Đầu Tư Trọng Sinh Nữ Đế, Nàng Lại Gọi Ta Tướng Công

Đầu Tư Trọng Sinh Nữ Đế, Nàng Lại Gọi Ta Tướng Công - Chương 360: Ức điểm điểm tình yêu cuồng nhiệt kỳ rung động, trở về nhà (length: 8132)

【Có phải hiện tại tiến hành rút ra không?】 Trên Cân Đẩu Vân, dòng chữ hệ thống lơ lửng tĩnh lặng trong không trung.
""
Doanh Băng vô thức liếc mắt, trong mắt phản chiếu bóng dáng chính nhân quân tử Tiểu Lý ở phía xa.
Như thể đã nhận ra suy nghĩ của nàng, hệ thống lại lên tiếng:
【Không sai, không cần nghi ngờ, bởi vì lần trước người đứng đầu bảng là kí chủ, điều kiện trừng phạt sẽ rút ra từ đầu người đứng đầu bảng lần trước nữa.】 Nói một cách thẳng thắn.
Vẫn là những thứ trong đầu quân tử Tiểu Lý kia. . . Những hình ảnh mở ra cánh cửa thế giới mới. . . Một khi rút trúng. . .
Tảng băng vừa hạ nhiệt độ lại có xu hướng tăng lên.
Bất quá.
Dù sao cũng phải rút, chỉ là khác nhau sớm hay muộn thôi.
Trước khi các thiên kiêu của Tiềm Long bảng tụ tập ở kinh thành, nàng phải tu thành công trạng vào top 3 của Tiềm Long bảng.
Những người đứng đầu Tiềm Long bảng thế hệ trước đều không dễ đối phó, Thánh Tử Hoán Ma, Diễn Thiên Diệu Tiên, Kiếp Thiên Thần Kiếm, Bồng Lai Chấm Nhỏ, những thiên chi kiêu tử này thực lực sai biệt không nhiều, đều có thế lực lớn sau lưng chống đỡ, nội tình sâu không lường được.
Bản thân và Lý Mặc trong mắt Diễn Thiên Tông thực lực ngang nhau.
Còn có một nhân vật đặc biệt trong số các thiên kiêu, Đại Ngu thái tử.
Kiếp trước, bản thân đánh bại hắn khi vừa tròn 20 tuổi, tu vi Quan Thần cửu khiếu.
Bây giờ lại sớm hơn ba năm.
【Đang rút ra điều kiện trừng phạt cho lần sau cho kí chủ. . . . .】 Suy nghĩ vừa dứt, màn hình quen thuộc hiện ra, từng hình ảnh lóe qua trong đó.
Trong hình là một căn phòng có chút mờ tối, có đèn nhưng không phải từ trên đỉnh chiếu xuống mà là từ. . . mặt đất?
Ánh đèn vẫn màu hồng phấn. . . .
Đó là giường sao? Sao trong đó toàn là nước, có ai lại tưới nước vào giữa giường thế?
Trên đó còn có một người mặc đồ không giống các nữ tử cửu thiên thập địa, trên mắt bị bịt vải, khác với Tiểu Khương công chúa, là vải màu đen.
Đúng, còn bị trói nữa.
Là cách trói giống Âu Dương sư huynh. . . .
“Lần này trừng phạt, là muốn đào tẩu sao?” Trên khuôn mặt lạnh lùng của Doanh Băng thoáng lộ vẻ tò mò.
Đây tính là gì trừng phạt?
"Tảng băng đang ngẩn người sao?"
Lý Mặc vừa ăn một loại linh quả điều dưỡng ý hồn, trông giống dưa hấu, ăn ngon giòn tan, có điều hơi thiếu chút gì đó.
Được rồi, quân tử Tiểu Lý thật không biết, những tài liệu học tập trong đầu hắn đã bị phơi bày ra trước thế gian. . .
Khụ, nói là phơi bày ra thế gian có lẽ không quá thích hợp, dù sao cũng chỉ có tảng băng nhìn thấy.
Nếu hắn nhìn thấy, chắc hẳn sẽ kinh hô:
"Ngọa Tào, chế phục. . . ."
"Hửm?"
Lý Mặc dời mắt xuống dưới, phát hiện nàng nắm chặt lấy vạt váy bằng những ngón tay thon dài trắng nõn, nắm chặt thành một đoàn.
Trông nàng như rất khó chịu, thậm chí có vẻ đau khổ.
Có chuyện gì đáng lo ngại sao?
【Chuẩn bị trừng phạt một: Muốn làm gì thì làm trong mật thất.】 ". . . ."
Lông mày Doanh Băng khẽ run, đôi mắt tĩnh mịch dậy sóng, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.
Hắn xem được những thứ này từ đâu ra?
Có lẽ vì hai người từng cùng nhau diễn kịch, nàng vô thức thay hình tượng nam nữ chính trong tấm hình của hệ thống thành nam và nữ diễn viên chính xuất sắc nhất của Thanh Uyên tông.
Có thể thấy sức tưởng tượng tốt cũng chẳng phải chuyện hay. . .
Hình ảnh vẫn tiếp tục.
Lần này là công viên nhỏ ven sông dưới ánh chiều tà, đôi nam nữ ngồi trên ghế dài, được nhuộm vàng bởi ánh hoàng hôn.
Nữ tử ngồi trong lòng nam tử, vùi mặt vào vai hắn, động tác mạnh bạo, vừa gặm vừa run rẩy, như đang đánh nhau vậy.
Một lát sau, nữ tử mới ngẩng đầu, xấu hổ nói:
“Cái gì đó cấn vào người ta.” Mà trên cổ nam tử, sớm đã có một mảng vết đỏ lớn.
Tảng băng nhìn thấy hết mọi thứ.
Hoàng Thiên nữ đế đang trải qua một chút rung động tình ái.
Nàng nào đã từng thấy mấy cảnh này.
Quế Cung và Thanh Loan tộc địa chẳng khác nhau là bao, thậm chí còn hơn, dù sao Thanh Loan môn là người chờ số mệnh, đệ tử Quế Cung hoàn toàn đi theo cung chủ của họ siêu thoát khỏi hồng trần.
Tình ái sao có thể quan trọng hơn cầu đạo thanh tâm quả dục.
【Chuẩn bị trừng phạt hai: Trồng 7749 trái dâu tây.】 “Cái này. . . Cái này có bình thường không?” Ánh mắt Hàn tiên tử hơi mất tập trung, nàng thật sự không biết.
Mà đây lại đều là ý nghĩ của chính nhân quân tử Tiểu Lý.
"Tảng băng, ngươi lẩm bẩm gì vậy?"
Đúng lúc này, vai nàng bị nhẹ nhàng đẩy, Doanh Băng vô thức quay đầu, liền thấy hắn đang ân cần nhìn mình, yết hầu khẽ di chuyển, hình như hắn vừa nuốt thứ gì đó. . . .
Những hình ảnh mới ép xuống lại ùa ra trong đầu.
Trong lòng Doanh Băng chợt ngứa ngáy, lại theo máu truyền đến đầu ngón tay, khiến nàng vô thức cuộn tròn các ngón tay lại.
“Khó trách ngươi mua đồ lót đều là kiểu đó.” “Khụ, những thứ đó đều là kiểu dáng của Nam Cương, bà chủ cửa hàng không phải đã đưa. . .” Quân tử Tiểu Lý vẫn đang cố cãi.
Doanh Băng khẽ liếc mắt, vén tóc ra sau tai:
"Lúc ta đi ngang qua chỗ đó, nghe bà chủ nói, có tên chính nhân quân tử lúc nào cũng mồm nhập gia tùy tục."
". . . ."
Bị ánh mắt sâu kín nhìn, quân tử Tiểu Lý nuốt một ngụm nước bọt.
Sao lúc nào cũng có cảm giác bị tảng băng nhìn thấu đáy lòng vậy?
Hắn vội nghiêm mặt, chỉ tay về phía xa nói:
"Tảng băng, chúng ta sắp đến rồi, ấy ngươi xem đó có phải chúng ta không?"
"Ừm."
Doanh Băng tuy không biết đường nhưng vẫn gật đầu nhẹ.
Nàng muốn coi như không có gì xảy ra, hết lần này đến lần khác hệ thống vẫn chưa kết thúc việc rút trừng phạt.
【Đang cho kí chủ xem trước trừng phạt ba. . . .】 . . . . .
Đang lúc hoàng hôn.
Cân Đẩu Vân vượt qua muôn sông ngàn núi, cuối cùng cũng rời Nam Cương, đến được Đông Hoang vực gần Nam Cương nhất.
Từ trên không nhìn xuống có thể thấy những dòng sông lớn nhỏ cùng vô số kiến trúc san sát bên bờ sông.
Phía trước chính là Thanh Hà huyện.
Cân Đẩu Vân còn chưa đáp xuống đã thấy một tấm biểu ngữ lớn treo ở đó.
【Chúc mừng con gái Lý gia, đăng lên Tiềm Long Bảng, đứng top 5!】 Lố lăng, thật quá lố lăng.
“Gì mà con gái Lý gia.” Lý Mặc cảm thấy sai sai, quay sang nói với Doanh Băng: “Tảng băng, ngươi đâu có họ Lý.” Doanh Băng ôm chặt đầu to oa oa, không nhìn hắn, cũng chẳng biết có nghe thấy không.
"Còn chưa đến cuối tháng mà. . . ."
Tiểu Lý có chút kỳ lạ.
Chẳng lẽ tảng băng đang sợ khi gần đến nhà sao?
Lý Mặc nhìn thấy biểu ngữ kia, quyết định về nhà ngay, hắn mà cùng tảng băng xuất hiện ngoài đường thì chắc sẽ phiền lắm.
Hắn không muốn bị người vây xem, mà người làng mà hỏi han thì cũng khó từ chối.
Hắn dứt khoát cùng Doanh Băng hạ xuống ngay trong sân nhà.
Nhưng không như mong muốn, dù hắn không ra ngoài đường thì trong nhà cũng không được yên, trong đại sảnh ồn ào náo nhiệt, y như đang ăn tiệc tối vậy.
“Cháu Đại Long ơi, nhà lão Lý chúng ta đúng là tổ tông phù hộ, mới sinh ra một anh kiệt của Tiềm Long bảng.” "Đã lâu không thấy chúng ta đi động rồi nhỉ, ai da, Lý Mặc thằng nhóc này ấy, hồi nhỏ ta còn bế nó mà, nó còn tè lên người ta nữa, nháy mắt đã thành một thằng lớn thế này."
"Lúc đó ta còn tưởng là trùng tên chứ, ai ngờ lại đạt được."
“Tiểu Mặc tử với Tiểu Băng nhi, quan hệ vẫn tốt như xưa chứ?” "Hai đứa nó bây giờ còn đánh nhau không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận