Đầu Tư Trọng Sinh Nữ Đế, Nàng Lại Gọi Ta Tướng Công

Đầu Tư Trọng Sinh Nữ Đế, Nàng Lại Gọi Ta Tướng Công - Chương 406: Thứ hai bức bích hoạ (length: 7524)

Địa cung bên trong rốt cuộc yên tĩnh trở lại.
Đám kiếm khách nhìn cây chùy trong tay Lý Kiếm Tiên, lại liếc nhìn "bánh mật" đang căng thẳng cách đó không xa, cuối cùng cũng buông lỏng một chút.
Cảm giác an toàn đáng chết này.
"Con dơi mặt người này là lão Bạch nhà ngươi chém?"
Lý Mặc đánh giá đám kiếm khách một lượt, phát hiện bọn họ phần lớn chỉ là khí tức hỗn loạn, sắc mặt hơi tái nhợt.
Chỉ có Bạch Kinh Hồng là mặt mày xanh mét, ngực rướm máu, trông thảm hại hơn.
"Hơi...ưm... "
Bạch Kinh Hồng đứng dậy, hơi hất cằm, không muốn mất khí thế tiêu sái của kiếm khách, nhưng chưa kịp ra dáng thì lại bị động tới khí độc, cong lưng nôn mửa ra cầu vồng.
Hắn nôn cả mật đắng ra.
Nôn xong lại ngẩng lên, mặt đầy nước mắt nước mũi, rõ ràng đứng không vững, còn "mây trôi nước chảy" nói:
"Hơi ra tay thôi."
Lý Mặc: "..."
Chỉ có cái miệng là cứng, vậy thì không sao, không phải cả người đều cứng nhắc là tốt rồi.
Hắn lấy Giải Độc Đan và thuốc trị thương từ không gian hệ thống ra, chia cho đám kiếm khách:
"Ăn trước thất văn khử hối đan, rồi thoa ngoài da uống thuốc Bách Hoa Ngưng Lộ Cao."
Tào Mộc thì thu lại đan dược Lý Mặc đưa, vết thương trúng độc của hắn không nghiêm trọng, vậy thì cất đi dùng sau, xem như tiết kiệm.
Thật hào phóng.... Loại đan dược cứu mạng này mà lại giống như là lấy ra không vậy.
"Các trưởng lão đâu?"
"Địa cung này có mê trận, bọn ta lạc nhau với các trưởng lão rồi."
Ngô Sở Thư cầm lấy bình thuốc, nhìn Lý Mặc và Doanh Băng, lòng đầy phức tạp.
Gặp lại, hắn đã là thứ tư Tiềm Long Bảng rồi.
Bọn họ đông người thế mà vẫn chật vật, người ta thì áo không sứt mẻ, thong dong đi như đi dạo mát.
Sự khác biệt giữa người với người, đôi khi còn lớn hơn giữa người với chó.
"Lại bị người ta tỏ rõ tài năng, lại..."
"Lão Ngô ngươi lẩm bẩm cái gì đó?" Lý Mặc không hiểu.
"Cám ơn ngươi thuốc!"
"Cám ơn thì cám ơn đi, ngươi gào to như vậy làm gì...."
Lý Mặc bụm tai.
"Lý huynh, những thứ này là gì vậy?"
"Trấn mộ thú, đều là linh sát khí và âm khí dưới lòng đất bồi dưỡng mà thành."
Lý Mặc vừa giải thích, vừa không khỏi nghĩ tới cảnh vừa rồi.
Lại là Niên Thú màu đen.
Mà lại... Vì sao nó lại nhận biết được tảng băng?
Đang suy tư thì từ xa vang lên tiếng Thiên Diệu:
"Mau đến đây, chỗ này lại có phát hiện mới!"
"Ta qua nhìn một chút." Lý Mặc nói với ba anh em Hoành Vân rồi cầm tảng băng đi về phía Thiên Diệu.
Bạch Kinh Hồng, Ngô Sở Thư, Tào Mộc nhìn bóng lưng hai người họ khuất dần, bóng tối bốn phía lại càng trở nên tĩnh mịch.
Ba người nhìn nhau, không hẹn mà cùng nuốt nước bọt.
Có Lý Mặc ở bên cạnh, giống như có một đôi cánh vô hình bao bọc lấy bọn họ.
Giờ thì không có nữa.
"Chúng ta...cũng đi xem thử?" Tào Mộc lên tiếng.
Bạch Kinh Hồng hếch cằm: "Cả đời này ta Bạch Kinh Hồng, làm sao có thể đi sau người khác, đi!"
Ngô Sở Thư sờ mũi: "Ta xưa nay rất thích thú với khảo cổ, rất tò mò họ đã phát hiện cái gì."
Tào Mộc câm nín: "Đừng nói nhảm, người ta sắp đi xa rồi kìa."
Sau đó, đám kiếm khách cũng nối đuôi theo sau.
Phía trước đã đến cuối địa cung, nơi này đặt từng dãy kệ sách, có cái đã mục nát đổ sập, mặt đất phủ một lớp tro tàn dày đặc, hẳn là sản phẩm của sách vở mục ruỗng, dù sao trên kệ không còn một cuốn sách nào nguyên vẹn.
"Địa cung này, là một nơi giống Tàng Thư Các."
"Ừm."
Doanh Băng nhẹ nhàng gật đầu, có chút tiếc nuối.
Cuối cùng, phía trước đã thấy thân ảnh Thiên Diệu, nàng đang đứng trước một bức bích họa lớn.
Nhân vật chính trong bức bích họa vẫn là chín người từ trên trời giáng xuống kia, lúc này bọn họ đang cùng tùy tùng chiến đấu với một đám sinh vật khủng bố.
Những sinh vật đó có con lớn như núi, có con dáng người khổng lồ, mình khoác vảy đen, mũi phun ra sấm gió.
Có con lấy cuồng phong làm thân, đầu như sư tử, đi qua đâu thì nơi đó là bão cát đen.
Còn có con thân hình quái dị, vảy màu đỏ sẫm, uốn lượn không biết mấy ngàn mấy vạn dặm, nơi nó đi qua tất cả đều là hắc ám, chỉ khi nó mở mắt thì trời đất mới có mặt trời một lần nữa.
Chỉ là vầng thái dương đó, một màu đỏ rực đáng sợ.
"Đây đều là...thật sao?"
Ngô Sở Thư không khỏi líu lưỡi, không thể tưởng tượng nổi.
Bạch Kinh Hồng, Tào Mộc và những kiếm khách khác thì ngơ ngác, đây đã vượt khỏi thế giới quan của họ rồi.
Dù là yêu tộc cũng...
"Theo ta hiểu thì nội dung bên trên hẳn là vậy..."
Thiên Diệu bình tĩnh lại giọng nói kích động, êm ái nói.
"Tương truyền vào thời Viễn Cổ, nhân tộc còn vô cùng yếu đuối, lúc đó những kẻ chúa tể thiên địa, vẫn là các loại sinh linh Tiên Thiên, trong số đó, những kẻ mạnh mẽ giống như Thần Ma."
"Nhân tộc ban đầu sùng bái sức mạnh của chúng, bắt chước học tập, rồi mới phát triển."
Lý Mặc gật đầu, đến nay, tượng hình quyền vẫn còn lưu truyền rất rộng rãi, là chủ lưu võ đạo.
Sau này mới xuất hiện văn đạo, kiếm đạo,...có lẽ là do các sinh linh Tiên Thiên đều đã biến mất, nhân tộc tự mình cảm ngộ thiên địa mà phát triển ra.
"Vậy nên, là cửu thiên giết chết Thần Ma?"
"Sinh linh Tiên Thiên không thể bị giết chết."
Thiên Diệu lắc đầu, nói: "Bọn chúng đã hòa vào 'Đạo', chỉ cần 'Đạo' vẫn còn giữa thiên địa, bọn chúng sẽ bất tử, chỉ là khi sinh ra lại, chúng chưa chắc sẽ là bản thân lúc đầu."
Ý nàng là, ngươi giết một con Minh Giao tượng trưng cho mưa gió, mưa gió vẫn còn đó, Minh Giao mới vẫn sẽ sinh ra, chỉ là không phải con trước đó nữa thôi.
Bức bích họa trong địa cung này rất nhiều, sau khi bọn họ thắp đèn, lại nhìn thấy thêm nội dung mới.
"Những cái này, hẳn là ghi chép việc sinh linh Tiên Thiên bị tiêu diệt tạm thời."
Trong hình, nhân tộc bắt đầu nhiều hơn.
Dưới sự chỉ huy của cửu thiên và tùy tùng, nhân tộc cầu nguyện thiên địa tự nhiên, sau đó các sinh linh Tiên Thiên mới ra đời.
Nhưng lần này khác biệt chính là, bọn chúng không còn hung tính ban đầu, mà trở thành đồ đằng của nhân tộc!
"Sức mạnh chúng sinh!"
Trong lòng Lý Mặc hiện lên bốn chữ này.
"Sức mạnh chúng sinh, ban đầu là cửu thiên dùng để khống chế sinh linh Tiên Thiên, cũng chính là những...xiềng xích kia?"
Đôi mắt băng lãnh của Doanh Băng hơi nheo lại, đồng thời nhìn về phía Lý Mặc.
Hai người ăn ý nghĩ tới cùng một chỗ.
"Những tế tự chỉ huy nhân tộc cầu nguyện thiên địa, hay một bộ phận trong số đó, chính là tiền thân của Hoán Ma giáo?"
Cho nên Tổ Thần của Hoán Ma giáo, thực sự là cửu thiên tiên nhân, ít nhất là một vài người trong đó.
Mộng Thần...
Hắn có thể du tẩu trong mộng cảnh của hàng vạn sinh linh, nhất định đóng vai trò quan trọng trong đó.
Đám người Hoành Vân Kiếm Thành há hốc mồm.
Hóa ra Ma Giáo giờ nổi tiếng xấu trong thiên hạ lại có lai lịch như vậy.
Khó trách gốc gác lâu đời, trải dài đến hôm nay, bị Đại Ngu vương triều không dung, mà vẫn có thể phát triển mạnh như vậy.
Hóa ra lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa!
Ầm ầm — — Đột nhiên, toàn bộ địa cung vào lúc này rung chuyển lên, động tĩnh kinh thiên động địa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận