Đầu Tư Trọng Sinh Nữ Đế, Nàng Lại Gọi Ta Tướng Công

Đầu Tư Trọng Sinh Nữ Đế, Nàng Lại Gọi Ta Tướng Công - Chương 361: May mắn, còn không có náo chết người (length: 8276)

"Haiz, ta có thể dạy cái gì, đều là thằng nhóc kia tự mình không chịu thua kém."
"Khi còn bé hắn thân thể yếu đuối, ta liền muốn đưa hắn đi Thanh Uyên tông rèn luyện thân thể, ai ngờ đâu, không cẩn thận, thành Tiềm Long, so với lão cha hắn còn ngầu hơn nhiều."
Bị đám thân thích vây quanh nịnh nọt, Lý Đại Long dùng giọng điệu khiêm tốn để khoe mẽ, tay thì liên tục xua, trên mặt nếp nhăn hệt như hoa nở.
Kỳ thật đồng chí Đại Long có chút không được tự tin.
Dù sao con trai và Tiểu Băng lên Tiềm Long bảng, chính hắn cũng không hề hay biết, là ngày thứ hai vừa sáng sớm huyện quan đã đích thân dẫn ngựa đến cho ông, sau khi hỏi thăm mới biết chuyện.
Thật ngầu.
Lão Lý đang tinh thần phấn chấn vô cùng, bỗng dưng xung quanh im bặt, eo bị véo một cái.
Hắn ngẩng đầu lên:
"A ha, con trai con đã về đấy à."
"Người nhà họ Lý ta xuất hiện Phượng Hoàng rồi, nhanh nhanh ngồi xuống."
"Ở Nam Cương lập công lớn như vậy, bệ hạ chắc chắn sẽ ban thưởng a? Vậy được bao nhiêu tiền a?"
"Phong tước bá hầu là dư sức...!"
Cả nhà đều cười ha hả khen ngợi, có vẻ hơi khác, lại hình như không có gì khác biệt.
Dù sao năm ngoái cả nhà tụ họp, lúc đó thằng bé còn ốm yếu, cậu dì các thứ cũng là mặt mày tươi cười khen ngợi, chẳng qua là nội dung khen ngợi thay đổi chút.
Dù cho Tiểu Lý học sinh thành Tiểu Lý Bá Vương, cũng là người đã thấy cảnh tượng hoành tráng rồi.
Nhưng đối mặt bạn bè thân thích tán dương, vẫn là có chung động tác ngón chân chạm đất.
Lý Mặc cùng Doanh Băng ngồi xuống, một người ngồi cạnh Lý Đại Long, một người ngồi cạnh Cố Tuyết Cầm.
Có bạn bè thân thích ở trước mặt, hai người giữ gìn lễ nghi hơn, tựa như trở lại trước khi đi Thanh Uyên tông, giữ khoảng cách không gần không xa kiểu hờ hững.
Dù sao cũng nhiều người nhìn vậy mà.
Hắn nhỏ giọng hỏi: "Cha, còn chưa tới năm mới sao? Dì cậu và các chú bác sao đều đến đây?"
"Thăm dò ý tứ thôi." Lý Đại Long bình thản nhỏ giọng nói.
Lý Mặc khó hiểu, thăm dò ý gì?
"Biệt danh trên bảng Tiềm Long của ngươi chính ngươi không biết?"
"Thần chùy tiểu....Vượng thê đấu hồn?"
"Biết còn hỏi." Lý Đại Long nâng chén rượu lên, cùng cậu uống một chén.
"..."
Lý Mặc nắm tay siết chặt.
Ai nói nam chính Thanh Uyên tông xuất sắc nhất không có thế lực đối địch? Hả?
Diễn Thiên tông! Ngươi chờ ta 30 năm Hà Đông, 30 năm Hà Tây.
Hắn và Doanh Băng ngồi xuống vào giữa vị trí, bầu không khí càng thêm náo nhiệt, mà lại Doanh Băng từ nhỏ đã như tảng băng, lạnh lùng, cho nên không ai muốn mạo hiểm tiếp cận nàng.
Hỏa lực toàn bộ trút xuống lên Tiểu Lý học sinh.
Dì thấy hai người ngồi cùng nhau, rất quy củ, nhớ tới hai người đã từng còn cãi nhau, nhìn thế nào cũng không giống có chuyện gì, bèn nheo mắt cười hỏi:
"Tiểu Mặc cũng đến tuổi rồi, bây giờ vẫn chưa bàn chuyện hôn nhân sao?"
Ở Đại Ngu vương triều, 16 tuổi kết hôn rất phổ biến.
Két — — Hả?
Dì vừa hỏi xong thì nghi hoặc nhìn sang bên cạnh, tiếng gì vang lên đinh tai nhức óc thế?
"Cha mẹ là lưỡng tình tương duyệt, nên ta cũng tôn trọng tự do yêu đương, không làm kiểu mai mối bà mối kia."
Lý Mặc ngồi ngay ngắn, mặt hết sức nghiêm túc.
Nhị bá Lý Tiểu Long ho nhẹ một tiếng, nói:
"Tự do yêu đương tốt, nếu khi nào có ý thì cứ nói với nhị bá, mấy cô nương đồng nghiệp của ta, xinh đẹp tuyệt trần, làm thiếp thất cũng được, coi như có thể lên đến chính sảnh."
Két!
"....Ta còn chưa lấy vợ đâu, gì mà thiếp thất không thiếp thất."
Ánh mắt Lý Mặc khẽ đổi, liên tục xua tay.
Vẫn là cậu sáng suốt tinh tường, nheo mắt xem xét bộ quần áo luyện công của hai người:
"Ta cũng không lo lắng cho mấy người bọn con làm gì, Tiểu Mặc và Tiểu Băng hai đứa trẻ này, chắc chắn đều đang tập trung tinh thần vào võ đạo, tương lai còn muốn tranh nhất bảng Tiềm Long, cần gì chúng ta phải sắp xếp chứ?"
Lý Mặc gật gù, biểu thị cậu nói đúng.
Hắn, Lý Mặc, một lòng hướng đến võ đạo.
Tối nay hắn còn định tìm tảng băng trắng đêm thỉnh giáo, làm sao để cho Kim Ô hình chiếu đánh đến đâu, lòng cầu đạo của hắn khỏi cần phải nói.
Ai ngờ đâu, cậu lại uống chén rượu, vuốt râu mép nói:
"Nhưng mà nói đi thì nói lại."
"Hai đứa con lên bảng Tiềm Long mà vẫn có thể gần gũi bên nhau, tốt, đồng tâm hiệp lực, cùng nhau tiến bộ, cũng coi như một đoạn giai thoại."
"..."
Lý Mặc nheo mắt.
Hỏng bét rồi, về nhà quên đổi rồi.
"Ha ha, đúng vậy, hai đứa con mặc đồ này, trông rất xứng." Lý Đại Long mặt mày hớn hở.
"Quần áo luyện công, đây là trong tông may riêng cho ta và Doanh Băng."
"Quần áo luyện công sao lại một đen một trắng, kiểu dáng cũng không giống nhau?"
Đối mặt với câu hỏi sâu sắc, Tiểu Lý học sinh nhất thời cứng họng.
"Ta đi nghỉ trước."
Doanh Băng liếc nhìn Lý Mặc, liền đứng lên, quay người về phòng.
"Nhi tử à, ở Nam Cương đã xảy ra chuyện gì?"
Cố Tuyết Cầm chuyển chủ đề, bà quả thật cũng lo lắng rất lâu rồi, bây giờ nhìn thấy con trai nguyên vẹn trở về, vẫn còn chút cảm giác sống sót sau tai nạn.
Lý Mặc khẽ thở ra, liền kể chuyện ở Nam Cương cho mọi người nghe, chọn lấy vài chuyện có thể kể mà thôi.
Uống được ba tuần rượu, hắn cũng xin lỗi một tiếng, đứng dậy rời đi.
Hắn vô thức hướng phòng nhỏ đi, sau đó mới thu chân lại đổi hướng, hướng phòng ngủ của mình mà đi.
Tảng băng ở nhà tự nhiên không thể ở chung một phòng với hắn được.
Chỉ có thể tạm thời "mỗi người một ngả".
Người thân bạn bè nhìn hai người mỗi người trở về phòng, mặt nhìn mặt, thật khó tưởng tượng hai người này sẽ đi đến với nhau.
Chủ yếu là đứa trẻ Doanh Băng đó, xinh đẹp thì xinh đẹp đấy, nhưng lại quá lạnh lẽo, khi còn nhỏ khi đưa về nhà, còn tưởng là người câm không biết nói.
Nhưng đôi mắt kia mà nhìn vào ngươi, lại khiến cho người ta cảm thấy Mạnh Bà cho cô ta ăn canh, chắc hẳn đã pha thêm không ít nước.
"Hai đứa này chẳng phải là oan gia à?" Dì có chút kỳ lạ.
Cậu nhìn Lý Mặc về phòng, nhíu mày lại:
"Ha ha, oan gia không tốt sao? Các người sau này bớt can thiệp vào chuyện của hai đứa nhỏ đi."
Tính tình của Tiểu Băng nhi đó, người nào không lọt vào mắt của nàng thì làm sao mà tiếp cận được?
Nếu đến nói cũng không thể nói, sao mà thành oan gia được chứ?
Điểm đặc biệt chính là hai chữ "duy nhất" đó.
Dì và nhị cậu một đám bạn bè thân thích, đúng thật cảm thấy hai đứa nhỏ này không giống như có gì đó, nhưng cậu đã lên tiếng rồi, liền gật gù đồng ý.
Ví như nhị cậu, cũng là vì cấp trên hết lần này đến lần khác nhắc tới chuyện này, ông mới đến nhà thăm dò ý tứ một chút.
Bạn bè thân thích lần lượt cáo từ, trong phòng khách lại trở nên yên tĩnh trở lại.
Lý Đại Long nhìn hai đứa nhỏ về hai gian phòng khác nhau, xém nữa thì rụng răng, một trái tim mới hạ xuống.
Hắn cùng Cố Tuyết Cầm đều có chút lo lắng.
Tiểu Băng nhi trông thì vẫn lạnh lùng như vậy, nhưng trong vô hình, thật sự có chút khác biệt, điểm này những thân thích bạn bè khác có thể không nhận ra, nhưng hai vợ chồng lại là những người nhìn cô lớn lên, nên đồng thời có một loại giác quan thứ sáu.
Lần này trở về, cái cảm giác kia càng thêm sâu sắc.
May mắn là, hai người còn chưa đến mức ngủ chung một phòng.
Còn chưa cưới mà, ầm ĩ vậy thì làm sao đây...
Đồng chí Lão Lý và vợ liếc nhìn nhau, rõ ràng thở phào một hơi, nhưng lại cảm thấy trong lòng có chút mất mát.
"Vợ à, từ điển ở nhà với kính lão đâu, đưa cho ta."
"Làm gì?"
"Ta sớm tìm chữ "hảo" nhi, đến lúc đó lấy tên gì cũng thuận tiện...."
"Anh dẹp cái ý nghĩ đó đi."
Cố Tuyết Cầm liếc mắt nhìn ông.
Tiểu Mặc thì còn đỡ, chỉ nghịch ngợm một chút, thầy dạy ở tư thục tiễn thằng bé về nhà còn nói, đứa trẻ này thông minh thì có thông minh, nhưng ông ấy dạy không nổi.
Lý Đại Long?
Đó là cái hạng người mà thầy dạy tám lần, còn có thể thuộc lòng "người có chỗ cầm" thành "cầm tất cả mọi người".
À đúng, hai cha con vẫn cùng chung một thầy giáo dạy tư thục.
... ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận