng muối như vậy đâu?
Sao lại biến mất hết rồi?
Suy đoán hợp lý thì có thể là Âu Dương sư huynh ăn, Âu Dương thường xuyên nửa đêm dậy tìm đồ ăn...
Âm thanh truyền đến từ phía không xa.
Doanh Băng khẽ đảo mắt, nhẹ nhàng xoa xoa đầu chú chó nhỏ.
Sắc mặt nàng vẫn thanh đạm, nhưng lại mở tờ giấy viết thư ra, cầm lấy bút lông đã chấm mực, vẫn không biết nên viết như thế nào.
"Băng tỷ tỷ, tỷ đang muốn... nghĩ gì thế?"
Giọng nói nhẹ nhàng truyền đến.
Doanh Băng vừa quay đầu lại, đã thấy Khương Sơ Lung đang rụt rè đứng đó.
"Đang nghĩ... chuyện võ học."
"Thật sao?"
Khương Sơ Lung chớp chớp đôi mắt xám trắng, dù giọng nói nhỏ nhẹ, nhưng có thể thấy được sự nghi ngờ trong mắt nàng.
Băng tỷ tỷ làm sao có thể suy nghĩ chuyện võ học lâu như vậy được...
"... "
Doanh Băng hơi thất thần, bỗng nhiên không biết nên đối diện với đôi mắt trong veo đó như thế nào.
Sau đó nàng liền nhìn về hộp đồ trong tay Khương Sơ Lung:
"Đây là cái gì?"
"Cho Lý đại ca... quà... Thu Tịch."
"Quà..."
Nhìn Khương Sơ Lung vui vẻ chạy đến bên cạnh Lý Mặc, Doanh Băng không khỏi hơi xuất thần.
Thu Tịch Tiết... Hình như là phải chuẩn bị quà tặng.
Tặng quà cho nhau trong Thu Tịch Tiết là chuyện bình thường.
Nhưng nàng đến cả sinh nhật của mình còn chẳng bận tâm, nói chi là ngày lễ, lại càng không có thói quen chuẩn bị quà tặng.
Nhưng gấp gáp thế này thì chuẩn bị cái gì được đây?
Cảm giác như mặc kệ đưa cái gì cũng đều nhạt nhòa hơn những thứ mà hắn tặng cho mình...
Phía không xa.
"Hả? Bánh trung thu nhân sen trứng muối á? Ta không biết à, từ nãy đến giờ ta còn chưa ăn cái bánh trung thu nào đấy."
Đối mặt với câu hỏi của Tiểu Lý đồng học, Âu Dương vẻ mặt ngơ ngác.
"Không phải ngươi ăn?"
Lý Mặc hơi nghi hoặc.
"Ta lấy danh dự thề, gần đây ta mỗi ngày đều đang suy nghĩ chuyện đổi mới truyện, hai ngày nay chưa ăn cơm đấy!"
"..."
Tiểu Lý đồng học nhìn Âu Dương sư huynh mặt mày hiên ngang, cảm thấy nếu bỏ nửa đầu câu đi thì những lời này vẫn có sức thuyết phục.
Lý Mặc hơi tò mò hỏi:
"Ngươi vẽ không phải rất nhanh sao? Gần đây công việc nhiều vậy sao?"
"Chủ yếu là đi lấy cảnh, mỗi ngày đều chạy ra ngoài."
Âu Dương lắc đầu nói: "Người họa không vẽ được những thứ mà chính mình chưa nhìn thấy, mấy ngày nay ta toàn đi tản bộ, ghi lại những cảnh sắc đáng vẽ."
"Mỗi ngày chạy ra ngoài, còn không để ý ăn cơm, không thấy đói à?"
"Thật ra cũng không thấy đói."
Âu Dương cũng thấy lạ.
""
Lý Mặc không khỏi hình dung ra cảnh tượng đó.
Gần đây là Thu Tịch.
Ai cũng biết, những ngày lễ lớn như vậy, đường phố vô cùng náo nhiệt, hơn nữa Thu Tịch còn mang ý nghĩa lứa đôi gặp gỡ.
Đi đầy đường toàn mùi tình yêu, Âu Dương sư huynh lại đi ngoài đường với tư cách người hai chiều.
Không bị nghẹn chết đã tốt rồi.
"Vậy nơi nào cảnh sắc đẹp nhất?"
Lý Mặc chuyển đề tài, tránh truy hỏi vấn đề này đến cùng.
Đừng nhìn Âu Dương sư huynh sở trường là vẽ mấy tỷ tỷ xinh đẹp, nhưng mảng cảnh sắc cũng không kém đâu.
"Cái này ngươi hỏi đúng người rồi."
Âu Dương làm vẻ hiểu biết, chậm rãi mà nói:
"Ngoài Long Môn ở đường Ngư Long, Thước Kiều, Lầu Trạng Nguyên ở Vân Châu thành, phong cảnh đều rất tuyệt."
"Âu Dương huynh mắt nhìn không tệ."
Ngô Sở Thư ở bên cạnh gật đầu, cười nói:
"Hội thi ở Lầu Trạng Nguyên, đèn ở Thước Kiều, đều rất đáng để đến."
Bạch Kinh Hồng cũng hiếm khi tham gia vào cuộc thảo luận: "Đúng rồi, đợi muộn một chút, còn có hội hoa đăng nữa, cả Vân Châu thành đều có thể nhìn thấy."
Lý Mặc nghe mọi người nói sinh động như thật, trong lòng ghi lại những địa điểm bọn họ vừa nói, không nhịn được quay sang nhìn.
"Tảng băng!"
"Hửm?"
Doanh Băng ngẩng đầu lên, để ánh mắt thiếu niên rơi vào mắt mình, vừa hay ánh mặt trời cũng len qua kẽ lá rơi xuống, chiếu sáng phá đi phần nào sự u tĩnh của nàng.
Đương nhiên, trong mắt người ngoài, nàng vẫn thanh lãnh như trước.
Nhưng Lý Mặc lại không cảm thấy vậy.
"Vậy buổi tối chúng ta đến mấy chỗ đó nhé?"
"Được."
"Ngươi còn chưa hỏi là chỗ nào mà."
Lý Mặc không nhịn được bật cười.
Thiếu nữ cũng đã đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh hắn, tóc còn vương đến giữa cổ hắn.
Mang theo hương thơm, hơi ngứa.
"Đến rồi thì biết."
Trong mắt Doanh Băng thoáng hiện lên một tia dịu dàng, có lẽ ngay cả chính nàng cũng không nhận ra.
Âu Dương: "..."
Sao hắn lại không quản được cái miệng này cơ chứ? Bánh trung thu vừa mới tới tay lại không ăn được.
Hắn đột nhiên hiểu, vì sao hai ngày nay mình chạy ở ngoài đường mà không thấy đói.
"..."
Bạch Kinh Hồng và Ngô Sở Thư nhìn nhau.
Mọi người đang trò chuyện vui vẻ, ngươi ở đây vạch sẵn đường hẹn hò đấy à?
Ngươi có lịch sự không vậy?...
Bạn cần đăng nhập để bình luận